[QUYỂN 4] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH

Nhà họ Đảng đã từng là một gia tộc thương gia danh tiếng ở Đông Nam Á, có một thời kỳ độc quyền kinh doanh ma túy ở khu vực Tam giác vàng, có chỗ đứng trên thị trường vũ khí toàn cầu, danh tiếng có thể nói là có một không hai.

Có một nhà thông gia như vậy, chi thứ mười lăm quả thực có thể nói là thoải mái ngẩng cao đầu, nở mày nở mặt.

Suy cho cùng, ở nhà họ An, luôn là dùng thực lực để nói chuyện.

Chỉ cần không làm những chuyện quá đáng, thì sự kiêu ngạo trong phạm vi mấu chốt đều có thể khoan dung.

Đáng tiếc, trưởng lão gia tộc chi thứ mười lăm lại không biết điều như vậy, dưới tiếng gọi của lòng tham, đã bày mưu tính kế muốn kiểm soát hôn nhân của An Tuyển Hoàng, có ý hỗ trợ con gái nhà họ Đảng ngồi lên vị trí nữ chủ nhân nhà họ An, không còn nghi ngờ, lúc đó Đảng Ninh- cô cả nhà họ Đảng là người được lựa chọn.

Năm năm trước, vào cuộc họp buổi sáng thường lệ, trưởng lão của chi thứ mười lăm liên kết với chi thứ năm, thứ sáu, lấy lý do “chi chính chưa có người thừa kế”, tạo sức ép với An Tuyển Hoàng.

Gia chủ trẻ tuổi đầy lý tưởng và hoài bão đâu có thể nhẫn nhịn sự uy hiếp này, như thể bảo kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, không cho phép phản kháng, lúc đấy sắc mặt anh trầm xuống, tức giận bỏ đi.

Không lâu sau, chuyện kinh doanh ở nước ngoài của chi thứ mười lăm bị giáng một đòn chí mạng. Tuyến đường buôn lậu của nhà họ Đảng ở Bắc Mỹ đều bị cắt đứt, mà Đảng Ninh được yêu thương lại biến mất chỉ sau một đêm.

Trong khi nhà họ Đảng tốn công sức đi tìm tung tích, An Tuyển Hoàng phủi tay một cái, đã ném người cho gia tộc Gambino Mafia ở nước Mỹ, anh lớn tiếng nói, nếu như nữ chủ nhân nhà họ An mà bọn họ chọn không thể sống sót ra khỏi đó, vậy cũng không xứng đáng với cái ghế nữ chủ nhân này.

Gia tộc Gambino và nhà họ An vì tranh giành thế giới ngầm ở Bắc Mỹ mà luôn xảy ra mâu thuẫn. Lần này Đảng Ninh đi, lành ít dữ nhiều!

Sự trong trắng bị hủy, chết ngay tại chỗ, tàn nhẫn như anh, đúng là không chừa lại chỗ trống nào.

Cô con gái cưng bị chết thảm, nhà họ Đảng tức giận, phát động cuộc chiến, phong tỏa tất cả con đường buôn lậu của nhà họ An ở Đông Nam Á, nhưng kết quả cuối cùng lại là nhà họ An chiếm đoạt nhà họ Đảng, trở thành người nắm quyền duy nhất ở khu vực Tam giác vàng, mà toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn.

Trải qua trận chiến này, địa vị của nhà họ An trong thế giới ngầm không còn bị lung lay, mà An Tuyển Hoàng cũng khiến cả thế giới phải kinh ngạc và sợ hãi với sức mạnh và thủ đoạn tàn nhẫn của mình.

Mặc dù nhà họ Đảng nổi loạn trước, An Tuyển Hoàng phản công sau, nhưng cuối cùng để lại ấn tượng thủ đoạn độc ác cho mọi người. nhà họ An nắm lấy cơ hội để tiến xa hơn và trở nên mạnh mẽ hơn trước, An Tuyển Hoàng đã phải chịu sự chỉ trích của mọi người.

Người đứng mũi chịu sào, chính là chi thứ mười lăm!

Cho nên, trong những năm qua, mối quan hệ giữa chi thứ mười lăm và An Tuyển Hoàng luôn ở mức vừa phải, có khoảng cách, hẳn là không giải tỏa được những cảm xúc uất ức trong lòng.

Đảng Ninh… Dạ Cô Tinh đang đọc thầm cái tên này, vừa lạ vừa quen, bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó.

“Anh hối hận rồi?” Cô nhẹ nhàng nói, hiển nhiên nghe thấu được sự cô đơn trong lời nói của người đàn ông.

Còn trẻ mà, hành động thái quá, ngay từ đầu anh đã chọn cách trực tiếp nhất, xem ra anh có thể có nhiều cách xử lý tốt hơn.

Máu lạnh không có nghĩa là giết người bừa bãi, quả quyết không có nghĩa là độc ác.

Cần biết, thẳng quá thì dễ gãy!

Bên kia yên lặng một hồi lâu, “Anh chưa từng hối hận, con đường này đã định phong ba bão táp, thắng làm vua thua thì lụy, quen rồi, không còn để ý tới.”

Bỗng nhiên trong lòng đau nhói, lần đầu Dạ Cô Tinh chứng kiến nội tâm nhạy cảm và mềm yếu của người đàn ông quyền lực này.

Không phải là không muốn để ý, mà là không thể để ý!

“Nhưng, bây giờ hối hận rồi.”

“Tại sao?” Dạ Cô Tinh cau mày, đây không giống như việc An Tuyển Hoàng sẽ làm.

“Ba đời phúc trạch, nghiệt họa tử tôn.” Anh có thể không quan tâm nhà họ Đảng, không quan tâm Đảng Ninh, nhưng không thể không quan tâm đến cô và hai con.

Anh vốn dĩ không tin có thiên kiếp luân hồi, quả báo, khi chỉ có một mình, anh thậm chí còn mặc kệ sống chết.

Nhưng bây giờ, anh có người để quan tâm. Mối quan hệ huyết thống trở thành điểm yếu của anh trước mặt người khác, anh không sợ chết, chỉ sợ không bảo vệ được mẹ con cô!

“Phúc? Họa?” Nhấn mạnh từng từ từng chữ, Dạ Cô Tinh bật cười, “Em, không, tin, số phận.”

Nếu như, khi đó Diệp Tử tin vào số phận, sẵn sàng chết một cách vô ích, vậy Dạ Cô Tinh sẽ không từ cõi chết trở về, thay thế Diệp Tử, tiếp tục sống trên thế giới này.

“Anh cũng không tin.” Người đàn ông cười thầm, tiếng cười vang vọng trong lồng ngực, như gõ trống.

“Cho nên, chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo.” Dạ Cô tinh cau mày, cười thoải mái.

“Mọi thứ thuận theo lẽ tự nhiên.” Người đàn ông nghiêm nghị nói thêm.

Khoảng cách xa xôi, hai người nói chuyện vui vẻ tình cảm qua điện thoại.

“Hoàng, bây giờ nhà họ Đảng còn không?”

“Chi chính đã bị diệt hết, còn lại các chi thứ cũng không gây được nên sóng gió gì. Sao lại hỏi như vậy?” Người đàn ông tinh ý nhận ra điều gì đó nên hỏi.

“Không có gì, chỉ là em… có chút nghi ngờ.” Dạ Cô Tinh không biết đang nghĩ gì, đôi mắt nhíu lại một cách nguy hiểm.

“Em cảm thấy nhà họ Đảng vẫn còn người còn sống?”

“Tạm thời em chưa chắc chắn, cho dù không phải là người nhà họ Đảng, cũng phải có quan hệ mật thiết với nhà họ Đảng!

“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người đàn ông nhíu chặt lông mày.

“Đừng lo lắng, em tự biết chừng mực.”



Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh có mặt ở trường quay từ sớm, cảnh quay của cô và Leo rất nhiều, và tất cả đều được lên lịch vào buổi sáng.

Như đã làm quen với công việc yêu cầu cường độ cao của Cohen, Dạ CôTinh thấy rằng bản thân có thể bình tĩnh ứng phó với tình huống trước mắt.

“Đèn chiếu sáng, cậu sử dụng ánh sáng kiểu gì vậy? Còn có tấm phản quang, cuối cùng cậu có biết lấy ánh sáng không?! Máy quay số 3 và số 2 giao nhau, không phải máy quay số 1, ruốt cuộc cậu có nghe thấy gì không?! Làm lại! Làm lại!”

Dạ Cô Tinh và Leo nhìn nhau, ánh mắt hiện lên bất đắc dĩ, đây đã là lần thứ ba rồi!

Cửa thành cháy họa tới cá trong ao, đây là câu để khắc họa rõ nét nhất về hoàn cảnh hiện tại của hai người.

“Tất cả các bộ phận chuẩn bị, one, two, three, go!”

Tiếng gõ bảng vang lên, tất cả mọi người ngay lập tức chuẩn bị, Cohen vẻ mặt nghiêm túc ngồi trước màn hình.

Diễn biến của câu chuyện mang màu sắc cổ tích đầy kịch tính, cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp trên cánh đồng hoa tulip đã để lại dấu ấn dậy sóng tinh tế trong lòng hai người.

Trong ba ngày liên tiếp, Rose đeo chiếc máy ảnh, có mặt đúng giờ trên bờ cánh đồng, mỗi lần đều nhìn thấy người đàn ông mình trần làm việc trên cánh đồng hoa, mồ hôi đổ như mưa.

Cô chụp trộm vô số bức ảnh, lần nào cũng bị người đàn ông bắt tại trận, cuối cùng, cô thẳng thừng chụp ảnh không chút ngại ngùng.

“Lại chụp cái gì vậy?” Băng qua cánh đồng hoa, người đàn ông nhanh nhẹn quay người nhảy lên bờ cánh đồng.

“Cảnh đẹp, còn có… người đẹp.” Cô cười tít mắt, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng mà lại đầy quyến rũ.

Phóng to khung hình, chụp cận cảnh.

“Người đẹp?” Anh khẽ cười, nhắc đi nhắc lại hai từ này, hàm ý không rõ.

Đột nhiên cúi người về phía trước, đưa tay giữ lấy chiếc cằm tuyệt đẹp của cô gái, cúi người lại gần thêm, hơi thở hổn hển, “Thật ra, em càng đẹp…”

Trong mắt người đàn ông lóe lên sự si mê, sau đó lại bình tĩnh lại; Tim Rose đập nhanh hơn, nhưng cũng chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, còn ngoài mặt thì vẫn không gợn sóng như cũ.

Bốn mắt nhìn nhau, một người lạnh lùng, một người cợt nhả, một người mềm mại, một người cứng nhắc, đây là một trò chơi giữa hai người, có cùng sức mạnh và sự bí ẩn giống nhau, thu hút lẫn nhau, nhưng lại thận trọng đề phòng, thăm dò lẫn nhau

Bị ngăn cách bởi tấm giấy không ai chủ động chọc thủng lớp giấy.

Cuối cùng.

Người đàn ông nói: “Em đến đây để đi du lịch à?” Ánh mắt như đang dò hỏi.

“Anh cũng vậy chứ?” Khẽ nhíu mày.

“Vậy thì… chúng ta hãy làm bạn đồng hành?” Anh đề nghị, mang theo một ẩn ý khác.

Đôi môi đỏ mọng mím lại, nụ cười tươi như hoa, đôi mắt đưa lên quyến rũ, cô nói: “Được.”

Người đàn ông bật cười, khuôn mặt điển trai phơi dưới ánh mặt trời hiện vẻ nam tính mạnh mẽ hấp dẫn cô.

Cúi người, nâng cằm cô gái lên, từ từ tiến lại gần, máy quay đang tiến về phía hai người, tiếng dương cầm vang lên, mọi thứ đều rất tự nhiên!

Máy quay gần như nhích lại gần, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, vẻ cương trực nam tính của người đàn ông, rõ ràng đôi môi hai người dần đến gần, mũi chạm mũi, hai mắt nhìn nhau.

Cô gái cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt; người đàn ông có vẻ như đang đùa cợt, không nghiêm túc.

Hợp đồng đã được ký kết, một cuộc tình nam và nữ bắt đầu.

Khi cốt truyện phát triển đến đây, Cohen đúng ra nên hô cắt rồi, nhưng không, cả trường quay như rơi vào im lặng.

Dạ Cô Tinh nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại, vô thức quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhưng lại bị Leo siết chặt cằm, mạnh dạn ngăn cô lại.

Ánh mắt của cô bỗng nhiên nghiêm nghị, hai đồng tử trong veo giống như những ngôi sao sáng lấp lánh lúc nửa đêm, xen lẫn tia lửa giận.

Nhìn thấy nụ hôn của người đàn ông sắp tiến lại gần, Dạ Cô Tinh biến sắc, ánh mắt thoáng qua sự tức giận.

“Cắt!”

Khi Cohen lên tiếng, Dạ Cô Tinh giơ tay lên, hất bàn tay đang giữ cằm của mình, sau đó lùi lại nửa bước, quay người rời đi. Đột nhiên, dừng bước lại, tròn mắt lên không tin nổi.

Bên cạnh bụi cây cảnh, người đàn ông đứng nghiêm chỉnh, dáng người cao lớn tuấn tú, mặc áo khoác màu đen, ánh mắt lạnh lùng, nhưng chỉ khi nhìn về phía cô, mọi thứ lạnh lẽo đều trở nên ấm áp.

“Hoàng.”

Người đàn ông mở rộng vòng tay, Dạ Cô Tinh bật khóc, lao như con thiêu thân vào lồng ngực ấm áp của anh.

“Hoàng, em nhớ anh lắm….” Đây là những lời mà cô chưa lần nào nói qua điện thoại, lại trở thành câu nói ngọt ngào nhất vào lúc này.

Vươn tay ra ôm người vào trong lòng, An Tuyển Hoàng nhếch mắt, ánh mắt lạnh lùng gây áp lực nhìn liếc qua Cohen, cuối cùng dừng ở Leo, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.

“Đồ ngốc, anh cũng nhớ em.” Nhớ đến mức nôn nóng đứng ngồi không yên, cho nên anh đã đến đây.

“Anh đến lúc nào thế?”

“Vừa mới đến.”

“Anh lại ra lệnh cho Minh Chiêu đấy à?”

“Đâu có.”

“Vậy anh…” Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt, “Tự mình lái trực thăng đến đây sao?”

Người đàn ông mím chặt môi lại, bật cười: “Có vấn đề gì sao?”

“Vậy tối qua…”

Người đàn ông gật đầu, khẳng định suy đoán của cô.

“Vậy giọng của Húc Nhi là sao?”

“Sóng vô tuyến điện bị nhiễu xen vào.”

“Anh…” Dạ Cô Tinh vỗ mạnh lên lưng anh, “Tại sao anh lại giấu em?”

“Muốn làm em bất ngờ.” Ánh mắt chân thành của người đàn ông, với sự dịu dàng có một không hai trên thế giới, “Em có đói không?”

Dạ Cô Tinh gật đầu.

Người đàn ông siết chặt cánh tay, ôm chặt cô vào lòng hơn, ôm người phụ nữ mình yêu thích thật ngọt ngào hạnh phúc, đây là người anh nhớ mong đêm ngày…

“Anh đưa em đi ăn.”

“Được.”

Mặc kệ đám người đang đờ đẫn, để lại bóng lưng vô cùng ấm áp, hai người rời đi, bất chấp mọi thứ.

Muốn đến lúc nào thì đến, muốn đi lúc nào thì đi

Cohen không thích diễn viên đi muộn về sớm, mọi người đều quay đầu nhìn anh ta, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy bất lực của vị đạo diễn nghiêm khắc, khác xa vẻ mặt tức giận mà mọi người tưởng tượng.

“Được rồi, trưa nay đến đây thôi, mọi người đi nghỉ đi, đều đi ăn cơm đi!”

Mọi người tản ra.

Vừa xếp hàng nhận cơm hộp, vừa không quên buôn chuyện.

“Vừa rồi là anh An đúng không?”

“Nếu không, cậu nghĩ là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi