[QUYỂN 4] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH

“Thưa quý vị, chào mừng quý vị đến với Phòng đấu giá NY của Công ty Đấu giá Cleath New York! Có thể mời tất cả các vị có mặt ở đây, chúng tôi rất vinh dự, tôi hy vọng tất cả các vị thoải mái khi đến và đều vui vẻ khi ra về!”

Người dẫn chương trình lưu loát nói một tràng, mọi người ngồi dưới cũng vỗ tay nhiệt liệt.

“Đúng như mọi người đã thấy, hai gian phòng trên lầu hai, đồng thời bật đèn, chắc là mọi người cũng đã có suy đoán, hôm nay, nhà họ An và gia tộc Ivis, hai vị cầm quyền trác tuyệt cùng lúc có mặt tại đây, Cleath chúng tôi vô cùng vinh hạnh.”

Như một quả bom hạng nặng thả xuống, đám người trong nháy cũng nhiệt tình hẳn lên ——

“Hóa ra, thật sự là hai người bọn họ! Đều nói, Vương bất kiến Vương, lần này là có chuyện gì đây?”

“Đúng đó! Hai người này rất ít khi đồng thời xuất hiện, chẳng lẽ buổi đấu giá này có bảo vật gì mà cả hai người họ đều muốn có?”

“Tôi tham gia không dưới trăm lần đấu giá, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai phòng trái phải đồng thời có người…”

“Hai hổ tranh đấu, có trò hay xem rồi!”

Người dẫn chương trình thấy dưới khán đài đã đủ nhiệt tình, giơ micro lên, lần thứ hai lên tiếng, “Chắc hẳn tất cả mọi người đều rất tò mò đối với vật phẩm đấu giá lần này, không nói nhiều nữa, tôi xin tuyên bố, buổi đấu giá Cleath bạch kim lần thứ 1682 —— chính, thức, bắt, đầu!”

Tiếng nhạc du dương nổi lên, năm giây sau dừng lại, ánh đèn toàn hội trường đột nhiên tắt, chỉ có một ngọn đèn trên khán đài, chiếu lên bục để vật phẩm.

“Xin mời vật phẩm đầu tiên ——”

Giọng của MC vang lên, thông qua micro, truyền khắp mọi ngóc ngách trong hội trường, lọt vào tai mọi người.

Chỉ thấy một cô gái mặc sườn xám dài đến mắt cá chân, mái tóc đoan trang trầm ổn, bưng khay chậm bước đi tới, sau đó dừng bước, đứng ở giữa đài, mắt nhìn thẳng, nở một nụ cười tiêu chuẩn.

Mọi người tập trung nhìn vào khay, nhưng cách quá xa, đồ vật lại nhỏ, nên nhìn không rõ lắm.

Trong khi đó, máy chiếu 3D bắt đầu hoạt động, phóng to hình ảnh vật thể trong khay, tự động tách các chi tiết và cuối cùng chiếu tất cả lên màn hình tinh thể ở phía sau.

“Chalcedony, hay còn gọi là mã não, là một trong những loại ngọc có lịch sử lâu đời nhất trong lịch sử nhân loại. Từ năm ngàn năm trước, nó đã được phát hiện dùng làm thành trang sức, và được sử dụng liên tiếp thông qua các triều đại. Trong số đó, Carnelian được nhiều nơi công nhận là một viên ngọc mang màu sắc của tín ngưỡng mãnh liệt. Kết cấu tinh tế của nó, màu sắc tinh khiết, độ cứng lớn, âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng, du dương khi gõ nhẹ. Tên có nguồn gốc từ tiếng Latin ‘carne’ (máu và thịt), ngụ ý màu cam rực rỡ của nó, mà người Trung Quốc gọi là – Hồng ngọc túy, hoặc Huyết ngọc túy!”

Mọi người im lặng, cẩn thận lắng nghe.

Một viên ngọc, không trân quý hơn phỉ thúy, cũng khó so với kim cương chói mắt, giá cả tương đối bình thường, theo lý thuyết, loại vật này không nên xuất hiện ở hiện trường đấu giá có tiêu chuẩn cao như vậy.

Trừ phi, viên ngọc này có lai lịch lớn, đã sớm vượt qua giá trị vốn có của bản thân vật thể, nó có giá trị sưu tầm cao hơn.

Dạ Cô Tinh vươn vai, người đàn ông đỡ eo cô, nhìn về phía đài đấu giá.

“Tương truyền, ngọc tỷ của Vương giả Đế quốc Ả Rập Muhammad chính là một viên ngọc được đính trên một chiếc nhẫn bạc! Mà viên hồng ngọc trước mắt này, chính là khai quật trong mộ của Muhammad! Giá khởi điểm là 3 triệu đô, mỗi lần gọi không ít hơn ba trăm nghìn đô.”

“Đấu giá – Bắt đầu!”

Phòng lầu hai, đèn đấu giá lóe lên, Dạ Cô Tinh dẫn đầu giơ bài lên.

An Tuyển Hoàng vẻ mặt dung túng, ôm eo cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô, “Em thích à?”

“Ngọc tỷ đi với vương giả, em lấy làm quà cho anh, thích không?”

Anh hơi giật mình, cười khẽ, “Thích.”

Chỉ cần là cô tặng, thì anh đều thích.

Thấy phòng lầu hai có động tĩnh, mọi người dưới đài đều dừng lại ý muốn ra giá, ai dám cùng gia chủ nhà họ An cướp đồ?

Trừ phi không muốn sống nữa.

Loại như Ngọc tỷ, không phải ai cũng có thể sở hữu!

Cho dù miễn cưỡng lấy về, cũng sẽ không giữ được lâu.

Tay nhỏ, chân nhỏ đừng nghĩ đến vác đồ nặng trên vai, đến lúc đó, chịu khổ chỉ có thể là chính mình!

Hơn nữa, loại ngọc tủy này, bản thân nó giá trị không cao, ngoại trừ giá trị lịch sử và ý nghĩa của nó, nó còn không giá trị bằng một bộ phỉ thúy được gia công tinh xảo.

Thực sự cũng không hứng thú lắm.

Sau đó, không ai nâng cao thẻ để gọi giá nữa.

Những người này không dám, không có nghĩa là tất cả mọi người đều không dám, phòng bên trái lầu hai là một ngoại lệ.

“Bốn triệu.” Đèn sáng lên, một giọng nữ trong trẻo vang lên, chính là Slif.

“Sáu triệu, bảng Anh. “Dạ Cô Tinh tiếp tục ra giá, thái độ không chút để ý, cảm giác như đây không phải là tiền, mà là chỉ là giấy lộn.

Mọi người thổn thức.

“Bảy triệu.” Không nhanh không chậm, không vội vàng.

Nhất thời khó đoán được kết quả, ai cao ai thấp khó phân biệt.

“10 triệu.” Đơn vị tiền tệ đã được bỏ qua, chuyển từ đô sang bảng Anh, có thể nói là tăng gần gấp đôi.

“11 triệu.” Giọng nói của Slif hơi trầm xuống.

Hai vị vương giả ở đây, mà ngọc tỷ lại chỉ có một!

Dạ Cô Tinh nhất định muốn lấy được thứ này, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, thứ cô không thiếu nhất, chính là —— tiền!

Nếu lợi nhuận hàng năm của Ám Dạ và Dạ Xã có thể ‘rửa’ hết được, chắc chắn cô có thể lọt top 500 người giàu nhất thế giới chỉ trong vài phút.

Hoành Dạ do Tôn Nghị quản lý, bây giờ đã phát triển thành một công ty đứng đầu trong ngành, lợi nhuận hàng năm đều lên tới hàng trăm triệu.

Điều đáng nói là nhà máy quân sự ở thành phố A có lợi nhuận hàng tháng lên đến tám con số!

Chưa kể đến các nguồn thu nhập từ các sản nghiệp trong ngành giải trí, vận tải hàng hải, đầu tư tài chính, ghi nợ nước ngoài và các nguồn thu nhập khác.

Tóm lại, Dạ Cô Tinh là một người giàu có, hoặc là nói, cậu Dạ chính là lão đại!

Cô muốn mua một món quà cho người đàn ông của mình?

Thần cản giết thần, ma cản độ ma!

Đừng nói đó lại là King Ives – người có thù với cô, cho dù không có thù hận, thứ cô muốn, cũng không bao giờ nhường cho người khác!

“20 triệu!” Dạ Cô Tinh đã không còn kiên nhẫn tốn thời gian với anh ta, hiển nhiên định tốc chiến tốc thắng, trực tiếp từ 11 triệu nhảy tới 20 triệu.

Mọi người cùng cảm thán, cái gì là người giàu có, nhìn thấy chưa, chính là đây chứ đâu!

Vương giả ngồi trên đài cao, để cho người phụ nữ của mình đi tranh giành, rõ ràng, vị nhà họ An này còn tốt hơn một bậc, thuận miệng tăng giá, nhẹ nhàng thoải mái.

Một món hàng có giá khởi điểm là 3 triệu đô, trong nháy mắt được nâng lên thành 20 triệu bảng Anh, giá trị tăng gấp mười lần.

“Ba…” Slif đang muốn ra giá, lại bị người cắt ngang ——

“Bỏ.” Một từ, ý nghĩa ngắn gọn và rõ ràng.

“Nhưng chủ nhân, cô ta…”

Đôi mắt như chim ưng nghiêm lại, “Tôi nói, bỏ.”

Slif cúi đầu, lòng hiếu thắng mãnh liệt như bị một chậu nước lạnh dội xuống, bị dập tắt trong nháy mắt, chỉ còn lại khói trắng bốc lên.

“20 triệu bảng lần một, 20 triệu bảng lần hai, 20 triệu bảng lần ba!”

Cạch–

Tiếng búa vang lên.

“Chiếc nhẫn bạc ngọc tủy đỏ – ngọc tỷ, do phòng bên phải lầu hai, gia chủ nhà họ An đấu giá thành công!

Tiếng vỗ tay vang dội, kéo dài không dứt.

Slif cắn chặt môi dưới, đáy mắt xẹt qua một tia không cam lòng.

Người đàn ông mở miệng, giọng điệu trầm trầm, “Mấy chuyện tranh giành chỉ vì thể diện này, không cần thiết.”

Slif hơi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, chủ nhân đây là… An ủi cô ta?

Nhận thức này làm cho cô ta trong nháy mắt cảm thấy vô cùng ngọt ngào và mừng rỡ, người đàn ông cường tráng ở bên cạnh nhìn cô ta một cái, ánh mắt thâm thúy.

“Zark, đi điều tra một chút người phụ nữ trong phòng An Tuyển Hoàng là ai.”

Người đàn ông cường tráng nhận lệnh lui ra.

Phòng bên phải.

Nhân viên bưng khay, cúi đầu, khom người đi vào.

“Đây là đồ ngài vừa đấu giá được, xin kiểm tra lại.”

Trực tiếp bỏ qua găng tay trắng mà nhân viên đưa tới, Dạ Cô Tinh đưa tay cầm viên ngọc tỷ hồng ngọc điêu khắc tinh xảo, đưa đến trước mặt anh, “Tặng anh.”

An Tuyển Hoàng nhận lấy, hôn nhẹ nhàng trên trán Dạ Cô Tinh, “Cảm ơn em.”

Dạ Cô Tinh nhíu mày, hít sâu một hơi, hào sảng một tay ôm lấy cổ người đàn ông, trông như anh em tốt bá vai nhau ——

“Không có gì.”

“Khụ khụ…” Nhân viên cúi đầu như sắp cắm mặt vào ngực, mắt nhìn xuống đất, phi lễ không nhìn.

“Xin hỏi ngài quẹt thẻ hay dùng séc ạ?”

Tấm séc 20 triệu đã được Dạ Cô Tinh chuẩn bị từ lâu, đưa cho nhân viên. “Athena-Ye” Chữ ký mềm mại như rồng bay phượng múa, rất đẹp.

“Vâng ạ.” Nhân viên lui ra.

An Tuyển Hoàng thấy người rời đi, quay lại kéo kiều thê vào lòng.

“Ưm…”

Dạ Cô Tinh bị anh hôn đến sắp hít thở không thông, một lúc lâu sau mới có thể hít thở một chút không khí trong lành.

Mặt đỏ môi hồng, hai mắt mông lung, cô giống như mật đào chín, kiều diễm ngon miệng, hận không thể cứ như vậy nuốt vào trong bụng, dung nhập vào trong cốt tủy.

Dạ Cô Tinh nhìn anh một cái, ánh mắt như nước, chuyển động thân thể ——

“Tặng một món quà nhỏ thôi mà anh đã vui vẻ đến vậy sao?”

Cô liếc nhìn một bộ phận nào đó của người đàn ông, âm thầm líu lưỡi.

“Tất nhiên.” Anh nghiêm túc nói.

Vợ mình lúc nào cũng nhớ đến mình, sao lại không vui cho được.

Dạ Cô Tinh nhất thời chua xót, cẩn thận nghĩ lại, vẫn là An Tuyển Hoàng giúp cô sắp xếp mọi việc, từ quần áo từng mùa đến nơi ở, anh đều thay cô suy nghĩ vô cùng chu toàn.

Thường xuyên gửi dây chuyền, nhẫn, ngọc lục bảo, đồ trang sức tặng cô.

Nhưng ngược lại, cô ngoại trừ việc thay anh chọn mấy bộ quần áo ra, chưa từng làm việc gì khác.

Nhất thời cảm thấy xấu hổ.

“Yên tâm, sau này em sẽ đối tốt với anh!” Lời tuyên thệ bá đạo của ‘cậu Dạ’.

An Tuyển Hoàng hơi ngẩn ra, “Được.”

Trái tim ngọt ngào, như vừa được ngâm trong mật ong vậy.

……

“Tra được rồi sao?”

Zark cầm tấm chi phiếu mà Dạ Cô Tinh đã ký, đưa đến trước mặt chủ nhân, “Là An Tuyển Hoàng và vợ của anh ta.”

Đồng tử màu tím đột nhiên co một chút, “Người phụ nữ kia…” Người đàn ông vuốt ve cằm, tựa như đang hồi tưởng lại cái gì đó.

Đột nhiên, nở một nụ cười đáng sợ.

“Ha ha… Thú vị! Thật thú vị!”

Slif thấy chủ nhân vẻ mặt hứng thú, đầu ngón tay cầm séc vô thức vuốt ve chỗ ký tên, lông mày nhíu lại, trong lòng hiện lên một tia cảm giác cực kỳ quái dị.

Dù sao, nó cũng không thoải mái gì.

Thậm chí, có một sự chán ghét không thể diễn giải.

Cảm giác như vậy, lại làm cho cô cảm thấy run sợ.

Đó có phải là ảo ảnh không?

Chắc là vậy.

“Chủ nhân, ngài xem có muốn cho người bắt người phụ nữ kia…” Với sự tàn nhẫn trong ánh mắt, cô làm ra tư thế cắt cổ.

Ánh mắt người đàn ông lóe lên tia sắc bén, “Ai cho cô can đảm dám tự chủ trương?”

Slif cúi đầu xuống thấp hơn và cơ thể run rẩy.

Cắn môi dưới, không nhịn lại được nữa.

“Là người phụ nữ kia cố ý tăng giá, tranh đoạt ngọc tỷ với chúng ta, đồ vật tôn quý như vậy vốn nên thuộc về ngài!”

Nếu như không phải người phụ nữ nửa đường xuất hiện, cô ta đã có thể lấy được ngọc tỷ, dâng cho vị vương giả trong lòng cô ta rồi!

“Người phụ nữ kia, cô ta đáng chết!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi