[QUYỂN 4] ĐẠI LÃO LẠI MUỐN TAN VỠ

Nam Nhiễm không hề tận trung tận tâm với cương vị công tác, kim chủ nói cái gì thì phải làm cái đó giống nguyên thân.

Cô liếc mắt nhìn Thi Lạc một cái, sau đó ngón tay ấn lên sô pha, dựa người vào cạnh ghế. Không chút để ý nói: "Đừng có nói với tôi, cậu gọi tôi đến đây là vì chuyện này!"

Thi Lạc bị cách khẩu khí của cô làm cho ngây người, tức giận đến mức bật cười.

"Cha tôi trả tiền cho cô là để cô làm vệ sĩ của tôi, tôi là cố chủ, tôi bảo cô làm cái gì thì cô phải làm cái đó."

Nam Nhiễm nghe vậy cũng bật cười.

Đôi môi phấn hồng khẽ cong, phun ra mấy chữ: "À, vậy ư!"

Cô vừa nói vừa đứng thẳng dậy.

"Được rồi, đánh đi."

Thi Lạc thấy cô đồng ý, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Bởi vì cha cậu ta kinh doanh súng ống đạn dược nên từ nhỏ cậu ta đã phải đối mặt với mấy vụ bắt cóc tống tiền, tai nạn giao thông không biết bao nhiêu lần.


Kết quả là cha cậu ta phải tìm cho cậu ta một người thầy xuất thân từ bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ nhưng ba năm trước cậu ta đã đánh thắng được người kia.

Những lúc bình thường, bản thân cậu ta cũng hay luận bàn với mấy người vệ sĩ bên cạnh cho nên Thi Lạc vô cùng tự tin với thực lực của mình.

Hơn nữa, theo như người phía dưới báo cáo thì lúc cái tên vệ sĩ tài giỏi kia chết, trên người hắn ta không hề có dấu vết cho thấy đã từng ẩu đả với Nam Nhiễm, chỉ có một vết thương ngay mi tâm do đạn gây ra.

Trong suy nghĩ của Thi Lạc, dù thuật bắn súng của cô có giỏi đến cỡ nào thì cũng không đại biểu cho việc cô đánh nhau giỏi, hơn nữa cậu ta cũng không yếu.

Vì thế cậu ta ôm suy nghĩ này bước vào luận bàn với Nam Nhiễm.

Mới bắt đầu đã [ầm] một tiếng, đám vệ sĩ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động trong phòng lập tức chạy vào. Vừa chạy vào còn chưa kịp hỏi cái gì đã bị Thi Lạc đuổi ra ngoài.


"Cút, cút, cút! Vào đây làm gì! Tôi cũng không có chết, chỉ là đang luận bàn với vệ sĩ mỹ nhân này một chút!"

Hai người vệ sĩ cứ thế bị đuổi ra ngoài.

Hai người kia vừa đi, Thi Lạc đã mỉm cười, vẫy tay với Nam Nhiễm.

"Mỹ nữ, đến đây đi!" Dứt lời, cả hai người liền lao vào đánh nhau.

[Ầm!]

[Bộp!]

[Toang!]

Đồ trong phòng bị quăng đầy đất.

Năm phút sau.

Nam Nhiễm dùng một chân đá đối phương ngã lăn quay ra đất.

Cô vuốt vuốt váy của mình, một chân đạp thẳng lên xương sống của Thi Lạc.

"Tiền đâu?"

Nam Nhiễm không chút cố kị hỏi thẳng khiến cho Thi Lạc mặt mũi bầm dập quỳ rạp trên đất khiếp sợ.

Cậu ta còn cho rằng bản thân đang bị ảo giác.

Vệ sĩ do bản thân thuê về lại đi đòi tiền mình?

Đây là mời vệ sĩ đến hay là mời thổ phỉ?

"Cô nói cái gì?" Cậu ta mới dứt lời, Nam Nhiễm đã đá một cái vào bụng cậu ta.


Sắc mặt cậu ta tái nhợt, nói không thành lời.

Nam Nhiễm cúi đầu, nhìn móng tay của mình, đôi môi phấn hồng thốt lên: "Tiền."

Thi Lạc ôm bụng, cả người cong thành một con tôm.

"Tôi... trên người tôi không có tiền." Lúc nói ra lời này, mỗi khi cậu ta hít vào một hơi bụng liền quặn đau.

Nam Nhiễm có hơi ghét bỏ, nhấc chân đạp cậu ta một cái khiến cậu ta văng tới mép tường.

"Không có tiền thì tại sao lại muốn đánh nhau với tôi?"

Thi Lạc run rẩy chống tay lên đất, hai mắt mang theo tơ máu, vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.

"Tôi... tôi..."

Cậu ta mới mở miệng, đã thấy Nam Nhiễm đi về phía cậu ta. Ánh mắt ghét bỏ này, còn có tư thế này, cậu ta cứ cảm thấy cô gái này lại muốn đánh cậu ta.

Vì thế Thi Lạc vội vàng mở miệng: "Trên người tôi không có tiền! Nhưng trong ngăn kéo có thẻ!"
Lời này đã thành công khiến động tác của Nam Nhiễm dừng lại.

Cuối cùng trong mắt cô cũng hiện lên vẻ tán dương.

"Ở đâu?"

Thi Lạc giơ một ngón tay lên, run rẩy chỉ về phía ngăn kéo ở cái bàn đối diện.

Nam Nhiễm bước qua, kéo ngăn kéo ra.

Cô đưa lưng về phía Thi Lạc, không chút để ý mở miệng: "Nếu còn đòi luận bàn nữa thì tôi có đánh chết cậu cũng là do cậu tự chuốc lấy."

...

Chúng ta có nên khen ngợi vị cố chủ dũng cảm này không nhỉ?

Trải qua mấy thế giới, đây là người đầu tiên dám đứng trước mặt Nhiễm tỷ đòi luận bàn với Nhiễm tỷ đấy!

Tuy ảo tưởng rất đẹp nhưng kết quả thì không được đẹp như vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi