[QUYỂN 4] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH

Mạch Tương Ly trợn ngược hai mắt, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Nguyệt Vô Tình nghiêng người sang một bên, ngồi xổm bên cạnh thứ trắng đỏ kinh tởm đó, vươn tay vặn một cái, xoa xoa đầu ngón tay, bột đỏ sột soạt chảy xuống.

Anh ta khẽ dùng mũi ngửi, lông mày bỗng chốc cau lại.

“Như thế nào rồi?” Dạ Cô Tinh thấy thế, mở miệng hỏi.

Nguyệt Vô Tình đứng dậy, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn vuông trắng, lau sạch tay.

“Người này cũng trúng cổ.”

Vào khoảnh khắc vừa nhìn thấy Mạch Tương Ly, anh ta đã cảm thấy hơi thở của người đàn ông này rất kỳ quái, có dấu hiệu trúng cổ, nhưng các chức năng cơ thể và cách thức suy nghĩ của anh ta đều rất bình thường, hơn nữa cảm giác kỳ quái đó thỉnh thoảng mới xuất hiện, không mạnh bằng cảm giác trên cơ thể Diệp Nhĩ, vì vậy, anh ta mới không dám chắc chắn.

Có lẽ những lời nói của Dạ Cô Tinh vừa rồi đã đẩy anh ta vào đường cùng, giống như cách đánh trả của một con thú bị mắc kẹt, phản công khổ sở biết bao, đúng lúc đó những con cổ trùng bên trong đã bị ép ra bên ngoài cơ thể.

Minh Triệt nuốt nước bọt, ánh mắt xẹt qua thứ đen đen đỏ đỏ trên mặt đất, cố gắng nhịn xuống sự ghê tởm đang trào lên, “Nguyệt Vô Tình, anh nói… người này cũng bị trúng cổ?”

“Có thể nói là như vậy.”

Minh Triệt nhíu mày, “Ý anh là gì?”

“Tình hình hiện tại của anh ta, có thể nói là trúng cổ, nhưng lại không hoàn toàn được coi là trúng cổ nếu xét một cách nghiêm túc.”

“Tại sao tôi càng nghe lại càng rối thế?”

“Nói chung là, đối với một người trúng cổ, cổ sẽ bám vào và lợi dụng cơ thể người đó để sinh trưởng phát triển, ngoài việc sử dụng các vật thể bên ngoài để dụ chúng ra khỏi cơ thể hoặc giết chết chủ nhân của cổ trùng, không còn cách nào khác để chữa trị cho họ nữa, nhưng người này lại có thể dựa vào ý chí nội lực bên trong, lùa cổ trùng lại, ép chúng ra khỏi cơ thể, về cơ bản là hoàn toàn không hợp lẽ thường.”

“Vậy thì ý anh là gì?”

Nguyệt Vô Tình kéo nhẹ khóe môi, “Về chuyện đó, chỉ sợ phu nhân biết rõ hơn cả tôi.”

Mọi người đều nhìn về phía Dạ Cô Tinh.

“Trong số các cổ thuật của Miêu Cương, thứ mang đặc tính huyền thoại nhất…. chính là cổ tình!”

Cổ kinh đã ghi lại: “Trong các loại vu cổ, có một loại gọi là cổ tình. Cổ này là một loại hoa cổ, được vun đắp bằng máu thịt của chín mươi chín người phụ tình, nở vào tháng ba, đẹp đẽ vô cùng, lúc này nếu lấy cổ được trồng chạm vào máu của người muốn hạ cổ, cổ này sẽ hóa thành cổ tình. Ai trúng cổ thì không thể có suy nghĩ nhớ nhung được, nếu không sẽ đau lòng không chịu nổi, mỗi lần nhớ đến sẽ lại càng đau lòng, sau chín mươi chín ngày, sẽ đau lòng đến chết. Người nuôi cổ phải là người có tình cảm sâu đậm, đồng thời phải nuôi cổ bằng cả cuộc đời mình, cổ mới có thể thành công, cho nên cổ tình là loại cổ rất hiếm thấy trên thế gian này.”

Phụ nữ người Miêu luôn hết lòng hết dạ, lại đòi hỏi người yêu cũng phải toàn tâm toàn ý, vì vậy mới sinh ra thứ gọi là “cổ tình”, theo truyền thuyết kể rằng “cổ tình dắt duyên”, sau khi người phụ nữ hạ cổ người yêu thì hai người sẽ có thể chung sống mãi mãi, đồng tâm đồng lòng, không bao giờ phản bội.

“Người này trúng cổ tình sao?” Minh Triệt kinh ngạc, không ngờ trên đời lại thực sự tồn tại một thứ xấu xa như vậy.

Dạ Cô Tinh chậm rãi lắc đầu, “Không phải cổ tình, mà là cổ tương tư!”

Cô biết rất ít về cổ thuật, nhưng lại hiểu biết rất sâu về mỗi cổ tình, cũng không có lí do đặc biệt gì, chỉ vì khi trước đã cùng sư phụ du lịch đền vùng Vân Quý, trên đường đi qua một ngôi làng của người dân tộc Miêu, ghi tên là: Thôn Tương Tư, thuộc người Miêu.

Con gái ở thôn này mặt mũi xấu xí, vóc người thấp lùn, nhưng chồng của họ thì không ai là không nổi bật, không chỉ nổi trội về ngoại hình, tài năng hơn người, quan trọng là còn cực kỳ thân mật nghe lời vợ mình, đến mức sẵn sàng đáp ứng cho vợ mọi chuyện, có thể nói là cầu được ước thấy.

Vợ kêu đi hướng đông thì sẽ không bao giờ đi hướng tây, vợ sai xuống sông thì sẽ chẳng bao giờ lên núi.

Tóm lại, nói gì nghe nấy, cực kỳ ngoan ngoãn!

Diệp Tử đã từng rất ghen tị với kiểu sống nữ quyền này, nhưng sau khi nghe sư phụ nói về nó, cô mới nhận ra rằng thực chất tất cả những điều này đều là do “Cổ tương tư” mà các cô gái đang nuôi làm ra!

Kể từ ngày sinh ra, lấy máu ở cuống rốn, nuôi cùng cóc vàng, sau khi con gái được tròn một tuổi, ngày rằm hàng tháng sẽ lấy máu ở hai bên sườn gần tử cung, cho con cóc ăn, cho đến khi đến tuổi mười tám trưởng thành.

Khi con gái người Miêu tìm được người mình thích thì mổ con cóc vàng, lúc này con cóc vàng đã được nuôi bằng máu kinh đã trở thành màu đỏ rực như ngọn lửa, sau đó cho người mình thích ăn, như vậy là sẽ hoàn thành cổ tương tư, tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi, từ đó về sau người đàn ông kia sẽ chỉ yêu say đắm mỗi người nuôi cổ, cả đời quấn quít không rời xa.

Ẩn sau cổ tương tư này, cổ tính không mạnh, nó cũng có ảnh hưởng nhất định đối với thẩm mỹ và nhận thức của nam giới, nhưng không quá mạnh, hơi giống như thuốc kích dục, sẽ khiến người đàn ông tự nhiên nhìn thấy điều tốt đẹp ở người phụ nữ, sau đó dần dần sinh ra cảm giác.

Một khi chuyện tốt đã thành, cổ tương tư trong cơ thể người đàn ông sẽ chuyển hóa thành cổ tình mang ý nghĩa ràng buộc chặt chẽ hơn, một khi người trúng cổ có tình cảm với người phụ nữ khác không phải chủ nhân của cổ, hoặc có tiếp xúc động chạm thể xác, cả hai người đều sẽ chết bất đắc kỳ tử!

Chính người nuôi cổ cũng sẽ bị phản phệ dữ dội, không được chết tử tế.

Có thể nói, cổ tình vừa làm tổn thương người khác vừa làm tổn thương bản thân mình, cũng giống như hương vị tình yêu, làm sao có thể không hành hạ người khác, đồng thời làm khổ chính mình.

So với cổ tình “thà làm ngọc vỡ”, cổ tương tư có tính chất ôn hòa hơn, mục đích của nó chỉ là làm cho đàn ông sinh ra tình cảm đối với người hạ cổ, đạt hiệu quả biến thành tình yêu.

Chỉ cần cả hai người chưa từng giao hợp về thể xác, cổ tương tư cũng sẽ không biến thành cổ tình.

Có vẻ như, cô ta đã rất mê đắm Mạch Tương Ly, thậm chí còn dùng đến cả loại tà thuật liều mạng này.

Đáng tiếc là cổ tương tư quá yếu, con người có thể dễ dàng tự dùng ý chí của mình để ảnh hưởng tới nó, cho nên mới xảy ra cảnh tượng vừa rồi.

Không ngờ, Mạch Tương Ly cũng trúng chiêu!

Nếu cô nhớ không lầm, quê gốc của Đổng Nguyệt là ở Tương Tây, cô ta đường đường chính chính một người dân tộc Miêu!

Điều nực cười là, Mạch Tương Ly vẫn muốn bảo vệ che chở cho cô ta, vậy mà không hay biết, người phụ nữ này đã khống chế anh ta từ lâu rồi, một khi “tương tư hóa ái tình”, cả đời này Mạch Tương Ly đừng bao giờ nghĩ đến chuyện thoát khỏi sự kiểm soát của cô ta!

“Trời ơi… như vậy cũng ác quá rồi!” Minh Triệt thốt lên.

Nguyệt Vô Tình đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra, trước đó anh chỉ biết đây là một trong số những loại cổ tình, còn lại thì không hề biết về các tình huống cụ thể như phương pháp trồng cổ, tác dụng của cổ tình.

Dạ Cô Tinh dường như nhớ đến điều gì đó, vẻ mặt căng thẳng đanh lại, “Mạch Tương Ly đang cưỡng chế ép cổ ra khỏi cơ thể, Đổng Nguyệt nhất định đang bị phản phệ, đây là thời điểm tốt nhất để bắt sống cô ta!”

An Tuyển Hoàng lập tức hạ lệnh, sai người dùng hết sức truy lùng, bắt giữ.

Dạ Cô Tinh lập tức lấy điện thoại bấm số Vu Sâm, “Anh cho người đến khu Xuân Giang, căn 27, tầng 18, tòa A… Nhớ, phải còn sống!”

“Vâng.”

Sau nửa giờ, Mạch Tương Ly yếu ớt tỉnh lại, “Vừa rồi… tôi bị làm sao vậy?”

Minh Triệt nói tất cả mọi chuyện cho anh ta nghe, giọng kể sinh động phong phú, lúc nói còn nuốt mấy miếng nước bọt cho trơn họng.

“Không… không thể như vậy! Chuyện này làm sao có thể xảy ra?!” Mạch Tương Ly đáy mắt hiện lên vẻ sụp đổ.

Dạ Cô Tinh cong môi giễu cợt, “Đã đến lúc này, anh còn định đứng về phía Đổng Nguyệt sao?”

“Ha ha…” Nét mặt người đàn ông hiện lên vẻ tàn nhẫn độc ác, “Tôi thật sự nóng lòng muốn bóp chết cô ta ngay bây giờ!”

…..

Sau khi Mạch Tương Ly dẫn những người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục gác cửa đuổi theo mình, Đổng Nguyệt cũng nhân cơ hội trốn ra.

Cô ta thuận lợi đi theo con đường bí mật dưới phòng chứa đồ ở tầng hầm mà không gặp cản trở gì, sau khi nhanh chóng rời bệnh viện, lái xe ra hướng ngoại ô, cuối cùng dừng lại trước cửa một biệt thự yên tĩnh trang nhã.

Ba hồi chuông vang lên, một bà lão lưng còng lom khom bước ra.

“Cô tìm ai?” Giọng nói khàn khàn, là giọng New York cực kỳ tiêu chuẩn.

“Tôi tin rằng ngài Carlo sẽ rất vui khi gặp tôi.” Đổng Nguyệt cười chắc chắn.

Lúc này bà lão mới nhướng mắt, nhìn cô ta một hồi lâu sau thì mở cửa sắt, “Mời vào.”

Đổng Nguyệt mỉm cười, nhưng giây tiếp theo, vành môi cô ta đã cứng đờ lại, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ mở to mắt, như thể vừa nhìn thấy điều gì đó không thể tin được…..

Cách phía trước không xa, một căn biệt thự cao sừng sững, cánh cửa chạm khắc tinh xảo lộng lẫy được đẩy ra từ bên trong, một nam một nữ khoác tay nhau bước ra.

Người đàn ông cao lớn, các nét trên gương mặt đều rất đẹp, đôi mắt màu xanh nhạt ánh lên sắc xanh lục dưới tia sáng mặt trời, mang khí chất lạnh lùng tàn nhẫn của những người thuộc thế giới ngầm; người phụ nữ mặc áo đen phối hợp với áo khoác gọn gàng, quần tây dài rộng, buông xuống mặt đất, chỉ để lộ ra một đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen sáng bóng đi trên chân.

Ngay cả khi cô gái đó đeo kính râm, Đổng Nguyệt vẫn có thể dễ dàng nhận ra đó chính là – Dạ, Cô, Tinh!

Hai người đứng cạnh nhau, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng cụng ly, tạo ra một âm thanh lảnh lót trong không gian.

“Ngài Carlo/ bà An,  hợp tác vui vẻ!”

“Hai… hai người… sao lại thế…” Môi Đổng Nguyệt run lên, toàn thân run như cầy sấy.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, kết thúc rồi, hoàn toàn kết thúc rồi!

Trên đường đến đây, cô ta đã nhận thấy mình đang không được khỏe, cổ họng đầy vị tanh như bị ép chặt lại, cô ta cố gắng liều đến hơi thở cuối cùng để đến đây tìm kiếm sự giúp đỡ của gia tộc Gambino, nhưng không ngờ lại tự chui đầu vào rọ!

Phản ứng đầu tiên của Đổng Nguyệt chính là muốn chạy trốn!

Nhưng ngay sau khi cô ta bước vào, bà lão kia đã nhanh chóng khóa cửa lại, cô ta liếc nhìn xung quanh, mới nhận ra ngoài bức tường trắng rất cao ở ngoài, cô ta không thể tìm được lối đi nào khác để thoát thân!

“Carlo, anh thế này là ý gì?” Đổng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, nếu như tất cả các lối thoát hiểm đều đã bị lấp hết, cô ta muốn thoát khỏi đây, chỉ còn cách quyết đánh đến cùng!

Carlo dang rộng hai tay, mỉm cười tao nhã, “Như cô có thể thấy đây.”

“Cả nước Mỹ không ai không biết, nhà họ An cùng với Gambino, một trong năm gia tộc mafia lớn nhất, đã lập nên lời thề đối địch nhau như nước với lửa, mà người bên cạnh anh, lại chính là nữ chủ nhân của nhà họ An, anh quyết định đứng về cùng một phe với cô ta ư?”

Dạ Cô Tinh lạnh lùng mỉm cười chế nhạo.

Carlo cũng ngay lập tức mỉm cười lên tiếng, “Ha ha… Cô Đổng, Trung Quốc các cô có một câu ngạn ngữ, nói như thế nào nhỉ… Ồ, nhớ rồi! Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy, cô là một người Hoa lăn lộn ở Hollywood vài năm, nhưng cũng đừng nên quên tổ tiên của mình chứ!”

Sắc mặt Đổng Nguyệt tái nhợt.

Là một nữ diễn viên Trung Quốc nổi tiếng ở Hollywood, trong một bữa tiệc, Đổng Nguyệt đã gặp được thủ lĩnh hiện tại của gia tộc Gambino – Carlo Gambino.

Hai người đã qua đêm với nhau, anh tình tôi nguyện.

Người đàn ông hào phóng, vung bàn tay lớn, hai bộ phim bom tấn 3D đã được giao cho cô ta, Đổng Nguyệt đã lợi dụng điều này để đạt được chỗ đứng vững vàng ở Hollywood.

Sau đó, hai người ít nhiều cũng vẫn giữ liên lạc, chỉ cần Carlo ngỏ lời, Đổng Nguyệt không bao giờ từ chối.

Cô ta đã hiểu quá rõ, để tạo nên bước đột phá trong lĩnh vực điện ảnh ở nước Mỹ, sự nâng đỡ của thế giới ngầm đến cùng là có tầm quan trọng đến mức nào!

Chỉ vì sự thật hiển hiện trước mắt – làng giải trí bẩn thỉu không phân biên giới, dù là Trung Quốc hay Mỹ, nếu không có chỗ dựa vững chắc, kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.

Mặc dù lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh Carlo, nhưng Đổng Nguyệt luôn có thể chiếm một chỗ đứng vững vàng cho mình, dáng vẻ hiên ngang kiêu ngạo, điều này khiến lòng tự tin của cô ta ngày càng tăng lên một cách điên cuồng, còn từng nghĩ rằng người đàn ông này có lúc sẽ trở thành con át chủ bài cuối cùng của mình, cho nên, khi đối phó với Diệp Nhĩ, cô ta mới có thể hành động liều lĩnh táo bạo như vậy.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của Dạ Cô Tinh đã khiến cô ta tự biến mình thành một trò hề để người ta chê cười!

“Carlo, anh bán đứng tôi!”

“Ha ha… bán đứng? Cùng lắm chỉ là một cô hầu gái làm ấm giường, cho cô ba phần thể diện, cô còn thực sự coi mình là phu nhân hay cô chủ trong gia tộc Gambino của tôi sao? Cô còn ngủ mơ chưa tỉnh, hay là đầu óc có vấn đề gì sao?”

Đổng Nguyệt mặt xanh hết mày rồi đỏ, cảm giác vừa thảm hại vừa xấu hổ trong ánh mắt dường như muốn bộc lộ hết ra ngoài.

“Carlo, anh vẫn còn tình cảm với tôi đúng không? Cầu xin anh, cứu tôi với… Tôi không thể rơi vào tay người phụ nữ này!” Giọng điệu cô ta dịu hẳn đi, đôi mắt dâng lên một tầng sương mù, mang theo dáng vẻ yếu đuối làm người ta thương hại.

Tự cho mình là nữ hoàng chinh phục người khác, Đổng Nguyệt, người từ trước đến nay luôn lạnh lùng ở tít trên cao, vậy mà lại có bộ dạng khép nép trong lòng người khác như một con chim nhỏ, khóe môi Dạ Cô Tinh cong lên.

Thật sự rất thú vị!

Carlo ung dung bình thản liếc nhìn Dạ Cô Tinh bên cạnh, phía dưới lớp kính râm, anh ta không thể nào nhìn thấy biểu cảm trong đáy mắt người phụ nữ, nhưng lại tìm ra manh mối trên đôi môi giễu cợt của cô.

Carlo miễn cưỡng nhún vai, ngoài cười trong không cười, “Xin lỗi, tôi nghĩ rằng mình không thể giúp gì cho cô.”

Điều kiện nhà họ An đưa ra vô cùng phong phú rộng rãi, không cần thiết phải vì một người phụ nữ tầm thường mà bỏ qua nhiều lợi ích tốt như vậy, cho nên anh ta chỉ có thể chấp nhận làm một kẻ bạc tình bạc nghĩa mà thôi!

Vẻ mặt Đổng Nguyệt toát lên đầy oán hận, cô ta lại chỉ tay về phía Dạ Cô Tinh–

“Cô đã làm gì?! Ngủ với anh ta? Mới khiến anh ta ngoan ngoãn với cô nhanh như vậy, cô nói gì nghe theo nấy, Dạ Cô Tinh cô hóa ra cũng chỉ là một con chó cái…”

Đôi mắt Dạ Cô Tinh hơi nheo lại, lạnh như nước.

Chát —

Một cái tát vang lên, âm thanh lanh lảnh, Lạc Xuyên không cảm xúc rút tay về, tự giác lùi về phía Vu Sâm rồi quay về đứng ở vị trị đã định sẵn.

Cuộc gặp gỡ đàm phán lần này, Dạ Cô Tinh chỉ mang theo anh ta và anh Sâm, Lạc Xuyên luôn sẵn sàng tinh thần ra tay bất cứ lúc nào, nhưng không ngờ, vừa ra tay đã phải đánh phụ nữ.

“Trên đời này, còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn phụ nữ, ví như tiền bạc, quyền lực, lợi ích, những thứ này, tôi có, nhưng Đổng Nguyệt cô lại không có. Vì vậy, cô chỉ có thể tự dâng mình lên cửa, cho người ta mặc sức ‘chơi’ mà thôi…”

Khóe miệng Carlo khẽ co giật, suýt chút nữa sặc ra một ngụm máu, cái miệng của người phụ nữ này, thật là nham hiểm.

Quả nhiên, khi Đổng Nguyệt nghe vậy, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt.

“Carlo, tôi muốn mượn chỗ của anh để giải quyết việc riêng, anh có phiền không?”

“Cô cứ tự nhiên.” Anh ta ngoài cười trong không cười, nghiền ngẫm đánh giá, ở đây không một ai là dạng vừa cả.

“Lạc Xuyên, đưa người vào đây!” Dạ Cô Tinh xoay người đi vào trong phòng, nhân tiện đưa ly rượu đỏ vào tay Carlo, “Làm phiền rồi.”

“Vâng.” Lạc Xuyên cung kính đáp.

Còn Carlo, mỗi tay cầm một ly rượu, vô cùng sững sờ hoảng hốt, như thể anh ta còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang đứng trơ ra trong mớ hỗn loạn, người phụ nữ này, có thể hành động theo lẽ thường được không vậy?!

Anh ta là gia chủ, là người nắm giữ quyền lực trong cả thế giới ngầm, lẽ nào lại bị sai khiến như một đứa đàn em như vậy?

Đổng Nguyệt bị người đàn ông kéo vào biệt thự, hai tay hai chân đều chống cự, vẻ mặt hoảng sợ, như thể lần này vừa đi, thì sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.

Động tác của Lạc Xuyên không hề nhẹ nhàng chút nào, cánh tay của Đổng Nguyệt bị anh ta dùng thế gọng kìm như sắt thép trói chặt, cho dù cô ta có chống cự thế nào, người đàn ông kia vẫn vững vàng như núi Thái Sơn.

“Cút ngay! Đừng chạm vào tôi, Dạ Cô Tinh cô sẽ không được chết tử tế đâu!”

Chát–

“Lạc Xuyên tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, chỉ mình cô là ngoại lệ. Nếu cô lại tiếp tục vô lễ ăn nói xằng bậy, tôi sẽ đích thân cắt lưỡi cô ra cho chó ăn!”

Vẻ mặt người đàn ông u ám độc ác, trong đôi mắt dữ dằn hiện lên dáng vẻ tàn nhẫn, Đổng Nguyệt cho dù không muốn cũng phải ngoan ngoãn câm miệng, cố gắng đè nén mối uất hận và nỗi hoảng sợ trong lòng, lê bước về phía trước mà không biết điều gì sẽ chờ mình ở đó…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi