(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Đường Quả mặc quần áo tử tế xong, nhìn quần áo quê mùa trên thân, xác định được tuyến thời gian.

Thấy Đường Quả đã mặc quần áo rồi, hệ thống mới lên tiếng, [Ký chủ đại đại, chúc mừng cô, vừa tới đã kết hôn.]

Đường Quả: "..."

"Tiếp nhận kịch bản."

[A... Rồi rồi.]

Đường Quả dựa vào chăn bông đã gấp gọn gàng, nhắm mắt lại, bình tĩnh tiếp thu cốt truyện của thế giới này.

Thế giới này viết về chuyện xưa của một cô gái trùng sinh, nửa đời trước đau khổ, cuối cùng ân hận cả đời mà sống lại, tính toán bắt lấy những gì mình đã từng bỏ qua để sống tốt cả đời.

Nếu mặt ngoài đúng là như vậy, cô gái trùng sinh kia không có gì đáng lên án, nguyên chủ cũng không thành vai nữ phụ tốt thí.

Trần Anh là nữ chính trùng sinh của thế giới này.

Ở kiếp trước của Trần Anh, thôn Đường có một đám thanh niên tri thức, trong đó có một người tên là Tống Dã. Người này tướng mạo Phan An, khiến các thôn nữ trong làng nhìn đến mà hai mắt sáng như sao. Trần Anh cũng không ngoại lệ.

Các thôn nữ khác trong thôn tuy thích Tống Dã, nhưng càng để ý đến danh tiết của mình hơn. Còn Trần Anh, từ nhỏ đã bạo gan hơn người, ngay từ đầu còn từ từ tiếp cận, sau lại bị Tống Dã từ chối, nên hoặc là không làm, hoặc là làm cho trót, thiết kế để cả hai cùng rơi xuống nước.

Chính vì thế mà Tống Dã phải kết hôn với Trần Anh.

Trần Anh nghĩ rằng, Tống Dã sẽ sống với mình cả đời.

Hoàn toàn không ngờ, Tống Dã thoạt nhìn như một trí thức yếu ớt nho nhã, nhưng tính tình ngang ngược bướng bỉnh vô cùng, dám cả đời làm vợ chồng có tiếng mà không có miếng với cô ta.

Hai năm sau khôi phục thi đại học, Trần Anh thấy Tống Dã nghiêm túc ôn tập, sợ Tống Dã vứt mình đi, cũng muốn trả thù vì Tống Dã không đặt mình vào trong mắt, hết lần này đến lần khác xé tài liệu ôn tập của Tống Dã.

Tống Dã bị vô số lần không cho đi thi như thế, cuối cùng cũng không thi đại học nữa, Trần Anh cũng đạt được mục đích.

Rồi nửa đời sau, Trần Anh không khác gì một oán phụ, không muốn ly hôn, cũng không muốn buông tha cho Tống Dã. Nhưng dây dưa cả đời vẫn còn trinh trắng, cuối cùng cũng ân hận vì quyết định của mình.

Vào năm hai mươi tám tuổi , cô ta ở trên đường gặp lại được vị hôn phu đã bị từ hôn ngày xưa, Tạ Thế Quân. Người ta giờ đã là đoàn trưởng, còn có một người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh, lại chính là con gái của trưởng thôn thôn Đường, là hoa khôi làng.

Đây mới là điều khiến Trần Anh hối hận nhất. Nếu như cô ta dứt khoát cưới, vậy giờ phu nhân đoàn trưởng hẳn là cô ta đúng không?

Trước khi chết, cô ta nhớ lại chuyện đó, trong lòng tràn đầy hối hận.

Một lần nữa mở mắt ra, cô ta phát hiện tất cả đã về tới lúc ban đầu, khi chưa kết hôn với Tống Dã, cũng chưa từ hôn với nhà họ Tạ.

Cô ta quyết định đời này phải sống tốt với Tạ Thế Quân, không dây dưa với Tống Dã nữa.

Chuyện đến đây thì cũng không có gì để nói, nhưng Trần Anh thấy hoa khôi làng xinh đẹp, lại nhìn đến mình có làn da vàng như nến, dáng người còi cọc, sợ rằng Tạ Thế Quân chướng mắt mình, sợ hoa khôi làng uy hiếp đến hôn nhân của mình.

Cho nên... cô ta đã làm ra một chuyện.

Đó là thiết kế để hoa khôi làng và Tống Dã cùng rơi xuống nước, khiến tất cả mọi người trong thôn nhìn thấy. Thời đại này người ta vẫn rất chú ý đến thanh danh, xem như là trưởng thôn cũng không thể không cho con gái mình kết hôn với thanh niên trí thức một nghèo hai trắng kia.

Đến đây, Đường Quả nhíu mày lại, "Đoạn sau đâu?"

[Ký chủ đại đại, đây là một thế giới tiểu thuyết, còn là một cái hố của tác giả. Người ta viết đến đây là ngừng à, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo tôi cũng không biết được, cho nên ký chủ đại đại tự phát huy nha.]

____

Tác giả: Tui để tên là "Hoa khôi làng được cưng chiều lên trời" đó, từ tiêu đề ta thấy, đây là một thế giới sủng sủng sủng

Editor: Dạz đại đại iem biết là sủng rồi nhưng mà sao lại văn thế kỷ 20 ạ... Cái xưng hô quá hại não x3

Btw, mai mị thi rồi nên đăng full thế giới 9 cầu may ;;v;;; Vì cầu may nên không xấu tính đặt pass =)))

Cảm ơn các nàng đã nhớ mị và đã chúc mị thi tốt nha moahhh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi