(QUYỂN 6) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT

Nguyên do y vừa nhìn thấy Thanh Long liền không cách nào kiềm chế được mà mê luyến, phải giải thích thế nào chuyện tình cảm này đây chứ? Chính y cũng không biết nữa, tóm lại ngay lúc y nhìn thấy Thanh Long kia liền hiểu rõ dạng nữ nhân mình muốn là như thế nào, cũng lập tức hiểu rõ thứ mình muốn đích thị là cô.

Ánh mắt y chưa từng rời khỏi cô một khắc nào, thế nào sau khi cô tóm lấy Chu Tước lặng lẽ thói lui thì y cũng không tự chủ được mà đi theo. Chu Tước và Thanh Long đương nhiên biết người này vẫn luôn đi theo và hiển nhiên không hề có ý định che giấu. Cái Chu Tước cảm thấy kỳ quái nhất chính là phản ứng của Thanh Long, dựa theo tính khí của cô ta đáng lẽ phải đem tên Kim Sí Điểu lớn mật này tra tấn hành hạ một trận, làm hắn sống không bằng chết.

Ai biết cô cư nhiên hai má lại ửng hồng, nét mặt ẩn ước sự thẹn thùng, cái thần tình này khiến hắn sởn gai óc, cuối cùng nhịn không được đành thối lui: "Cái đó... người đó hình như tìm cô có việc, các người nói chuyện, ta đi trước đây".


Liễu Ý Hoan đuổi đến liền chỉ nhìn một mình bóng lưng Thanh Long đứng đối diện y, bóng lưng nhỏ nhắn đó làm tâm y chợt động. Y nhẹ tay nhẹ chân đi tới như sợ chạm một cái sẽ làm vỡ mất bóng lưng mĩ lệ mảnh mai kia. Y đi đến phía sau cô, nhịn không được nâng tay sờ lên mái tóc xinh đẹp của cô, đột nhiên thanh quang chợt động cô siết chặt cổ tay y, mặt lạnh như băng, thanh âm bùi ngùi nói: "Ngươi vẫn liên tục đi theo ta, quỷ kế trêu đùa cái gì hả? Là muốn báo thù ta đã móc Thiên Nhãn của ngươi sao?".

Liễu Ý Hoan cầm tay cô, để ngón tay cô hướng về phía mí mắt trên của mình, thấp giọng nói: "Nếu nàng thích, hai mắt này cũng tặng cho nàng. Nàng móc rồi, thấy vui vẻ, ta chết cũng không hề gì".

Thanh Long sống lâu như vậy rồi, cũng chưa từng có người nào đối với nàng nói những lời ngọt ngào như vậy, tức thì tim nhảy thình thịch dồn dập như trống đánh, trong tay không có nửa điểm khí lực, gương mặt đã hồng lại càng hồng hơn.


"Ngươi... ngươi đừng hồng lừa ta". Ngữ khí của cô hình như không kiên định nổi nữa.

Liễu Ý Hoan cầm tay cô đặt lên mí mắt của mình ấn xuống, nhẹ nhàng nói: "Ta chính là có chết hóa thành một nắm tro cũng không lừa nàng một từ nào".

Thanh Long sắc mặt kinh ngạc nhìn hắn, tay cô không có nửa điểm khí lực, hiện tại tay hắn tựa hồ ôm lấy cô, hoàn toàn trái ngược với tình huống lúc nảy.

"Buông ta... ra". Cô thì thào nói.

Liễu Ý Hoan lập tức buông cổ tay cô, cô lùi hai bước, cúi đầu xuống, hoảng loạn tựa như một tiểu hài tử. Liễu Ý Hoan nói: "Ta tên Liễu Ý Hoan, nếu như ta còn có thể sống sót rời khỏi núi Côn Lôn, xin nàng nhất định phải làm thê tử của ta".

Thanh Long bị y dọa cho nhảy dựng lên, quay đầu muốn trốn, Liễu Ý Hoan ở phía sau kêu to: "Nàng nếu như trong lòng đã có người khác, ta cũng không quan tâm. Ta đối với tiểu thư nàng tuyệt đối tôn trọng".


Thanh Long bị hắn làm cho rối loạn, chạy hai bước bỗng nhiên cảm thấy không cam lòng bèn dừng chân suy nghĩ thật lâu mới quay đầu nói: "Ngươi... ngươi nếu như thành tâm... Ngay tại long môn hãy chờ ta, khi nào sẽ đến ta không biết... Tóm lại... Nếu ta đến rồi... ngươi không ở đó, ta... ta liền gϊếŧ ngươi".

Thế là Liễu Ý Hoan liền mang biểu tình suиɠ sướиɠ mơ màng trở về, đây chính là quá trình tự định chung thân.

Toàn Cơ nghe đến ngây người, hơn nửa ngày mới mở miệng nói: "Vậy huynh, huynh sẽ không ngay bây giờ tính đi long môn đó chứ?".

Liễu Ý Hoan cười nói: "Đương nhiên là bây giờ phải đi. Ta không thể đợi nữa. Tiểu Toàn Cơ, Thiên Đế muốn phái người đến bắt, ta liền để hắn bắt đi, ta trở về chính là cùng các người chào hỏi, giờ thì đi thôi".

Đằng Xà đỡ lấy cằm suýt chút thì rớt xuống của hắn, không thể tưởng tượng được hỏi: "Này này! Ngươi sẽ không đi thật đó chứ? Cư nhiên lại thật sự thích xú bà đó... thích Thanh Long đó? Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, cô ta có thể mấy ngàn năm không tắm rửa, không đổi y phục".
Liễu Ý Hoan lắc đầu nói: "Nàng ngay cả bẩn thỉu như ăn mày, ta cũng sẽ không ghét bỏ nàng, đừng nói nữa, ta đi đây".

Toàn Cơ vội vã giữ chặt y: "Khai Minh Môn cũng đóng rồi, huynh đi Long Môn thế nào? Hay là chờ chúng ta gặp Thiên Đế xong hãy đi".

"Chờ không được". Liễu Ý Hoan lòng như lửa đốt, hận không thể mộc ngay ra hai cánh giúp bản thân bay tới Long Môn.

Toàn Cơ hết cách đành phải nói: "Vậy... chúng tôi cùng huynh đi. Huynh một mình quá nguy hiểm... Chỉ là, Liễu đại ca huynh thật sự không suy xét một chút sao?".

"Còn suy xét cái rắm a! Chuyện này chính là phụ thuộc vào sự thúc đẩy. Đều giống như muội và tiểu phượng hoàng suy đi tính lại đến một người thì bị Tình Nhân Chú làm cho sống dở chết dở, còn một người thì khóc đến bất tỉnh".

Liễu Ý Hoan có một loại khí thế "Không thích cùng tiểu thí hài phí lời", y vẫy vẫy tay xoay người liền đi. Toàn Cơ và Đằng Xà hết cách buộc lòng cùng y đi, mang y đưa đến Long Môn rồi trở lại tìm Thiên Đế.
※※※

Tử Hồ yếu ớt tỉnh dậy, phát hiện xung quanh đều là sương mù, một vùng mênh mông màu trắng, nhìn không thấy đầu cuối.

Nàng vút một cái ngồi dậy, thử thấp giọng gọi khẽ: "Vô Chi Kỳ... Toàn Cơ... Tư Phượng... Liễu Ý Hoan".

Xung quanh không có nửa âm thanh đáp lại nàng, Tử Hồ luống cuống tại chỗ, nàng nhìn bốn bề cả buổi ngoại trừ sương mù ra cái gì cũng không có, nàng gấp đến độ nhảy dựng mắng chửi: "Bọn không có lương tâm này, thế nào có thể vứt ta một mình. Không phải nói mọi người cùng nhau hành động sao? Linh vật cũng không thể tùy tiện bị vứt lại a".

Nàng mắng một hồi, rất nhanh liền phát hiện cho dù có kêu đến rách cổ họng cũng chẳng ích gì, ngay sau đó liền ngoan ngoãn im miệng và đi lại trong tứ bề sương mù tìm hiểu xem nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Thế nhưng, đi được một lúc nàng đột nhiên cảm thấy rằng có gì đó không phù hợp... chờ đã, sương mù ẩm ướt như thế, sự yên tĩnh như thế... Nàng thế nào lại thấy quen thuộc? Phản phất như cảm ứng được gì đó, nàng đột nhiên quay đầu, chỉ thấy nơi xa mênh mông sương mù, ẩn ước có một bóng đen giống như một gian nhà tranh nhỏ.

Tim Tử Hồ chợt bang bang đập loạn, không đúng a, nàng thế nào lại quay về Địa Ngục Vô Gian rồi? Nàng rõ ràng cùng với Vô Chi Kỳ, bọn hắn đã cùng nhau rời khỏi Âm gian, mọi người đến núi Côn Lôn... Lẽ nào, nàng bị đạo bạch quang kia trực tiếp đánh vào Địa Ngục Vô Gian, kể cả thẩm vấn cũng miễn?

Hoặc giả, đi núi Côn Lôn, rời Âm gian đều là giấc mộng của nàng? Kỳ thật, nàng và Vô Chi Kỳ đều vẫn còn ở trong gian nhà tranh ở Âm gian đó.
Phải, nàng thà không đi ra ngoài. Ở đây cái gì cũng đều không có, chỉ có nàng và hắn, nhưng như vậy đã rất đủ rồi. Nàng thật dễ dàng thỏa mãn, như thế liền thấy đủ.

Sâu thẫm trong tâm dường như có một thanh âm hỏi nàng: "Có phải hay không cảm thấy rằng... thà ở lại nơi nhà tranh đó, vĩnh viễn cũng không muốn ra ngoài?".

Nàng dường như mê muội, chầm chậm hướng về nhà tranh mà đi tới. Cánh cửa nhà tranh bị che khuất, bên trong mơ hồ có bóng người hoảng động, nàng nhẹ nhàng đẩy mở, nhìn bóng lưng to lớn, bím tóc lộn xộn kéo dài, dáng vẻ kia đúng là Vô Chi Kỳ.

Tử Hồ nghẹn trong cổ họng nói không nên lời, thình lình hắn quay đầu, vừa nhìn thấy nàng, nhãn tình hắn sáng lên, nhu thanh nói: "Tử Hồ, nàng chạy đi đâu vậy? Ta chờ nàng thật vất cả".

"Ta...". Nàng không biết nên nói thế nào.
Vô Chi Kỳ đi tới nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, hôn lên tóc nàng, khẽ nói: "Ta nhớ nàng một ngàn năm rồi, nàng cũng đến rồi. Chúng ta không bao giờ chia cách nữa?".

Tình huống như thế này là mộng chăng? Là huyễn cảnh?

Trong lòng có thứ âm thanh nói cho nàng biết: Như vậy thật tốt, nàng từ trước đến nay đều chờ đợi, khát vọng, không phải là như vậy sao? Nàng cuối cùng cũng đợi được chung tình của Vô Chi Kỳ. Một ngàn năm rồi, hắn một cái xoay người liền phát hiện ra nàng và giác ngộ được tình cảm sâu nặng nàng dành cho hắn.

Tử Hồ không tự chủ được mà vươn tay chặt chẽ ôm lấy Vô Chi Kỳ, lẩm bẩm nói: "Chàng nói... là thật sao?".

Giọng nói hắn bên tai nàng: "Đương nhiên là thật, ta cuối cùng cũng hiểu ra trên thế gian này chỉ có nàng đối với ta là tốt nhất. Chúng ta sau này không bao giờ chia cách nữa. Trở ra, ta liền lấy nàng, vĩnh viễn sẽ ở cùng nhau".
Nàng gần như rơi nước mắt.

Có lẻ giấc mộng đẹp nhất của nàng sẽ xuất hiện ảo tưởng như vậy, nhưng sau khi tỉnh mộng rồi nàng vẫn là nàng, Vô Chi Kỳ cũng vẫn là Vô Chi Kỳ.

Nhưng hiện tại, hết thảy cuối cùng biến thành hiện thực, nàng không cần vì tình cảm đau khổ, day dưa, tuyệt vọng nữa, hắn ở đây ôm chặt lấy nàng, cứ như thế chân thực và ấm áp.

Tử Hồ mê man ngẩng đầu, má hồng như lửa, nhẹ nhàng nói: "Vô Chi Kỳ, chàng thích ta không?".

Hình như rất lâu về trước nàng cũng hỏi qua vấn đề này, hắn trả lời thế nào... nàng thế nào lại quên rồi... Dường như hết thảy đều trở nên mơ mơ hồ hồ, nàng cái gì cũng đều không nhớ nổi, sắp đắm chìm vào cái ôm của hắn.

"Đương nhiên, trên đời này ta thích nhất chính là nàng".

"Vậy... chàng hôn ta".

Vậy chàng hôn ta.
Trong lòng nàng đột nhiên run sợ, chợt cảm thấy có điểm không phù hợp. Nơi này thật là Địa Ngục Vô Gian sao? Còn ở cùng với Vô Chi Kỳ nữa? Nàng tựa hồ rất lâu về trước đưa ra yêu cầu này, sau đó Vô Chi Kỳ đã trả lời như thế nào?

.............Nàng nhớ không nổi.

Tử Hồ tâm niệm lập tức chuyển, trong nháy mắt vô số hình ảnh xuất hiện, nàng một phen đẩy hắn ra, run rẩy nói: "Không, không đúng... Ngươi không phải hắn, nơi này cũng không phải Địa Ngục Vô Gian".

Giọng nói vừa rơi xuống, mọi thứ trước mắt liền biến hóa trở nên vặn vẹo mù mịt, Tử Hồ dụi mắt, lúc này mới phát giác nhà tranh, Vô Chi Kỳ, sương trắng, tất cả đều là ảo giác, toàn bộ dần dần tan biến. Nàng giờ phút này đang đứng trong một mảnh rừng, ánh nắng chiếu qua từng kẽ lá còn đẫm sương, điểm điểm tươi đẹp vạn phần.
Vô Chi Kỳ đang ở đối diện nàng.

Tử Hồ mừng như điên, đang muốn chạy tới, đột nhiên phát giác có chút không phù hợp. Hắn kinh ngạc đứng tại chỗ, hai mắt vô thần, động cũng không động, giống như một khối đá.

"Vô Chi Kỳ". Nàng kêu một tiếng, ai biết hắn không hề có phản ứng gì, phía sau thình lình lộ ra một cái đầu, mặt không chút biểu tình nhìn nàng. Tử Hồ bị dọa đến nhảy dựng, nhìn phía sau Vô Chi Kỳ đi đến một nữ tử trắng như tuyết, cô ta từ đầu đến chân đều là một màu trắng, kể cả khuôn mặt cũng bị bạch quang che khuất trở nên mơ hồ.

Tử Hồ chậm rãi lùi một bước, cảnh giác nhìn cô ta.

Nữ tử đó phảng phất bước nhẹ như không, phiêu nhiên vòng qua Vô Chi Kỳ, một mặt thấp giọng nói: "Vì sao muốn tỉnh lại, ở lại trong đó không phải tốt lắm sao? Cái ngươi muốn, đều có thể cho ngươi".
Tử Hồ đối với nữ tử này mạc danh sinh ra một cổ sợ hãi, nguyên do cái ảo tưởng đó là cô ta làm ra, cô ta làm thế nào biết rõ khát vọng trong lòng nàng là gì chứ?

Nữ tử kia chậm rãi vẫy tay áo dài, cây trong rừng liền nổi lên một tầng mỏng sương mù, trong sương mù tản phát ra hương vị ngọt ngào, khiến người bên trong muốn say. Giọng nói cô ta như rượu mạnh êm dịu: "Trở về đi, Vu Bành cũng không hại ngươi, Vu Bành chỉ cấp cho ngươi giấc mộng ngọt ngào nhất...".

Nguyên nhân là thần vu! Tử Hồ chỉ cảm thấy thần trí lại bắt đầu hốt hoảng, nàng nâng cánh tay đập mạnh vào mặt mình, nhưng hiển nhiên không hề hiệu quả, đầu nàng trở nên rối loạn, dường như cái gì cũng đều quên đi.

Tử Hồ liều mạng giữ một chút linh tính cuối cùng, há miệng cố sức cắn xuống đầu lưỡi một cái, máu tươi lập tức chảy ra, nàng đau đến mức nước mắt đầm đìa, nhưng thật may chính là thứ sương mù ngọt ngào này hình như đối với nàng không có ảnh hưởng gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi