(QUYỂN 5) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT

Lan Lan cơ hồ muốn kêu lên sợ hãi, rất nhanh chạy ra kéo cánh cửa, quả nhiên nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đứng trước cửa.

Lan Lan khẩn trương kìm không được trái tim xấu đang nổi loạn trong lồng ngực, tố giác tâm tư của chủ nhân nó.

Đôi tròng mắt nàng như tỏa sang, chút ngượng ngùng xen lẫn chờ mong, lại có phần vui sướng, hạnh phúc nhuộm hồng gương mặt tú lệ, trong sáng của thiếu nữ. Lan Lan vội nói: "Mời công tử vào!"

Dực công tử đi hai bước bỗng nhiên dừng lại, giương mắt nhìn về phía lầu hai của khách sạn, nói nhỏ: "Có người đến trừ quái yêu rồi?"

Lan Lan trong lòng âm thầm đem Toàn Cơ mắng nghìn lần, vạn lần, hận nàng tỉ tỉ lần, hận nàng nhiều chuyện, hận nàng phá hỏng chuyện tốt lành của mình, rồi vội la lên: "Vâng, đúng a! Bất quá chỉ là một cô nương ngoại đạo, trẻ tuổi, chúng tôi cũng không yên tâm lắm! Dực công tử người có thể qua kiểm tra lại một chút được không?"


Dực công tử lắc đầu nói: "Không cần thiết, yêu quái kia đã bị diệt trừ tận gốc."

Lan Lan thấy hắn xoay người muốn đi, gấp đến độ chân tay luống cuống cả lên, hận không thể nhào đến giữ hắn lại, nhưng lại sợ hắn tức giận.

Biên Thùy là vùng đất phóng khoáng vì vậy các cô nương ở đây cũng không bẽn lẽn, nhiều quy quy củ củ như các cô nương ở Trung Thổ, thích ai liền chủ động bày tỏ, thể hiện chả ngại ngùng nhưng mà... nhưng trước mặt nam nhân này, Lan Lan có chút không dám thổ lộ tâm tư thiếu nữ của mình, có lẽ vì hắn luôn mang thái độ lãnh đạm, xa cách, có lẽ ở hắn luôn toát ra khí tức mà căn bản người phàm dù chạy ngàn dặm, vạn dặm mãi mãi cũng không thể chạm đến được.

Chính vì thế mà nàng chỉ có thể yếu ớt nói: "Dực công tử! Cái đó...nói cho cùng không thể để người mất công đến mà tay không về được..Nếu không ngại thì ở lại ăn một bữa cơm với hai mẹ con tôi, được không? "


Lời nói vừa dứt, lão bản nương ở phái sau gọi với ra hỏi: "Lan Lan con nói chuyện với ai vậy?"

Lan Lan vội vàng quay đầu: "Là Dực công tử tới!"

Lão bản nương đi tới, nhìn ngó xung quanh, cau mày nói: "Dực công đến khi nào chứ, bên ngoài căn bản không có người nào cả, ban ngày ban mặt mà con cũng nằm mơ được sao? Mau tỉnh! Mau tỉnh! Ngươi đúng là thích Dực công tử người ta đến điên rồi!"

Lan Lan nhanh chóng xoay người, chạy ra cửa sau, rồi hấp tấp chạy ra đường lớn, quả nhiên không còn thấy thân ảnh của Dực công tử nữa.

Nàng cực kì thất vọng, thất thểu trở về khách điếm, đem một bụng bực tức xả vào người Toàn Cơ, Lan Lan đến mi mắt cũng không thèm nhích về phía Toàn Cơ một chút, lão bản nương kêu nàng mấy tiếng, nói nàng mau mau cảm ơn Toàn Cơ, nàng đều làm như không nghe thấy.


"Nha đầu chết tiệt này, càng lúc càng không có quy củ!" Lão bản nương mắng một hồi, cuối cùng quay đầu về hướng Toàn Cơ nói: "Cô nương người đại nhân đại lượng, đừng chấp nha đầu chết tiệt này làm gì!"

Toàn Cơ sờ sờ hà bao béo núc bên hông, mặt mày hớn hở, nào còn quan tâm thái độ của người khác như thế nào.

Vừa đúng lúc Đằng Xà sau khi xử đẹp con chồn yêu, nhẹ nhàng tình cảm thỏa mãn cái dạ dày của mình, vác một bụng căng tròn trở lại, gương mặt tươi rói, tay vẫn còn cầm một tấm da lông bẩn thỉu, dơ dáy, máu chảy đầm đìa, cười hì hì nói: "Mùi vị không tệ!Nha! Da chồn ngươi muốn đây!"

Toàn Cơ thấy cảnh tượng bẩn thỉu ấy không khỏi cau mày nói: "Tại sao ngươi không gột rửa qua đi. Bẩn chết ta!"

Đằng Xà trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi tự đi mà tẩy rửa! Cũng không phải đồ của ta! Chính mình muốn lại còn bắt ta phải lao động thay ngươi!"
Lão bản nương vội vã cười nói: "Cái này không thể dùng nước rửa sạch được đâu. Ta có biết một tiệm may vá rất được ở thôn phía trước mặt, chủ quán là người khéo tay, tỉ mỉ, cô nương nếu muốn làm khăn quàng cổ thì cứ mang qua đó, tầm hai, ba ngày liền có một chiếc khăn ưng ý thôi."

Nói rồi bà quay đầu nhìn Lan Lan vẫn ngồi một góc âm thầm sinh khí, âm thầm u oán, hiểu được nha đầu này tám,chín phần mười là vì Dực công tử kia mà phiền lòng, liền nói: "Lan Lan, vừa hay tiểu cô nương đây muốn đi vào thôn phía trước, con dẫn nàng đi đi. Thuận tiện mang biếu Dực công tử một vò rượu hoa quế. Việc này tuy rằng cậu ta không tham gia nhưng mà người ta không có công cũng đã lao lực một phen chạy đông chạy tây một chuyến, tóm lại cũng không thể để người ta tay không trở về."
Lan Lan gương mặt nhất thời sáng rỡ, long lanh, vui mừng đáp ứng, nhanh nhanh chóng chóng vào hầm chọn lấy một vò rượu hoa quế hảo hạng.

Vì sắp được gặp người trong lòng nên tự nhiên nàng ta nhìn Toàn Cơ cũng thuận mắt hơn, cười dài nói: "Cô nương, chúng ta đi thôi. Ta đưa cô đi!"

Toàn Cơ thấy nàng mặt mày vui vẻ, tâm sự toàn bộ thể hiện hết trên mặt, không khỏi buồn cười, bèn hỏi: "Dực công tử kia rất lơi hại sao? Vừa rồi vì sao không vào nhà?" 

Lan Lan nói: "Chàng đương nhiên là vô cùng, vô cùng lợi hại. Là người lợi hại nhất trên đời! Vừa rồi chàng nói có người đến diệt trừ yêu quái rồi, ngoảnh mặt liền đi. Aizzz chàng ấy cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính tình hơi cổ quái một chút, trước giờ chưa từng thấy chàng cười, mặt lúc nào cũng lạnh như băng, con người thì cứng rắn như đá tảng vậy."
"Hắn cổ quái như vậy, vì sao ngươi vẫn thích hắn?"

Lan Lan đỏ mặt, nhưng không ngượng ngùng, thoải mái, hào phóng đáp: "Nơi này làm gì có cô nương trẻ tuổi nào không thích chàng? Đã là nam nhân, liền phải như chàng vậy. Nam nhân như chàng mới quả thực là nam nhân chân chính, nghìn năm khó gặp, chỉ nhìn được chứ không cầu được, vừa đứng đắn lại có bản lãnh, trầm ổn mà còn tốt bụng, không cợt nhả, bông đùa, mang lại cho người ta cảm giác tin tưởng, có thể dựa vào. Lại nói, chàng bên ngoài lạnh lùng với ngoại nhân như vậy, hẳn đối với thê tử của mình rất chung tình, rất ấm áp. Ta chính là thích bộ dạng này của chàng."

Toàn cơ ngạc nhiên nói: "Hắn có thê tử rồi?"

Lan Lan nhanh chóng lắc đầu: "Không có! Chàng chưa có thê tử! Chàng sống một mình ở thôn phía trước, mở một hiệu thuốc bắc, xem bệnh, bốc thuốc cho mọi người."
Nói xong, do dự một chút, lại nói: " Ta cảm thấy. . . Ân, có lẽ chàng cũng có một chút thích ta chăng? Ai nha, ta biết rõ ngươi nhất định đang cười nhạo ta, bất quá ta đây không sợ. Ta thích chàng, muốn làm thê tử của chàng. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, ta cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội!"

(Lan lan cô nương cô muốn hốt Phương nhi của ta đi ít nhất cũng nhìn bà già này một tí đi, con dâu ta bỏ vốn liếng ra đầu tư còn chưa thu được lời, vốn chưa lấy lại được, thì cô còn chờ dài a!)

Thấy Toàn Cơ ngơ ngẩn nhìn mình, Lan Lan không khỏi buồn nản nói: "Người...Ngươi là đang coi khinh ta, đúng không? Nữ tử trung thổ các người đều cẩn trọng quy củ, đi đâu cũng đeo một đống nề nếp trên người, hẳn là cảm thấy các cô nương Biên Thùy chúng ta nói năng tùy tiện, phóng túng đi. . ."
Toàn Cơ cười cười, lắc đầu nói: "Không phải. Ta chỉ cảm thấy. . .Ngươi nói rất đúng, ta thật sự rất hâm mộ sự hào phóng này của ngươi."

Nếu như lúc ấy, nàng cũng có thể to gan như vậy, thẳng thắn như vậy mà đối mặt với hắn thì kết quả có hay không sẽ không giống như bây giờ?

Bất quá trên đời này trước sau không có chữ "Nếu". quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, cái gì đã là quá khứ liền để nó qua đi, không nên hối hận mà ôm nuối tiếc.

Biết nhận ra sai lầm, nắm lấy cơ hội, giành lại hạnh phúc mới là điều quan trọng.

Lan Lan rất nhiệt tâm đưa Toàn Cơ đến tiệm may vá tốt của thôn,thương lượng, ủy thác xong xuôi liền vui vẻ vác theo bình rượu ra đi.

May mắn chủ quán cũng là người nhiệt tình, lại đang lúc thưa khách, liền trực tiếp xử lý ngay khối lông chồn nên Toàn Cơ đứng bên ngoài sảnh đợi.
Đợi nửa ngày, Toàn Cơ bắt đầu thấy nhàm chán bèn thuận chân men theo đường nhỏ gần đó chậm rãi bước đi, rảnh rỗi ngắm nhìn phong cảnh đồng quê.

Tuy Biên Thùy ở tận Tây cốc, nhưng khí hậu ấm áp, ngũ cốc giàu có, phong phú, dân tình giản dị, chất phác.

Cả thôn được bao bọc những ngọn núi xanh rờn trùng điệp, nhưng đều không phải núi cao, nhấp nhô lên xuống nhìn vô cùng thích mắt.

Quả là một cảnh trí kỳ diệu, một tác phẩm đẹp đẽ của thiên nhiên. Xa xa mấy căn nhà sơn dã phân bố rải rác khắp nơi, lốm đốm điểm lên trên nền xanh cái sinh động của sự sống, một cuộc sống an nhàn, vui vẻ, vô tư, tự do, tự tại không tranh đoạt với đời.

Đi thêm nửa ngày, phía trước bỗng xuất hiện một cái ao lớn, bên trong những chú ếch xanh béo núc tung tăng gọi bầy, Đằng Xà thích chí chạy đến chọc ếch chơi, chả mấy chốc đã vang lên tiếng khóc ai oán của bầy ếch hòa với tiếng cười đắc chí của Đằng Xà.
Toàn Cơ lại đi thêm một đoạn nữa, chợt thấy phía trước một hàng rào tre, bao quanh một căn nhà ngói xanh hai gian thanh nhã, quang cảnh xung quanh sạch sẽ, tinh tươm.

Sau nhà có trồng rất nhiều hoa phượng hoàng, từng chùm, từng chùm hoa cả nụ, cả hoa đỏ tươi, rực rỡ như hồng hỏa, cảnh sắc mĩ lệ cực kì, nhìn kĩ thì thấy Lan Lan cô nương đang đứng phía trước hàng rào, một tay cầm vò rượu hoa quế, một tay gõ cửa, miệng kêu gì đó.

Nàng hiếu kì đi qua, hỏi: "Đây chính là nhà của vị Dực công tử kia à?"

Lan Lan giật nẩy mình, quay đầu thấy là nàng, liền vỗ ngực nói: "Dọa chết ta rồi! Sao ngươi lại ở đây?"

Toàn Cơ cười nói: "Tùy tiện đi dạo đến nơi này. Ngươi đang có việc vậy ta đi trước"

Cô nương Lan Lan to gan lại cứng đầu này nhất định không thích nhất định không muốn có một cái bóng đèn ở đây cản trở đôi uyên ương bọn họ gặp nhau đâu, nàng tốt nhất vẫn nên thức thời mà tránh mặt đi.
Chỉ thấy Lan Lan đẩy nhẹ cửa hàng rào, nhẹ nhàng gõ cửa căn nhà, kêu lên: "Dực công tử, Dực công tử người có nhà không? Ta là Lan Lan là con gái chủ khách điếm trên phố, ta qua tặng ngươi một vò rượu hoa quế đây."

Theo âm thanh kẽo kẹt, cánh cửa được từ tốn mở ra.

Nam tử kia nói cái gì Toàn cơ đều không nghe thấy chỉ là giọng nói ấy.

Lúc này đây nàng như nghe thấy âm thanh nổ tung trong đầu mình, tựa như sét đánh bên tai.

Từng đợt thanh âm: tiếng cười, giọng nói...tất cả như từ quá khứ ùa về. Thanh âm kia! Thanh âm kia! Nàng quay ngược người lại thật nhanh, vọt tới trước cửa nhà, mở tung cánh cửa ra...Kia nam tử vận bộ trường bào màu xanh đen trẻ tuổi đang đứng đó, cùng Lan Lan nói chuyện, vừa thấy nàng, hắn thập phần sửng sốt đến nỗi ngơ ngẩn nhìn nàng, chỉ mình nàng.
Kia suối tóc mây suôn dài đen nhánh, kia khuôn mặt có chút tái nhợt, kia khuôn mặt anh tuấn, ngạo nghễ, kia cái mũi thanh tú, đẹp như trạm, đôi con ngươi trong trẻo, đẹp đẽ, rồi đôi môi, cái cằm...

Toàn Cơ chỉ thấy cả người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều phát run, trong nháy mắt đó, một cảm xúc hạnh phúc dâng tràn như muốn chiếm giữ lấy toàn bộ hơi thở nàng. Đồng thời trong lòng nàng cũng dâng lên nỗi sợ hãi khôn nguôi - nàng đã tìm hắn, tìm mãi, tìm mãi, tìm hơn một năm, trái tim luôn chung thủy ôm ấp ý nghĩ nhất định có thể tìm thấy hắn, hằng đêm nàng vẫn nằm mơ ngày gặp hắn nàng sẽ như thế nào.

Nay chân chính thấy hắn rồi, nàng mọi sự lại không như nàng vẫn tưởng tượng: nhào lên, ôm lấy hắn, khóc rẫy trong lòng hắn.

Nàng chỉ có thể đứng ngốc một chỗ, cùng hắn hai người trầm mặc nhìn nhau. Vũ Tư Phượng bình tĩnh nhìn nàng một hồi, rồi rất nhanh khôi phục lại thần sắc tỉnh táo. Nói nhỏ: "Nàng đến."
Toàn Cơ khẽ gật đầu, nói: "Ừ, ta tới rồi."

Chính nàng cũng không hiểu vì cái gì mà mình tỉnh táo đến vậy, liền hồi tưởng lại khoảng thời gian tìm hắn, căn bản bất đồng, nào tâm trạng ruột gan đứt đoạn lăn lội tứ phương chạy theo hàng vạn người có bóng dáng tương tự hắn vô tình lướt qua, hi vọng rồi thất vọng vì không phải hắn suốt một năm ròng rã, nào thiên tâm vạn khổ ở mỗi ngóc ngách của hàng trăm thành, trấn tìm kiếm hắn trong vô vọng, trong nhớ nhung.

Trong lòng nàng một trận nóng, một trận lạnh, tựa như không ngừng có dòng nước lạnh cùng nước nóng thay nhau đổ xuống, đôi tay nắm vạt áo đang kịch liệt run, nàng cư nhiên có thể cư xử tỉnh táo đến vậy, đầu óc lại như đã chết lặng, tâm trạng phức tạp đan xen này chính là nàng không dám tin vào niềm hạnh phúc thình lình ập đến này, đầu óc nàng trống rỗng đến không thể suy nghĩ được gì.
Lan Lan nghi ngờ nhìn hai người biểu hiện khác lạ, lòng không khỏi lo lắng hỏi: "Hai người...Hai người quen biết nhau?"

Vũ Tư Phương rất mau trả lời: "Đúng. . .Người quen cũ. Mặt khác - rượu này phiền cô nương mang về, vô công bất thụ lộc, ta không thể nhận."

Lan Lan vội la lên: "Không. . .Không phải vậy. . . Cái gì mà công với lộc, ta không rõ, chỉ đơn giản nghĩ muốn mang cho người thưởng thức, chỉ là chút thành ý mà thôi."

Vũ Tư Phượng lắc đầu nói: "Không cần thiết, thỉnh cô nương mang về đi."

Lan Lan còn muốn nói tiếp, chính là trên người hắn toát ra khí tức lạnh như băng, tràn đầy ý cự tuyệt. Lan Lan mấp máy môi, rồi đành ủy khuất cúi đầu, rồi chạy vụt ra về phía hàng rào.

Trước nhà chỉ còn lại Toàn Cơ và Tư Phượng, hai người nhìn vào mắt nhau thật lâu, cuối cùng vẫn là Tư Phượng chủ động tiến lên đẩy cửa, nói nhỏ: " Muốn vào trong ngồi một chút không ? Vừa hay chỗ ta có chút trà ngon."
Toàn Cơ khẽ gật đầu, ngơ ngẩn theo hắn vào nhà, phòng ốc khá đơn sơ, chính đường vắng vẻ trống không, chỉ có một cái bàn bằng gỗ mun, và hai cái ghế.

Góc tường bày một cái giá, phía trước mặt đặt một bình sứ đơn giản, bên trong bình trống trơn đến cọng cỏ cũng không có.

Tư Phượng đang đứng ngay phía trước tấm rèm cửa, gần nàng biết mấy mà Toàn Cơ luôn cảm thấy muôn vàn xa cách.

Bọn họ trước kia thân cận biết bao nhưng giờ phút này đây hắn như ở một thế giới hoàn toàn khác, hoàn toàn xa lạ, thế giới của riêng hắn, cự tuyệt bất cứ sự tiếp cận nào, kể cả nàng cũng không cách nào mở cánh cửa đóng kín ấy.

Vũ Tư Phượng kéo rèm, đi vào phòng trong nấu nước, pha trà, còn nàng thì ngồi trong phòng khách mộc mạc của hắn, bàn tay chậm rãi ấn lồng ngực đang kịch liệt đập thình thịch, cơ hồ làm nàng nghẹt thở, cơ hồ như muốn phá tan lồng ngực nhảy ra ngoài, lỗ tai tựa hồ không nghe thấy bất kì âm thanh nào ngoài tiếng 'Đông đông đông đông' của trái tim loạn nhịp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi