(QUYỂN 5) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT

Toàn thân Toàn Cơ lúc này mới hoàn toàn được thả lỏng, thở phào một hơi dài, nhưng đồng thời tinh thần được giãn ra cũng là là lúc nàng chân chính cảm nhận được sự nghiêm trọng của vết thương trên người, vết bỏng ở đùi và vết chém sâu ở tay đau đớn do không được xử lí tốt và mất máu nhiều khiến nàng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, Vũ Tư Phượng vội vàng buông nàng ra, thấp giọng nói: "Nàng quá tùy hứng rồi, nhanh đưa ta xem miệng vết thương!"

Toàn Cơ vén tay áo, trên hai cánh tay tuyết trắng mịn màng như ngọc, một thì bị nhuốm đỏ bởi một vết chém dài, sâu đến đáng sợ, một thì chi chít các vết xước ngoài da ngang dọc.

Vũ Tư Phượng vội vàng cầm máu, xức thuốc, băng bó.

Toàn Cơ thấy động tác của hắn vô cùng linh hoạt tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng có vẻ đã khỏe hơn một chút bèn hỏi: "Chàng. . . không sao chứ? Vừa rồi chàng ói ra rất nhiều máu... Hiện tại lồng ngực còn đau không?"


Vũ Tư Phượng lắc đầu nói: "Đã không còn vấn đề gì nữa rồi, Tình nhân chú chỉ nhất thời phát tác mà thôi. Trước mắt. . . về sau cũng sẽ không sao nữa."

Hắn nhìn nàng cười cười, bắt gặp sắc mặt tái nhợt cùng bộ dạng cắn răng chịu đau của nàng thì không khỏi đau lòng, ôn nhu nói: "Miệng vết thương rất đau phải không? Ta đã sứt dược thảo lên vết thương rồi, đợi một chút thôi sẽ không đau nữa. Về sau nàng không được tùy hứng như thế nữa, nhớ chưa?"

Toàn Cơ vẻ mặt đau khổ gật đầu, kỳ thật nàng đau không phải cánh tay, mà là bắp đùi bị phỏng trước đó.

Vừa rồi hắn bị Tình nhân chú phản phệ, nàng hoang mang lo lắng vô cùng mà quên luôn vết thương ở chân, gấp gáp mang hắn về nhà, dìu hắn lên giường, trong lúc bất cẩn va mạnh vào cạnh bàn, đau đến chảy nước mắt.


Có lẽ do va chạm lúc ấy làm rách da nên giờ miệng vết thương mới đau dữ dội đến vậy.

Nàng đứng ngồi không yên, một bên mong Tư Phượng mau chóng rời đi để nàng có thời gian xem xét vết thương, một bên lại không muốn hắn rời đi, vừa sợ vết thương kia trở nên nghiêm trọng hơn nếu không xử lí kịp lại vừa muốn cùng hắn ở cùng nhau dù chỉ một khắc.

Vũ Tư Phượng thấy trên trán nàng toàn là mồ hôi lạnh, đôi bàn tay nắm thành quả đấm đặt ở trên đùi run nhè nhẹ, nhất thời hiểu ra nàng không phải đau ở cánh tay.

Hắn cau mày nói: "Hôm trước nàng bị phỏng ở chỗ nào?"

Toàn Cơ đã đau đến cơ hồ không chịu nổi nữa, giọng có chút nức nở nói: "Tư Phượng. . . Chàng, chàng đi ra ngoài trước đi, ta không chịu được nữa muốn nhìn xem vết thương nặng nhẹ ra sao. . ."

Hắn vội vàng đứng dậy, đi về phía tủ thuốc ở góc tường, tìm kiếm một lúc thì lấy ra một bình xứ màu đen nhỏ, mở nắp kiểm tra cẩn thận một hồi mới xoay người nói: "Mau cởϊ qυầи ra ta kiểm tra thương thế dùm nàng."


Toàn Cơ vội lắc đầu: "Không! Không được! Chàng đi ra ngoài đi!"

Vũ Tư Phượng không phân trần gì thêm, tiến lại một tay đè cánh tay nàng xuống, không kịp để nàng phản ứng tay kia nhanh lẹ kéo quần của Toàn Cơ xuống, đập vào mắt là một mảng vết bỏng lớn được băng bó hiện tại đang thấm đẫm máu.

Hiển nhiên là rách da nghiêm trọng lại không được xử lí đúng cách.

Bị phỏng cực kì khó đối phó, nhất là khi vết bỏng lại ở trên bắp đùi, da và mô tế bào ở đây khá mềm mại, khi bị thương ngàn vạn lần không thể gãi, càng không nói đến việc va chạm mạnh nếu không sẽ là tình cảnh kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ, hậu quả tất không tránh khỏi việc lưu lại sẹo.

Hắn thấy Toàn Cơ toàn thân run rẩy, đương nhiên là đã đau đến không chịu đựng được nữa, liền ôn nhu dỗ dành: "Được rồi, nàng không phải sợ, ta đổi dược cho nàng liền sẽ không đau nữa. Nhưng mà sau này nàng nên cẩn thận một chút, tránh đụng chạm đến vết thương."
Hắn cẩn thận thay băng cho Toàn Cơ, khéo léo làm một cây gậy nhỏ dùng để bôi thuốc, lấy miếng vải bông mềm quấn quanh đầu gậy, tinh tế thoa thuốc lên vết bỏng của nàng, sau khi xử lí kĩ càng mới băng bó vết thương lại.

Trước mũi bỗng thoang thoảng mùi u hương thanh mát, trong lòng hắn khẽ động, phảng phất như bất giác phát hiện có cái gì đó không thích hợp.

Nàng đang ngồi đối diện hắn. . . gần gũi đến mức hắn thậm chí cảm nhận được cả nhịp thở của nàng trong lồng ngực, làn tóc vì cơn gió nhẹ thổi qua mà phất phơ bay của nàng.

Đầu ngón tay hắn chạm trên da thịt của nàng kiều nhuyễn, nhẵn mịn. 

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ thấm mùi hương đồng nội ngan ngát sà vào trên người nàng khiến toàn thân người con gái trước mặt như chìm trong ánh hào quang dịu dàng, kì diệu, đôi chân thon dài, thẳng tắp dưới ánh nắng mơ màng lại càng thêm xinh đẹp, quyến rũ tựa như được mài ra từ một khối bạch ngọc tuyệt diệu nào đó.
Vũ Tư Phượng bỗng nhiên có chút cảm giác viên mãn trong lòng, động tác của hắn chậm lại, từ từ nâng mắt nhìn tiểu nữ tử đối diện, chỉ thấy nàng khuôn mặt thẹn thùng đến đỏ rực, hệt như một mặt trời bé con, đáng yêu biết mấy!

Hắn quả là nhịn không được chỉ muốn nâng tay xoa xoa khuôn mặt kiều diễm đáng yêu kia, vừa nhủ hắn lại tự cảnh cáo bản thân bây giờ hắn là đại phu, nàng là bệnh nhân, trong lòng nảy sinh 'tà tâm' là hành vi làm nhục y đạo.

Trái tim Toàn Cơ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng vẫn mong hai người có thể gần gũi thêm chút nữa, thân mật thêm chút nữa.

Nhưng thân thể hắn càng ngày càng có xu hướng cách xa nàng, giống như hình tượng đại phu điển hình, không khỏi khiến nàng có chút thất vọng.

Nhưng nàng quả thật là gan bé, chỉ dám nghĩ mà không dám chủ động tiếp cận.
Hai người trong lòng đều vướng tâm tư, không khí trong phòng lâm vào tình trạng trầm mặc quỷ dị.

Không biết trải qua bao lâu, việc băng bó cũng đã hoàn thành.

Tư Phượng vội vàng rụt tay lại, đứng dậy, giọng đàng hoàng chững chạc: "Mấy ngày này đừng để vết thương bị dính nước cũng không thể ăn đồ chua hoặc cay. Mỗi ngày thay băng một lần, đợi ta đi kê một toa thuốc trị bỏng cho nàng — mỗi ngày một bát, uống cho tới khi khỏi hẳn mới thôi."

Hắn nói giọng nghiêm túc như vậy đến chính bản thân hắn cũng thấy buồn cười, cắn môi rồi mới hạ tay rủ màn xuống: "Nàng chỉnh lại y phục tử tế đi, ta đi sắc thuốc."

Toàn Cơ nhanh chóng mặc lại quần của mình.

Không ngờ thuốc của hắn thần kì như vậy, vừa rồi còn đau đến lạnh người, nhưng vừa thoa vào liền dịu đi không ít, miệng vết thương cũng không còn rát bỏng như trước nữa.
Nàng ở trên giường chỉnh đốn qua loa rồi mới đứng dậy xuống giường.

Vừa chạm đất đã thấy hai chân tê rần, nàng nhất thời đứng không vững, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi khụy xuống.

Tư Phượng lao tới đỡ lấy nàng, hỏi liên hồi, giọng nói pha thêm đôi phần gấp gáp: "Làm sao vậy? Nàng vẫn còn đau sao?"

Toàn Cơ mặt nhiễm một mảng hồng diễm lệ, thấp giọng giải thích: "Không phải. . . Ta vẫn ổn. . . Chỉ là vừa này ngồi nguyên một tư thế nên bị tê chân thôi."

Vũ Tư Phượng nhìn khuôn mặt hồng đến mức có thể búng ra máu của nàng liền nhịn không được nhéo một cái, đang định mở miệng nói mấy lời thân mật thì chợt nghe từ ngoài cửa sổ có âm thanh lạ.

Hai người lắp bắp kinh hãi, vội vội vàng vàng đẩy cửa ra, chỉ thấy Lan Lan chạy đi như điên, đẩy cửa lao ra khỏi nhà, chẳng mấy chốc đã mất hút.
Ở dưới cửa sổ còn có một cái làn đựng thuốc, chính là cái mà hai người mang theo khi lên núi.

Nhưng bởi vì khi đó, Tình nhân chú của Vũ Tư Phượng phát tác nên cả hai người đều quên béng mất Lan Lan.

Chắc nàng ấy ở trên núi đợi quá lâu, không thấy hai người họ liền quay lại tìm lại thấy hai người họ thân thân mật mật, bị đả kích quá lớn mà chạy đi.

Toàn Cơ thở dài một tiếng, thiếu nữ xinh tươi khả ái này nhất định là đang thương tâm muốn chết. Mà đầu sỏ gây nên chuyện này lại chính là nam nhân trẻ tuổi anh tuấn đang đứng bên cạnh mình đây — nàng ngẩng đầu nhìn Vũ Tư Phượng, hắn lại giương ánh mắt vô tội nhìn lại nàng, cả hai đều không nói một lời.

Im lặng nửa ngày, Vũ Tư Phượng mới nói: "Nàng vào trong nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng náo loạn nữa. Mấy chuyện này đừng nên quan tâm nhiều làm gì."
Toàn Cơ ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ, đột nhiên quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt lưu luyến không muốn rời xa, lại thấy hắn cũng đang ngơ ngẩn đứng ở cửa trông theo mình thì không khỏi bật cười, phất phất tay với hắn nói: "Tiểu sắc quỷ chàng còn không đi đi!"

Vũ Tư Phượng nghe nàng gọi cái xấu danh năm xưa, cảm thấy buồn cười.

Sau vui vẻ là sự ấm áp bao bọc trái tim hắn, cuộn trào trong tim hắn, vô cùng ấm áp, vô cùng ấm áp.

Hắn cảm thấy ruột gan mình cứ như ca như múa, trong lòng là niềm hạnh phúc vô hạn.

Lồng ngực chàng thiếu niên tích tụ lâu ngày cũng giống như được soi sáng, khoan khoái thông tỏ, không vướng bận.

Cả buổi sáng ngày hôm nay, hai người đều quấn quýt chẳng rời nhau nữa bước. Vũ Tư Phượng rõ ràng là đã đem cái vụ sắc thuốc gì gì đó quẳng đến phương trời nào rồi.
Hắn xoay người đi ngược trở lại phòng nàng, cầm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng, ôn nhu nói: "Kể cho ta nghe chút đi, hơn một năm qua nàng đã đi những đâu?"

Toàn Cơ cầu còn không được hắn chủ động như vậy, hai người sóng vai tựa trên ghế thầm thì nhỏ nhẹ. Toàn Cơ nghĩ đến đâu nói đến đó, loạn thất bát tao.

Nhưng nói cái gì có gì quan trọng sao, chỉ cần hai người ngồi bên nhau vui vui vẻ vẻ thế này là được rồi.

Nàng tựa đầu lên bờ vai chắc chắn của hắn, nói nhỏ: "Ta cũng không biết bản thân mình đã đi qua bao nhiêu nơi, dù là nổi danh hay không chút tiếng tăm đều đến tìm vài lần. Về sau chàng muốn đi đâu không cần phải bản đồ gì cả, chỉ cần mang ta theo thôi, ta chính là bản đồ sống đấy!"

Vũ Tư Phượng trong lòng rung động không thôi, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt nàng.
Toàn Cơ cười khanh khách, "Ta đến Khánh Dương cũng không dưới mười lần nhưng lần nào cũng không gặp được Liễu đại ca. Lại nói đặc sản trà Bích Châm ở đó quả thực là tuyệt hảo, nhấp một ngụm nhỏ vị trà liền thấm vào đầu lưỡi, hương vị thanh mát quanh quẩn rất lâu mới tan đi. Trước khi đi, ta còn lo không đủ lộ phí đi đường, cộng thêm cả Đằng Xà sức ăn siêu lớn như vậy, không khỏi cảm thấy có chút khó khăn. Nhưng cũng là số may mắn, đi đâu cũng gặp tiểu yêu lộng hành, ta thay trời phóng kiếm xua tà ma, tiền kiếm được cũng không ít, không những thế còn được người ta tôn xưng thành đại sư cao tay ấn! Nếu không phải mỗi ngày đều nghĩ đến chàng, nhớ mong chàng mà đau lòng khôn nguôi thì chuyến hành trình này của ta cũng coi như thú vị vô cùng."

Nàng thấy Tư Phượng không nói gì thì không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Có phải chàng thấy những chuyện ta trải qua là xứng đáng? Là tự làm tự chịu?"
Hắn lắc lắc đầu, duỗi ngón tay thon dài đẹp đẽ, dịu dàng miết từng đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt nàng, ôn nhu nói: "không đâu, chỉ là ta quá mức kinh hỉ. . ."

Toàn Cơ dang tay ôm lấy cổ hắn, cười dài: "Chuyện của ta nói xong rồi. Còn chàng thì sao? Vì sao lại dời khỏi Ly Trạch cung? Tại sao lại lưu lại Tây cốc này những hơn một năm, ở đây có gì thú vị sao? Quan trọng là, có phải chàng . . .ừm . . . "

Nàng cũng không phải không biết ngượng mà hỏi câu hỏi như vậy. Vũ Tư Phượng cười, thấp giọng trả lời nàng: "Mỗi ngày ta đều ở đây suy nghĩ. Nghĩ xem nàng đang làm gì, là đang khóc hay vẫn cười vô tâm như vậy, có phải đã gặp được người nào tốt hơn ta hay không. . ."

Toàn Cơ cụng trán mình lên trán hắn, cọ cọ, nhắm mặt thì thầm: "Ta đã tìm được người tốt nhất với ta rồi. . ."
Hắn cũng học nàng nhắm mặt lại, trầm mặc một hồi mới lên tiếng: "Chuyện. . . chuyện của ta, khi thích hợp sẽ nói cho nàng. Đã giữa trưa rồi còn chưa cơm nước gì, Đằng Xà nhất định là sẽ tức dậm đến giậm chân liên tục mất."

Toàn Cơ cười nham nhở, híp mắt nói: "Cứ để cho hắn dậm chân đi! Đói chết hắn!"

Tuy là nói như vậy nhưng nàng vẫn đứng dậy, hai người lôi lôi kéo kéo tay nhau, cùng vào nhà bếp

*******

Mấy ngày tiếp theo, Lan Lan cũng không tới nữa.

Nàng ấy không tới, người khác thì không sao nhưng Đằng Xà lại vô cùng khó chịu. 

Bởi vì mỗi lần nàng ấy tới đều mang đến rất nhiều đồ ăn ngon, lúc nàng ấy đến Đằng Xà sẽ vui vẻ chạy ào ra mở cửa, thế là đến buổi tối thể nào cũng được ăn một bữa thịnh soạn.

Nàng ấy không tới, bữa tối chính là cơm rau bình thường, thỉnh thoảng có thêm trứng gà đã là tốt lắm rồi.
Rốt cuộc có một ngày, hắn không nhịn được, lôi Toàn Cơ ra hỏi : "Người quyết định lưu lại chỗ này không rời đi sao?"

Toàn Cơ sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta cũng chưa tính nhưng trước mắt sẽ không đi. Sao vậy, ngươi không thích ở đây sao?"

Đằng Xà mặt đen như than, hét lớn: "Đương nhiên không thích! Ở đây chẳng có cái gì ăn ngon cả, Vũ Tư Phượng kia quả đúng là nhỏ mọn keo kiệt, không rượu không thịt, mỗi ngày đều chỉ cho ta uống trà suông, có phải là muốn ta đói chết hay không?!"

Toàn Cơ không nghĩ Đằng Xà oán hận như vậy, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy có lí, trên đời này có hai người khiến Đằng Xà yêu thích nhất, một là đánh nhau hai là thưởng thức mỹ thực, mà mỹ thực chính là có rượu có thịt, nơi này chỉ là một trấn nhỏ hẻo lánh, thịt thì ít, chủ yếu là mấy món thôn dã, đối với hắn quả thực là cực hình.
Thế là nàng hào phóng lấy hà bao (ví tiền) của mình ra đưa cho hắn: "Đây, ngươi thích ăn cái gì thì lên trấn mua đi, không cần quá hoang phí là được rồi."

Hai mắt Đằng Xà sáng lên, nhanh chóng nhận lấy, lại như nghĩ đến cái gì, sắc mặt tức khắc liền suy sụp: "Không được không được, ta đã cùng ngươi định khế ước, không thể cách ngươi quá xa, nếu ta muốn lên trấn thì chỉ có thể là đi cùng ngươi."

Toàn Cơ thở dài: "Nơi này cũng không có gì nguy hiểm, ngươi quản cái khế ước kia làm gì. Ta còn đang bị phỏng, không thể đi đường xa, ngươi tự mình đi đi."

Đằng Xà nói: "Vậy được, ngươi nói một câu, cho phép ta ly khai, chỉ cần ba ngày là được, như vậy ta có thể tự mình ra ngoài tìm kiếm sơn hào hải vị!"

Tòan Cơ chỉ cần nói một câu, sau đó mới hỏi lại hắn: "Sau đó thì sao?"
Đằng Xà hai mắt phát sáng, nghịch ngợm hà bao trong tay, cười nói: "Bây giờ ta có thể rời khỏi ngươi ba ngày! Lại nói, ngươi cùng Vũ Tư Phượng khó khăn như vậy mới lại được hòa hợp, lão tử tử ly khai mấy ngày không phải là muốn hai người các ngươi có chút không gian riêng tư sao?"

"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Toàn Cơ vừa thẹn vừa giận, định xông tới đập cho Đằng Xà hai phát thì hắn đã vụt bay lên, chớp mắt liền mất dạng.

Đương nhiên, nếu như hắn biết tối hôm đó Lan Lan sẽ lấy hết dũng khí mang đến hai giỏ đồ ăn lớn nhất định sẽ thống hận bản thân đi quá sớm.

Nói thật, Toàn Cơ đối với sự kiên trì của Lan Lan bội phục sát đất. Đối mặt với một Vũ Tư Phượng luôn lạnh nhạt dửng dưng mà vẫn có thể cười tươi như hoa, trong lòng nhớ nhung không ngớt, quả thực là có bản lĩnh!
Lan Lan mang theo hai giỏ thức ăn đứng ngoài bờ rào, hai mắt Toàn Cơ phát sáng nhìn nàng, đáng tiếc cô nương này lại chẳng hề vui vẻ, nàng cắn môi, ai oán nhìn Toàn Cơ: "Ta có thể nói riêng với Dực công tử đôi câu không?"

Toàn Cơ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Vẫn là thôi đi. Lan Lan, nếu cô thực tâm muốn học y thuật, chúng ta đều hoan nghênh cô tới mỗi ngày, còn nếu trong lòng còn ôm tâm tư khác, ta cảm thấy cô vẫn nên dứt bỏ thôi, không cần tự làm tổn thương chính mình như vậy."

Lan Lan trầm mặc nửa buổi, ánh mắt mang theo chút oán độc nhìn nàng, thấp giọng nói: "Tất cả đều là do cô, rõ ràng cô mới là người tới sau. Cô khiến tất cả cô nương trong thôn này đều thương tâm đến chết! Cô vì cái gì lại đến đây? Vì cái gì mà chặt đứt hi vọng của chúng tôi?"

Toàn Cơ im lặng nửa ngày mới lên tiếng: "Cô biết sao? Ta vì tìm một người mà buôn ba gần hai năm. Ta cùng hắn vốn biết nhau từ nhỏ, nhưng tại thời điểm ta không hiểu chuyện mà náo loạn, khiến hắn tức giận bỏ đi, ta liền thấy hối hận. Nhưng trên đời này làm gì thuốc hối hận chứ? Ta đi khắp nơi tìm hắn, cuối cùng đến đây. Ta cảm thấy bản thân mình may mắn vô cùng vì có rất nhiều người tìm kiếm cả đời cũng không thể tìm ra người khiến mình luyến tiếc. Cô nói xem, một khi đã tìm được hắn, ta còn muốn buông tay sao?"
Lan Lan ngây người thật lâu mới phản ứng lại, giậm chân tức giận hét lên: "Ta ghét cô! Ta chán ghét cô!"

Nói rồi liền quay đầu chạy, vừa chạy vừa khóc lớn.

Nhưng nàng ấy ít ra còn có hảo tâm, hai giỏ đồ ăn vẫn để lại.

Toàn Cơ mở ra xem, có thịt xông khói, có trứng gà có còn hai vò rượu quế hoa, tất cả đều là đồ tốt.

Bất quá, có lẽ sau này Lan Lan cũng sẽ không tới nữa, món ngon như vậy sau này cũng không còn.

Nàng mang giỏ chạy vào phòng bếp, đặt lên bàn, cười nói: "Tư Phượng, tối nay ta muốn ăn trứng xào!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi