(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Cứ thế, Tống Dã mang vợ và một nhóm nhân viên kỹ thuật hấp ta hấp tấp đến Thủ đô.

Ban đầu những nhân viên kỹ thuật này vẫn có ý muốn đến thủ đô Kinh thị trong truyền thuyết. Huyện Đường đã phát triển tốt như thế, nhưng cũng chỉ mới lên thành huyện, Kinh thị là thành phố lớn chắc phải phát triển hơn, phồn hoa hơn đúng không?

Nhưng vào đến Kinh thị rồi, ngoại trừ Tống Dã với Đường Quả, những người kia đều nhìn nhau, ánh mắt hiện lên thất vọng. Kinh thị lớn thật, người cũng nhiều, nhìn rất phồn hoa hưng thịnh, nhưng chẳng hiểu sao bọn họ đều thấy vẫn là huyện Đường tốt hơn nhiều.

Nhất là nhà lầu và khu thương nghiệp trong huyện đều được quy hoạch mười phần hoàn chỉnh, gọn gàng ngăn nắp, mới toanh. Dù trông nhỏ nhỏ, nhưng mà vẻ ngoài so với Kinh thị còn thời thượng hơn rất nhiều.

Dù là quần áo hay là cửa hàng mua bán đủ loại trên đường, Kinh thị thật vẫn kém hơn huyện Đường của bọn họ.

Đương nhiên, danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử của Kinh thị thì huyện Đường không sánh được, nói chung là vẫn còn có mặt tốt.

Tống Dã sắp xếp cho các nhân viên xong thì đưa Đường Quả đi tìm một quán trọ nhỏ rồi phát điện báo cho Tống Thanh. Hai người ăn cơm rồi chờ trong quán.

Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa, nói là có người tìm họ.

"Chắc là chị đến."

Tống Dã nhìn mình trong gương, cảm thấy không có gì không ổn, nắm tay Đường Quả rồi mở cửa xuống dưới.

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Jin Yin

Đăng trên watt==pad BeltiouSoulia

Ra khỏi quán trọ, họ thấy được một đôi nam nữ. Nữ xinh đẹp hào phóng, khoác một tấm áo cực kỳ sành điệu của thời đại này, còn quàng khăn trắng, đội một cái mũ dạ màu đỏ, chân đi bốt cao gót màu đen. Người đàn ông đứng bên cạnh chị đẹp trai nho nhã, còn đeo kính, nhìn hai người trông rất xứng đôi.

"Chị."

Tống Dã vừa nhìn thấy Tống Thanh, gọi ngay chị theo bản năng. Đường Quả đang nắm tay Tống Dã có thể cảm nhận được người đàn ông bên mình đang kích động. Cô cũng gọi theo, rồi không nói thêm nhiều lời.

"Ai..."

Tống Thanh thấy được Tống Dã, nháy mắt đã không nhịn được mà rưng rưng. Chị ngẩng đầu lên, dùng sức chớp mắt để giấu nước mắt đi, chỉ tiếc rằng nước mắt không nghe lời, cứ từng giọt từng giọt rơi xuống.

Người đàn ông bên cạnh chị vội lấy khăn ra lau nước mắt cho chị, "Thấy em trai mà không vui sao?"

"Em đang vui mà." Tống Thanh nhìn người đàn ông đang chê mình, "Không phải là em đang vui đến phát khóc à?"

Nói xong, chị đẩy người đàn ông ra, đi lên ôm lấy Tống Dã. Đường Quả rất thức thời buông tay Tống Dã, để hai chị em có thời gian chung đụng với nhau.

Tống Thanh vẫn không nhịn được, ôm lấy Tống Dã khóc mấy phút, cuối cùng mới nhận ra có một cô gái xinh đẹp đang nhìn mình chằm chằm. Chị vội buông Tống Dã ra, đi đến trước mặt Đường Quả.

"Em là Quả Quả đúng không?"

"Dạ, em chào chị."

"Quả Quả, cảm ơn em." Tống Thanh kích động nắm chặt lấy tay Đường Quả, hốc mắt hồng hồng, "Cảm ơn cả nhà em đã đối xử tốt với Tiểu Dã như thế, để Tiểu Dã ở nơi xa lạ có thể tìm được nhà mình."

Chị nắm tay Đường Quả, một lần nữa để tay cô vào tay Tống Dã. Vừa rồi chị đã thấy được hai vợ chồng nhà này tình cảm rất tốt.

"Đây là anh rể của hai em, tên Lý Phàm, là giáo sư của đại học Kinh thị. Hai anh chị quen nhau ở nước ngoài." Tống Thanh giới thiệu xong rồi vội vàng mời hai người lên xe. Lý Phàm lái xe đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi