(QUYỂN 5) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT

Chính sảnh ăn uống linh đình, Chử Lỗi cùng mấy bạn già của mình uống rượu tâm tình, vui nhất là náo động phòng cũng bị đám trẻ tuổi tranh mất phần rồi. Thấy Toàn Cơ và Vũ Tư Phương đi tới, Đông Phương Thanh Kỳ phất tay gọi: "Tiểu Toàn Cơ! Tư Phượng! Tới đây ngồi đi! Tiểu nha đầu ngươi cũng thật to gan, không thèm nói lời nào đã đi biệt tăm, đã đi liền đi những hai năm, hại cha mẹ ngươi tóc cũng bạc thêm mấy phần rồi!"

Toàn Cơ ngượng ngùng, chỉ dám cầm chén rượu cười cười. Đông Phương Thanh Kỳ lại nói: "Hôm nay là đại hỷ của tỷ tỷ ngươi, chúng ta gặp lại nhất định phải cùng uống một chén. Mà lúc nào mới có thể uống rượu mừng của ngươi với Tư Phượng đây?" Lời vừa dứt, mọi người đều cười ồ lên. Toàn Cơ mặt đỏ lựng sượng sùng, lén lút nhìn Chử Lỗi, không biết cha có phản ứng gì. Trên mặt người vẫn không chút gợn sóng, không cười không cáu, nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn.


Chuyện Tư Phượng là yêu, bọn họ còn không thể tiếp nhận được. Người ngoài không dính líu nhiều tất nhiên có thể thoải mái lôi ra bông đùa, nhưng cha mẹ khẳng định không cho phép con gái mình có bất cứ quan hệ gì với yêu quái. Nghĩ tới đây, nàng lại giống như ngồi trên đống lửa, trong lòng nặng trĩu.

Nhìn ánh mắt kia của Chử Lỗi, nàng hiểu. Vừa nãy khi đi tiếp rượu từng bàn, mọi người cũng để cho phụ tử hai người và Tư Phượng có không gian riêng để nói chuyện. Chử Lỗi nâng bầu rượu rót đầy vào ly của Vũ Tư Phượng, hai người yên lặng đối ẩm. Thật lâu sau, Chử Lỗi mới thấp giọng nói: "Tư Phượng, chuyện Ly Trạch cung..." Lời tuy chưa nói hết nhưng dù ngu dốt mấy cũng hiểu được ngụ ý bên trong.

Tư Phượng từ tốn đáp: "Vãn bối đã không còn là đệ tử Ly Trạch cung nữa. Bây giờ không phải, về sau cũng không."


Chử Lỗi không tiếp lời ngay, nửa buổi mới nói: "Ngươi về sau đã có dự định gì chưa? Trẻ tuổi như ngươi, hẳn là vẫn muốn ra ngoài ngao du thiên hạ?"

Vũ Tư Phượng cười, điềm tĩnh trả lời: "Vãn bối có hứng thú với y lý và thuật châm cứu, lập chí trở thành đại phu."

Chử Lỗi lắc đầu thở dài: "Thanh niên tất có chí lớn, trong ngực phải cuộn trào nhiệt huyết. Dù sự nghiệp không được như ý muốn cũng phải không ngần ngại thử thách gian lao. Nói không tranh sự đời, chẳng qua chỉ là lấp liếm cho yếu đuối của bản thân."

Lời này nói ra có chút hơi quá đáng, Toàn Cơ suýt chút nữa bóp nát chén rượu trong tay, mặt hết hồng lại trắng. Chử Lỗi lại xem như không thấy khuôn mặt biến sắc của nàng. Vũ Tư Phượng siết chặt bàn tay Toàn Cơ dưới mặt bàn, nhẹ nhàng xoa mu bàn tay an ủi, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Cái gọi là bá nghiệp trăm năm cũng có lúc dầu hết đèn tắt. Vãn bối cả gan, thiết nghĩ con người ta lúc còn sống cớ gì không xem trọng hai chứ 'tiêu dao'? Vãn bối cũng không có hùng tâm tráng trí khai sáng con đường mới cho Ly Trạch cung, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm như thế."


Chử Lỗi suy tư nhìn hắn một lúc mới thấp giọng nói: "Tư Phượng, ta cho rằng ngươi là người có thể làm chuyện lớn."

Vũ Tư Phượng cười nói: "Tạ tiền bối tán thưởng. Nhưng việc dù lớn dù nhỏ, trăm năm sau cũng chỉ như mây như gió mà thôi."

Chử Lỗi dường như xúc động, nghĩ ngợi một lát mới tiếp lời: "Đình Nô tiên sinh cũng từng nói, ngươi tuổi còn trẻ, tính tình lại không thích gò bó, quả thực không dễ dàng gì."

Nói đến Đình Nô, Toàn Cơ liền lên tiếng chen ngang: "Cha! Đình Nô đâu rồi? Từ lúc về con còn chưa nhìn thấy hắn."

Chử Lỗi đáp: "Một năm trước hắn đã rời khỏi Thiếu Dương phái rồi. Nghe nói là trở về bến Đông Hải. Thấy hắn tâm đã quyết ý đã định, chúng ta cũng không tiện giữ lại."

Bến Đông Hải? Là quê hương của Đình Nô chăng? Thì ra hắn đã sớm rời đi rồi. Toàn Cơ bỗng cảm thấy cô tịch kỳ lạ. Đằng Xà đi, Đình Nô cũng đi, ngay cả Liễu đại ca cũng úp úp mở mở nhất quyết không tới. Mọi người đều biệt tăm biệt tích, không biết đang lưu lạc chốn nào. Cái gọi là đại gia đình mãi mãi bên nhau, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ.
Lại nghĩ đến hỷ yến tưng bừng lúc này, mọi người quần tụ náo nhiệt, vui vẻ cùng nâng ly tán gẫu. Nhưng trên thế gian này, có bữa tiệc nào mà không tàn chứ? Cuối cùng mỗi người đều phải trở lại với cuộc sống của chính mình. Ai cũng có có thế giới riêng, còn nàng, nàng thuộc về nơi đâu? Toàn Cơ ngẩng đầu nhìn Vũ Tư Phượng đang mỉm cười tiếp chuyện Chử Lỗi, trong lòng chợt bình yên lạ. Đây rồi, thiên địa của nàng, cuộc sống của nàng đang ngồi ngay kế bên nàng rồi.

Tâm tình tốt hơn, nàng tự rót cho mình một chén rượu, chợt nghe Chử Lỗi nói: "Toàn Cơ, lần này trở lại thì đừng đi nữa. Bây giờ Thiếu Dương phái đang thiếu hai vị Thất phong trưởng lão, tạm thời chưa tìm được người nào có tư chất để thay thế. Ta đã cũng mấy vị trưởng lão khác bàn bạc rồi, năng lực của con xuất chúng, hoàn toàn có thể đảm đương vị trí này. Con về suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời ta."
Toàn Cơ cả kinh, suýt chút nữa làm rơi chén rượu trong tay, chỉ vào mũi mình, không dám tin hỏi lại: "Cha... Người bảo con làm trưởng lão á? Con làm Thất phong trưởng lão?"

Chữ Lỗi gật đầu: "Con thân thủ trác tuyệt, chuyện Thiếu Dương ngày sau giao cho con ta cũng yên tân. Trừ con ra, còn có ai thích hợp hơn sao?"

Toàn Cơ ngập ngừng: "Không... nhưng... Con trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày lên chức trưởng lão... cái gì tuyệt kỹ kia... Tóm lại là con nghĩ mình không thích hợp đâu..." Nàng cũng không biết nói sao cho rõ ràng nữa, quơ quạng nói đến loạn thất bát tao.

Chử Lỗi nói: "Chuyện đối nhân xử thế có thể học nhưng khả năng thiên phú không dễ tìm. Đêm con sinh ra, giấc mộng kia khiến ta hiểu được thân phận bất phàm của con, tương lại nhất định có nhiệm vụ lớn phải gánh vác, Thiếu Dương phái ta cũng nghĩ sẽ giao lại cho con."
Toàn Cơ giật mình không nói nên lời. Nàng làm Thất phong trưởng lão? Trở thành người lãnh đạo Thiếu Dương phái? Nhìn quanh mà xem, Thiếu Dương phái lớn như vậy, sau này tất cả đều do nàng quyết định sao?

Đám đệ tử náo động phòng đã trở về, rất nhiều người lén lút nhìn nàng và Tư Phượng, ánh mắt quái dị, bắt gặp cái nhìn của nàng liền lập tức cụp mi hoặc xoay người đi giả như không để ý. Chỉ có Đỗ Mẫn Hành khẽ mỉm cười với nàng, nàng nhìn thấy nét dịu hòa nơi mi tâm Đại sư huynh.

Trong lòng một số ngươi, Vũ Tư Phượng là yêu quái mà nàng cùng chẳng phải người bình thường. Tuy rằng không nói ra, nhưng khi yêu ma đột kích, nàng phóng hỏa ngăn địch vô ý khiến nhiều đệ tử đồng môn chết cháy là sự thật rành rành, vô số người tận mắt chứng kiến. Con người ta đối với năng lực siêu phàm vượt trội đều sợ hãi rồi sinh ra tâm lý bài xích, nhất là năng lực này lại của kẻ gϊếŧ người. Dù những người luôn kề cận bên nàng không để tâm nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy.
Nàng không muốn bị người ta coi như quái nhân, càng không muốn Vũ Tư Phượng phải sống trong ánh mắt dè bỉu nghi kỵ của kẻ khác.

Nghĩ vậy, Toàn Cơ lắc đầu, thấp giọng nói: "Phụ thân, thực xin lỗi người, con không thể..."

Lời còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài mấy tiếng hô lớn hoảng loạn, ba người cả kinh vội vàng quay trở lại đại sảnh. Trời xanh mây trắng vừa rồi đã bị thay thế bởi mây đen mịt mùng dày đặc, lôi điện cũng ầm ầm kéo tới. Toàn Cơ thấy tia chớp kia đỏ như máu, rạch ngang dọc, trong lòng trào lên dự cảm chẳng lành, bước chân càng thêm vội vàng. Ra đến cửa, đập vào mắt là cảnh tượng đá vụn bị cuốn vào cuồng phong, tán loạn trong không khí, lôi điện chớp lòa hồng quang, đỉnh núi vốn xinh tươi nháy mắt trên nên tan hoang điêu tàn. Chử Lỗi phân phó đệ tử đưa tân khách đến nơi an toàn, những người còn lại hợp thành từng nhóm đi tuần tra, có tình huống khả nghi phải ngay lập tức cấp báo.
Chẳng mấy chốc, lôi điện đã ngay trên đỉnh đầu, rạch ngang trời những đường vằn vện kinh dị. Lông mày Toàn Cơ nhíu chặt lại, nhìn đăm đăm vào đám mây đen đang bay tới. Đột nhiên đám mây xoay tròn rồi giống như có bàn tay ai xé rách một đường, lộ ra một con mắt. Là người của Thiên giới kéo tới tìm nàng? Toàn Cơ đang định ngự kiếm bay lên thì tay áo đã bị Chử Lỗi kéo lại, trầm giọng: "Toàn Cơ! Không được đi! Không được đối nghịch với thiên mệnh!"

Toàn Cơ giật mình nhìn cha, Chử Lỗi lặp lại: "Không được đối nghịch với thiên mệnh!"

Tòan Cơ rút tay ra, thấp giọng đáp: "Con không có ý chống lại, chỉ muốn lên quan sát tình hình thôi." Tiếng vừa dứt, người đã bay vút lên không trung, Băng Ngọc lóe sáng giống như muốn lao đi, con mắt kia lập tức đóng lại. Hừ, nhát gan!
Nàng vừa mắng thầm một tiếng, lôi điện đã đến vây tứ phía, tạo thành cái lồng quây nàng vào trong. Lôi điện đỏ như máu điên cuồng chớp động. Người bên dưới sợ chỉ trúng một tia chớp kia cũng đủ tan xương nát thịt.

Toàn Cơ hét lớn: "Là ai tới tìm ta? Không cần dùng phàm nhân để uy hiếp, hèn hạ!"

Lời vừa dứt thì đã nghe thấy một thanh âm trầm thấp lạnh nhạt từ trên cao vọng xuống: "Thánh chỉ của Thiên đế tới. Tội nhân! Còn không mau quỳ xuống tiếp chỉ?!" Toàn Cơ vội quay đầu lại, mây đen xung quanh dần tản ra, thấp thoáng bóng kim giáp(áo giáp vàng) khổng lồ, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lẽo, uy vũ bất phàm, tay cầm một trục cuốn vàng, nghĩ chắc đó là thánh chỉ.

Toàn Cơ vốn định lên tiếng chất vấn, rõ ràng là đến trần thế là còn bày vẽ lôi điện với cả gió lốc, có gì uy phong chứ! Tiếng Chử Lỗi đột ngột vang lên: Không được đối nghịch với thiên mệnh! Lòng nàng chợt run lên, cha nói như vậy chẳng lẽ là đã biết được lý do nàng luân hồi hạ giới ư? 'Không được đối nghịch với thiên mệnh', đây là muốn nàng hoàn toàn thuận theo kẻ khác sắp đặt hay sao?
Toàn Cơ quỳ xuống, thấp giọng nói: "Toàn cơ... Tiếp chỉ!"

Kẻ kim giáp kia lại chẳng hề hòa hoãn, vẫn là giọng điệu ngạo mạn vô cùng: "Tội nhân! Đồng đảng vây cánh của ngươi đâu? Mau gọi tới cùng tiếp chỉ!"

Toàn Cơ muốn phát hỏa, tên này dám gọi mình là tội nhân, nhưng nàng vẫn kiềm chế được, trầm giọng đáp: "Ta không có đồng đảng gì cả! Chỉ duy nhất một mình ta, ngươi đọc đi! Ta nghe đây."

Kẻ kia lại cười lạnh một tiếng: "Chỉ là phường chuột nhắt yếu ớt mà dám cãi lệnh trời sao! Tội nhân tiếp chỉ! Tội nhân Chử Toàn Cơ, quấy nhiễu trật tự Âm phủ, cấu kết đồng đảng, ý đồ mưu phản, lập tức tróc nã lên Thiên đình thẩm vấn! Ngoài ra còn có Kim sí điểu Liễu Ý Hoan, giao nhân Đình Nô, một người phạm trọng tội cướp Thiên nhãn, người còn lại không tránh khỏi liên đới. Ngay lập tức giải về Thiên đình cùng thẩm vấn!"
Toàn Cơ chấn động, thất thanh: "Ý đồ mưu phản gì chứ?! Ai mưu phản?"

Thánh chỉ thu vào trong tay áo dát vàng, vẫn là giọng điệu khinh nhờn: "Sao ngươi không tự hỏi chính mình đi! Đừng nhiều lời thừa nữa! Ngoan ngoãn chờ lên Thiên đình biện giải đi!" Nói xong liền lấy ra dây trói tiên muốn chế trụ Toàn Cơ, không ngờ chỉ thấy hàn quang chợt lóe, hắn còn chưa kịp định thần nhìn kĩ đã cảm thấy lưỡi kiếm lạnh toát kề trên cổ, là Băng Ngọc.

Hắn trợn trừng mắt nhưng không có gan kháng cự mà chỉ dám mạnh miệng hét lên một câu xanh rờn, giọng nói còn không ngừng run rẩy: "Tội nhân! Mau buông kiếm! Ngươi cũng thật to gan! Muốn bị đày xuống vô gian đạo(*) sao?!"

Toàn Cơ hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại suy nghĩ rối loạn, hiện tại trong đầu nàng chỉ có một đám loạn thất bát tao, không phân biệt được cái gì nữa. Trời đất chứng giám! Nàng mưu phản lúc nào chứ? Chẳng lẽ không gϊếŧ Vô Chi Kỳ, còn cùng hắn vui vẻ trò chuyện vài câu là mưu phản? Chuyện Liễu Ý Hoan trộm thiên nhãn càng kỳ quái hơn, đã qua vài chục năm yên ắng, đến bây giờ tự nhiên lại lôi ra tính sổ? Mà Đình Nô có liên đới tới vụ mưu phản lại càng vô lý, hắn làm gì chứ?
Nàng đột nhiên nhớ đến Đằng Xà đột ngột rời đi, trong đầu chợt như có dòng điện chạy qua, lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói cho ta biết, Đằng Xà hiện tại thế nào?!"

Sắc mặt kim giáp thêm khó nhìn, lạnh lùng nói: "Yêu nghiệt to gan! Cư nhiên dám chất vấn bản quan!" Nhưng thấy kiếm trên cổ sâu sâu thêm một chút, hắn biết rất rõ Định Khôn lợi hại ra sao liền rất thức thời đáp: "... Đằng Xà lập khế ước với ngươi, đã sớm nhận tội rồi! Hắn chủ động nhận tội Bạch Đế còn thay hắn cầu tình, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha! Ngươi chớ làm càn, đối lập với Thiên giới, kháng chỉ bất tuân, hậu quả thế nào, ngươi còn không rõ sao!"

Sắc mặt Toàn Cơ xám ngoét. Đằng Xà! Tên tiểu nhân hèn hạ! Thì ra đã sớm ngửi thấy mùi nguy hiểm mới chạy trước! Nàng trước giờ không dám tin kẻ này có thể cùng mình chung hoạn nạn nhưng càng không ngờ hắn lại dám bỏ mình mà chạy trước. Quả thật là khiến người ta thất vọng!
Kim giáp thấy nàng nửa ngày không thèm thêm câu nào, lại nói: "Đúng rồi, khi hạ giới, Bạch Đế có nhờ bản quan chuyển lời cho ngươi, ngươi thân là Chiến thần thượng giới, không được phép nảy sinh ham muốn cá nhân. Bây giờ tốt nhất là nên dứt tình đi, nếu còn u mê không chịu tỉnh ngộ, Kim sí điểu Vũ Tư Phượng kia sợ là không tránh khỏi cùng ngươi lên Thiên đình chịu tội!"

Không ngờ còn chưa nói xong, Toàn cơ đã cười lạnh một tiếng, kiếm kề sát trên cổ kẻ ngạo mạn kia buông lơi. Nàng cũng không nói thêm gì với hắn, Băng Ngọc chợt bay vút lên, nàng quát lớn: "Khởi! Đoạn!" Thanh kiếm như tia chớp lao vọt ra ngoài, xoay vòng, "Hô" một tiếng, toàn bộ lôi điện vây xung quanh nàng đều bị chém đứt.

Kẻ kia không ngờ nàng lại lợi hại đến thế, sợ hãi lùi về sau mấy bước, đang định lẩn vào mây, không ngờ nàng đột nhiên tiến lên một bước, lại là cái lạnh giá tận tim gan kề lên cổ. Hắn nuốt mấy ngụm nước bọt, ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế: "To gan! Ngươi muốn làm gì?!"
Toàn Cơ nghĩ ngợi, từ từ sắp xếp lại những thứ hỗn loạn trong đầu mới nói: "Ta sẽ không gϊếŧ ngươi, cũng không mưu phản. Ta nghĩ việc này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Phiền ngươi trở về báo lại, không cần phái người tới bắt ta, cũng không cần dùng người khác tới uy hiếp ta. Đợi một thời gian nữa, ta nhất định lên Thiên đình nói cho rõ ràng!"

Nói xong liền đẩy hắn ra, kim giáp sợ tới tái mặt, cũng không dám lân la ở lại thêm nữa, lập tức thu hồi lôi điện gió lốc, cong đít chạy mất dạng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi