[QUYỂN 4] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH

Cảnh cuối cùng chính là cảnh Dạ Cô Tinh đóng với Vũ Văn Cảnh.

Trên con đường hướng về bầu trời, mỗi người đi mỗi ngã. Sau khi chia tay với người đàn ông, Rose đã tự mình đi khám phá hết Khả Khả Tây Lý. Như mọi khi, cô mặc trên người chiếc váy trắng, mang đôi giày vải và một cái máy ảnh SLR. Giữa thảo nguyên hoang vu mênh mông vô tận, cô đã một mình đi bộ xuyên qua vùng đất khô cằn trải đầy sỏi đá.

Tiêu dao mà không vướng bận, tự do tự tại.

Có vài phần hào hiệp nghĩa khí giống câu nói: “Hai bước chân náo loạn hồng trần, đầu đội trời chân đạp đất, đâu đâu cũng là nhà.”

Đi đến khi nào cảm thấy chán thì quay về.

Trước khi rời đi một ngày, cái thời tiết oi bức mấy ngày liên tiếp ở đó đột nhiên lại thay đổi. Lúc chạng vạng tối, khi mặt trời vẫn còn chưa kịp lặn thì nhiệt độ đã giảm xuống đột ngột. Đến ngay cả một người chịu cái lạnh giỏi như Rose cũng phải mặc thêm áo khoác, đeo theo máy ảnh, vội vã ra ngoài.

Trong tay cô còn đang nắm chặt một cái bật lửa tinh xảo. Không vì lý do gì khác, cô chỉ là đang thèm thuốc lá mà thôi.

“Máy số 3 đến máy số 5, cố định cảnh quay phương hướng 7 giờ; máy số 1 vào vị trí đường ray cong; máy số 2 vào vị trí đường ray thẳng; flycam đã sẵn sàng hết rồi chứ?”

“Ok! Đã sẵn sàng cả rồi!”

“Tổ đạo cụ đã chuẩn bị xong vòi phun mưa chưa?”

“Vẫn còn đang nối ống dẫn nước.”

“Tốt lắm! Đường kính ống nước không cần quá to đâu, chỉ cần có thể phun thành một vòng tròn trong phạm vi mười mét là được rồi.”

“Đã hiểu!”

“Chuyên gia trang điểm và phục trang đều đã xong hết cả rồi chứ?!”

“Đều đã xong xuôi cả rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”

“Bối cảnh 1, 2 và 3 đều đã xong cả rồi chứ?!”

“Bối cảnh ở vị trí số 1 đã hoàn tất.”

“Số 2 không vấn đề gì.”

“Số 3 sẵn sàng.”

Cohen cầm bộ đàm, đích thân dàn xếp bố cục tổng thể. Bởi vì cảnh dưới trời mưa này tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, nên bọn họ tuyệt đối không được phép xảy ra sai sót nào.

Sau khi quay trở lại, Cohen ngồi trước màn hình theo dõi và nhìn chăm chú vào nó, rồi chỉ đạo: “Các bộ phận vào vị trí, cảnh quay thứ 352 – ‘Độc thoại trong đêm mưa’ của bộ phim Rose & Lion, chuẩn bị, sẵn sàng, action!”

Khi hoàng hôn buông xuống, cũng là lúc cơn mưa phùn bao phủ hoàn toàn thị trấn nhỏ hoang vu. Một màn sương mù dày đặc nhanh chóng tụ lại, nhưng cũng nhanh chóng bị gió thổi đi, từng chút từng chút bị tản ra.

Giữa màn mưa mù mịt ấy, một thân hình khoẻ khoắn chạy ra từ ngã tư, rồi lao nhanh vào một cửa hàng tiện lợi bên đường.

Ống kính máy quay hướng thẳng vào từng bước chân uyển chuyển của cô. Bởi vì cô chạy quá nhanh nên ở trong máy quay có thể nhìn thấy rõ những giọt nước bị bắn tung toé khắp nơi.

Đứng dưới mái hiên, người phụ nữ vừa thầm mắng, vừa đưa tay lên lau đi vết nước đọng trên bả vai.

Mái tóc dài bị nước mưa làm ướt sũng, rũ xuống tấm lưng thon thả của người phụ nữ. Ống kính được đẩy lên trước, phóng to cận cảnh, bắt trọn những giọt nước lăn trên má người phụ nữ.

Rose dậm dậm chân, tay vô thức kéo áo khoác lại. Gió lạnh lướt qua, thậm chí trong hơi thở của cô còn phảng phất một làn khói trắng.

Lúc quay người lại, ngay trước mặt cô hiện lên một cái cửa hàng tạp hoá nhỏ với ánh sáng lờ mờ.

Tủ kính ngăn cách với bên ngoài, bên trong để các loại nhãn hiệu thuốc lá, có rất nhiều loại.

Bên trái tủ kính được bày các nhãn hiệu thuốc lá đặc trưng của địa phương như Hồng Song Hỷ, Kim Thượng Hải, Đại Hồng Ưng, Li Qun, Tân An Giang, v.v. Còn bên phải được bày các nhãn hiệu thuốc lá nổi tiếng toàn quốc như Trung Hoa, Ngọc Khê, Vân Yên, Hồng Tháp Sơn, v.v.

Rose nhìn lướt qua một lượt nhưng không tìm thấy loại mình hay dùng. Theo như cô thấy, cơn mưa này hẳn là phải rất lâu mới tạnh, mà trên con phố, ngoại trừ chỗ này ra thì rất khó tìm được một chỗ sáng sủa hơn.

Thôi bỏ đi, miễn cưỡng dùng tạm một đêm thôi mà.

Nghĩ vậy, cô chỉ vào một hộp thuốc lá Trung Hoa, có giá 328 tệ, cao hơn gấp 5 lần so với giá bình thường.

“Ông chủ, lấy cái này.” Lời nói thốt ra ngắn gọn mà súc tích.

Nhưng không có ai trả lời.

Cô quay sang nói lớn tiếng hơn về phía tấm rèm, nhưng gọi một lúc lâu mà vẫn không có ai lên tiếng cả.

Gió lạnh xào xạc đã thổi bay một góc rèm lên.

Người phụ nữ đã hơi mất kiên nhẫn, đang định quay người bỏ đi, thì đột nhiên đằng sau lưng cô truyền đến một tiếng kêu non nớt của một đứa bé —-

“Cô ơi, đợi chút! Xin lỗi! Thật ngại quá!…”

Tấm màn che được vén lên, một cô bé tầm bảy tám tuổi từ bên trong bước ra. Làn da của cô bé không trắng nhưng cũng không đen. Hai má đỏ ửng rất bắt mắt, còn hơi sưng sưng, có lẽ là bị khô nẻ.

Cô chỉ thấy cô bé dùng một tay giữ chiếc khăn quàng khô, rồi ngửa đầu. Mái tóc dài vẽ lên một vòng cung hoàn hảo trong không khí. Sau đó, cô bé phủ khăn lên, quấn chặt mái tóc ướt của mình.

Động tác của cô bé tương đối nhanh và dứt khoát. Nếu dùng bốn chữ “nhanh nhẹn tháo vát” để miêu tả về cô bé thì cũng không quá chút nào.

“Thật ngại quá, vừa nãy cháu đang gội đầu. Mà cô nói cô muốn mua thứ gì thế, để cháu lấy cho.”

Cô bé xê dịch chiếc ghế đẩu thấp, rồi bước lên, chồm người lên cái kệ, rồi quay người lại, hỏi cô.

Động tác vừa nhanh vừa thành thục, có thể thấy rằng cô bé chắc hẳn đã từng làm rất nhiều lần rồi.

Trong mắt Rose thoáng qua một tia hứng thú, khóe miệng chợt mở ra, “Cô muốn mua thuốc lá.”

Ấn đường của cô bé nhíu lại, rồi rất nhanh lại giãn ra. Lúc này, cô bé bước từ trên chiếc ghế đẩu lùn xuống, “Thuốc lá ở trong cái tủ kính trước mặt cô đó. Cô muốn lấy loại nào? Nói cháu để cháu lấy cho.”

Cô lắc đầu, rồi mò mò lấy ra một cái hộp thuốc rỗng mà mình vẫn chưa vứt đi. Mấy chữ ‘Capri’ được ghi to đùng trên bao thuốc, vô cùng dễ thấy. Vỏ hộp được thiết kế trông vừa thanh mảnh vừa bắt mắt.

“Loại này, chỗ cháu có không?” Các đốt ngón tay đang gõ nhẹ trên mặt tủ kính, đôi mắt của người phụ nữ nheo lại, cười như không cười.

Cô bé nhìn chằm chằm hộp thuốc một hồi, rồi sau đó chậm rãi lắc đầu, đáp: “Thật ngại quá, chỗ của chúng cháu không có loại thuốc lá này.”

“Vậy thôi, bán cho cô một gói Trung Hoa đi.”

Dường như hiếm khi thấy có khách du lịch nào hào phóng như vậy, cô bé có chút sững sờ. Đợi đến khi cô bé phản ứng thì cô đã cầm gói thuốc ra rồi.

“Của cô tổng cộng 328 đồng ạ!”

Rose thanh toán tiền xong, mở bao thuốc lá ra, nhét một điếu vào trong miệng, rồi lấy hộp quẹt châm lửa.

Nhưng cô bé dường như vô cùng sợ hãi, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào cô.

“Cô, cô muốn hút thuốc sao?”

Người phụ nữ nhướng mày, không trả lời mà hỏi ngược lại cô bé: “Có vấn đề gì à?”

“Phụ nữ cũng có thể hút thuốc được sao ạ?” Dù sao cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ, cho nên khó tránh khỏi vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt.

Rose nở nụ cười dịu dàng nhưng có chút bỡn cợt. Cô đưa cho cô bé một điếu thuốc, giống như cái cách mà con sói giả làm bà ngoại lừa cô bé quàng khăn đỏ vậy.

“Này, cô bé, cháu có muốn hút thử không?”

Cô bé vội vàng xua tay, rồi đáp: “Dạ, không đâu ạ! Mẹ cháu không cho phép…”

Dạ Cô Tinh liếc nhìn cô nhóc, phải thừa nhận rằng cái danh xưng ‘Thần đồng diễn xuất’ ở trong giới, cũng không phải là gọi cho vui đâu.

Thông qua mỗi một cử chỉ điệu bộ, mỗi một cái nhíu mày hay mỗi một nụ cười của cô bé, câu nói “con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà” đã được diễn giải một cách đầy sinh động và tinh tế.

Cô bé mới xem kịch bản lúc nãy thôi, thế mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể lĩnh hội được. Xem ra năng lực của Vũ Văn Cảnh là không cần phải bàn cãi gì nữa. Sát giờ mới đổi người, miễn cưỡng ra diễn, thế nhưng cô bé lại có thể ghi nhớ từng câu từng chữ trong lời thoại, rồi diễn với cô xuyên suốt đến tận bây giờ mà vẫn chưa mắc lỗi nào.

Đứa trẻ này thật không tầm thường chút nào.

Dạ Cô Tinh thầm kết luận.

Các nhân viên xung quanh cũng bị sốc trước kỹ năng diễn xuất thành thạo của Vũ Văn Cảnh. Đây, đây thật sự là một đứa trẻ sao? Khả năng chọn vị trí đứng, cách di chuyển và chọn góc quay, so với các diễn viên chuyên nghiệp thì chỉ có hơn chứ không kém chút nào cả!

“Phó đạo diễn à, lần này chúng ta đã nhặt được bảo bối rồi đấy!” Một nhân viên trong đoàn tràn đầy phấn khích nói.

“Đúng thế! Tôi thấy cô bé này rất tài năng, rất có thiên phú với nghiệp diễn xuất!”

Phó đạo diễn xoa xoa cằm, trầm tư một lúc lâu, rồi cười nhẹ một cái, đáp: “Quả thật, chúng ta đã nhặt được bảo bối rồi…”

Bên này mọi người đang xì xào bàn tán, khen ngợi không ngớt; thì bên kia hai người vẫn đang tiếp tục công việc của mình.

Rose giật giật khóe môi, rút ​​điếu thuốc lại, rồi phì phèo nhả khói.

Đợi đến khi điếu thuốc đã cháy xong một nửa, cô mới vẫy vẫy tay chào tạm biệt, “Cô đi đây.” Cô quay người lao vào trong màn mưa trắng xoá.

“Cô ơi, cô đợi chút đã!”

Cô quay người lại, nhướng mày, hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”

Cô bé cúi người cầm lên một chiếc ô hơi cũ đưa cho cô, rồi nói: “Cho cô mượn nè. Trưa mai nhớ trả lại cho cháu đấy nhé!”

“Cháu không sợ cô sẽ cuỗm luôn à?”

Cô bé nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, rồi chậm rãi lắc đầu, đáp: “Cô có tiền mua thuốc lá Trung Hoa. Vậy thì sao cô lại cần cái ô cũ nát này của cháu chứ.”

Rose nhận lấy, rồi lắc nhẹ cái ô trong tay, “Cảm ơn nhé!”

“Không có gì đâu ạ! À, đúng rồi, cái hộp thuốc lá rỗng của cô vẫn còn ở chỗ cháu đây ạ!”

“Cho cháu đấy…” Giọng nói dần biến mất dưới cơn mưa tầm tã.

Cô bé cúi đầu xuống, tỉ mỉ xem xét họa tiết trên hộp thuốc lá, rồi lẩm bẩm trong miệng: “Thật đẹp…”

Rose chạy về phía xa, trên khoé môi nở nụ cười.

Hộp thuốc này là do người đàn ông đó đưa cho cô. Bây giờ người đi trà lạnh, đã đến lúc cô phải nhanh chóng vứt bỏ mớ hỗn độn và cắt đứt mọi ảo tưởng không có thực trong lòng rồi.

Cô giơ chiếc ô lên, đôi đồng tử sâu thẳm mà sáng ngời trong bóng đêm, tỏ ánh hào quang đến bức người!

“Cắt—” Cohen hô to, người điều khiển đường ống nước nhanh chóng dừng tay. Mình mẩy Dạ Cô Tinh lúc này đều đã ướt sũng cả rồi. Trương Á vội vàng lấy chăn len bao quanh người cô.

Còn ở bên kia, người đại diện của Vũ Văn Cảnh cũng hơi đau lòng, ôm thân thể nhỏ bé vào lòng, rồi lấy một chiếc khăn sạch lau mái tóc ướt cho cô bé.

“Ok, qua.” Sau khi xem xong đoạn phát lại, Cohen rất hài lòng, ánh mắt anh ta nhìn về phía Vũ Văn Cảnh mang theo vẻ kinh ngạc.

Lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, rồi hô vang: “Yeahhh, kết thúc công việc rồi —-”

“Đây là cảnh quay cuối cùng ở Thanh Hải rồi. Cảm ơn sự hợp tác của mọi người trong những ngày qua. Tôi xin gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi người có mặt ở đây.”

……

Dạ Cô Tinh mang quần áo sạch vào phòng thay đồ. Sau khi thay xong, lúc đi ra ngoài, cô vừa khéo đi ngang qua phòng thay đồ của Vũ Văn Cảnh.

Đối với một cô bé chỉ mới bảy tám tuổi mà nói, đáng lẽ ở cái độ tuổi đó sẽ rất hồn nhiên vô tư, thế nhưng cô bé này lại khác, lại trưởng thành đến mức khiến người ta khó mà tin được.

Ví dụ như, bây giờ —–

Cô bé đã thay xong quần áo sạch, lớp trang điểm trên mặt cũng đã được tẩy sạch, để lộ đôi má trắng hồng vốn có. Ngay lúc này, đôi mắt to đẹp ấy đang nhìn Dạ Cô Tinh mà không chớp mắt. Ánh mắt đó mang theo vẻ tò mò và ngưỡng mộ.

Dạ Cô Tinh khẽ cong môi, nở nụ cười bất đắc dĩ. Hoá ra cô lại bị một đứa trẻ nhìn mình với ánh mắt giống người lớn nhìn hậu bối với ánh mắt ‘hòa ái’ như thế.

“Chị là Áo Tím.” Cô bé cất lên giọng nói non nớt, nhưng lại vô cùng nghiêm túc, không nói cười tuỳ tiện.

Dạ Cô Tinh gật đầu, đáp: “Tìm chị có chuyện gì không?”

Cô bé không nói lời nào, ánh mắt dò xét dần dần trở nên sắc bén, suy tư một hồi, đột nhiên nở nụ cười: “Ừm, à… chị diễn lắm ạ!”

“Em diễn cũng không tệ.”

“Hợp tác vui vẻ!” Hai người cùng đồng thanh nói.

Vũ Văn Cảnh sững sờ, Dạ Cô Tinh cười cười rồi thốt ra một câu: “Tuổi còn nhỏ, thì nên hoạt bát một chút sẽ tốt hơn.” Sau đó, cô rời đi.

Cảnh quay ở Thanh Hải cuối cùng cũng đã kết thúc, các thành viên trong đoàn lần lượt rời khỏi đây. Mọi người ai nấy cũng vui mừng hớn hở vì sắp được đến Mỹ quay phim.

Theo quy định cũ, Cohen sẽ cho mọi người mười ngày để thu xếp và nghỉ ngơi. Nói chung, sau khoảng thời gian nghỉ mười ngày này, tất cả mọi người đều phải bay sang Mỹ, một người cũng không được thiếu!

Do được nghỉ nhiều ngày nên Dạ Cô Tinh dự định ​​sẽ cùng An Tuyển Hoàng đi du lịch khắp Thanh Hải.

Ngay buổi tối hôm đó, sau khi trở về, cô háo hức bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc hành trình. An Tuyển Hoàng liên tục gật đầu, cười cười tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Vào ngày thứ nhất, hai người tự lái xe đến hồ Thanh Hải, tiện đường còn ghé qua núi Nhật Nguyệt và thảo nguyên Kim Ngân Than.

Bầu trời trong xanh, ánh nắng vừa phải, ấm áp mà không gay gắt.

Dạ Cô Tinh kéo An Tuyển Hoàng lại cùng chụp ảnh tự sướng với mình. Lúc đầu, anh còn cự tuyệt nhưng cuối cùng lại bị cô quấy rầy mãi, nên anh chỉ đành ngoan ngoãn để cô muốn làm gì thì làm.

Còn đâu hình tượng lạnh lùng của một ông trùm xã hội đen nữa chứ?

Đến tối, cả hai người ở trong một khách sạn địa phương.

Ngay khi bầu không khí đang tốt, tâm tình của hai người đang hưng phấn, vừa mới định cùng nhau làm chuyện ấy thì đột nhiên lại bị một cuộc điện thoại cắt ngang. Ngay sau đó sắc mặt của Dạ Cô Tinh lập tức thay đổi…

Vào ngày thứ hai, bọn họ vội vàng đặt chuyến bay sớm nhất để về thủ đô!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi