(QUYỂN 6) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT

Vũ Tư Phượng nhìn nàng không giống đang đùa, lúc này mới thật sự tin rằng nàng đã chết, nhất thời trong lòng vừa buồn vừa xúc động, không biết nên nói gì.

Tử Hồ nói: "Nhóm người chúng ta, dự tính chạy tới Thiên Giới, nguyên bản đã chuẩn bị cùng nhau chết. Ngươi và ta bất quá chết trước một chút, cũng không tính là cái gì. Quay đầu mọi người ở âm phủ cùng hội ngộ, lại là một tràng náo nhiệt.

Lời này vốn là Liễu Ý Hoan nói trước thi thể của nàng, bởi lúc ấy hồn phách nàng vẫn chưa tiêu tán, vẫn còn luyến tiếc bên người Vô Chi Kỳ, mãi đến khi Liễu Ý Hoan nói lời này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt đi đến âm phủ.

Vũ Tư Phượng nhận thức được sự lợi hại của âm sai. Tục ngữ nói Diêm Vương Hảo Kiến, Tiểu Quỷ Khó Vây, bọn âm sai làm công việc này không quản cái gì là người đứng đầu, thần tiên, hay yêu quái, sau khi đã chết trở về âm phủ đều là cuộc đời bình phàm. Một khi uống nước Vong Xuyên, mang đến chỗ phán quan để thẩm vấn những việc thuở sinh tiền, thi hành trừng phạt, hoặc lập tức đi vào luân hồi, phúc trạch đều không giống nhau, ai cũng không có ngoại lệ. Tử Hồ vận khí tốt, trên đường hoàng tuyền không gặp âm sai, nếu rơi vào tay âm sai, cho dù có đến mười Vô Chi Kỳ, nàng cũng không nhớ được chuyện trước đây.


Nhìn nàng muốn đi về phía trước, Vũ Tư Phượng vội hỏi: "Chờ đã... Ngươi lần này đi, sẽ không quay lại được, uống nước Vong Xuyên, nhập vào luân hồi, kiếp sau sẽ là một người khác. Ở âm phủ còn nói gì đến gặp lại cùng náo nhiệt?".

Tử Hồ thở dài một hơi, yếu ớt nói: "Ta cũng biết quy luật này, nhưng làm yêu cũng tốt, làm quỷ cũng hay. Phải lưu lại chút hi vọng mới vui vẻ sống tốt. Nói không chừng ta liền có vận khí chờ, có thể ở lại chờ bọn họ. Nơi này cũng không phải không có lão quỷ không muốn luân hồi?".

Vũ Tư Phượng vốn nhắc nhở nàng, bọn họ cùng nhau tự ý đi núi Côn Lôn, đó là tội không thể tha, mười phần thì có đến chín sẽ bị đánh vào Vô Gian Địa Ngục, nàng muốn ở lại nơi này chờ, căn bản là si tâm vọng tưởng. Nhưng nhìn đến biểu tình vô tội của nàng, sự tình tàn nhẫn này lại nói không nên lời.


Y bắt lấy tay áo Tử Hồ, ôn tồn nói: "Ta tiễn ngươi đi vào trong".

Tử Hồ cười hì hì bám trụ cánh tay y giống như tỷ muội thân thiết. Vũ Tư Phượng nhớ tới chuyện cũ từng bị nàng dùng mị thuật, không khỏi hơi túng quẫn, lại nghĩ đến nàng đã chết nên một mạch đi ngược về. Mọi người từ lâu đã là tình bạn bình thường, thế là liền không lưu tâm nữa, ôn nhu nói: "Chính ngươi nói sau khi chết vạn sự đều thành hư không, lại muốn mọi người đến âm phủ cùng ngươi chơi, há không phải là không hợp lí sao".

Tử Hồ hi hi cười: "Thiên hạ dễ dàng nói nhiều đạo lí lắm, ta lấy ra một cái cũng không có gì đáng ngại. Trước mắt tuy bọn họ đều không tới, nhưng ngươi ở đây cũng như nhau, vẫn hơn ta một mình ở đây, nhàm chán vô cùng".

Vũ Tư Phượng thở dài nói: "Ta... chỉ sợ không cách nào cùng ngươi ở đây lâu".


Tử Hồ hai con ngươi trợn lên, mờ mịt nhìn y, hiển nhiên không rõ y đã chết rồi, ngoại trừ địa phủ còn có thể đi đâu. Vũ Tư Phượng cũng không giải thích, kỳ thực y cũng không biết giải thích như thế nào. Hai người cùng đi qua cửa lớn, hiển nhiên trên đường gặp không ít âm sai và quỷ hồn mới, nhưng bọn hắn đều nói trên người Vũ Tư Phượng có ấn kí của Thiên Đế, bởi thế đối với y và Tử Hồ cũng không dám dò hỏi, yên lặng nhìn bọn họ hướng phía trước mà đi.

Tử Hồ cũng không rõ duyên cớ gì, tất cả mọi người đều như vậy, đều đi trên đường hoàng tuyền, đi đến lắc đầu phấn khởi, giống như nàng không phải đi âm ti mà đang đi du ngoạn. Vũ Tư Phượng nhìn nàng, gương mặt hoan hỉ, đôi mắt vui vẻ, trong miệng còn ngâm nga tiểu khúc, hoàn toàn không có một chút gì tĩnh mịch của quỷ hồn mới chết, không khỏi cảm thấy hiếm thấy, cười nói: "Ngươi sao lại cao hứng? Toàn Cơ bọn họ còn không biết thương tâm như thế nào đâu, ngươi vui vui vẻ vẻ thế này, nếu để bọn họ biết được, chỉ sợ sẽ dở khóc dở cười".
Tử Hồ trên mặt ửng hồng, thầm nghĩ đem lời trong lòng bày tỏ ra, nhưng người trước mặt không phải Toàn Cơ mà là Vũ Tư Phượng. Nàng dù không cố kị như thế nào đi nữa cũng không muốn cùng một nam nhân thảo luận chuyện tình cảm, nghẹn nửa buổi mới nói: "Ta... ta và ngươi nói, nếu người ngươi theo đuổi thật lâu... Ừ, chính là Toàn Cơ, nàng cuối cùng cũng bày tỏ đối với ngươi cũng có ý tứ đó, ngươi vui hay không vui?".

Vũ Tư Phượng nhìn nàng không giống đang đùa, lúc này mới thật sự tin rằng nàng đã chết, nhất thời trong lòng vừa buồn vừa xúc động, không biết nên nói gì.

Tử Hồ nói: "Nhóm người chúng ta, dự tính chạy tới Thiên Giới, nguyên bản đã chuẩn bị cùng nhau chết. Ngươi và ta bất quá chết trước một chút, cũng không tính là cái gì. Quay đầu mọi người ở âm phủ cùng hội ngộ, lại là một tràng náo nhiệt.
Lời này vốn là Liễu Ý Hoan nói trước thi thể của nàng, bởi lúc ấy hồn phách nàng vẫn chưa tiêu tán, vẫn còn luyến tiếc bên người Vô Chi Kỳ, mãi đến khi Liễu Ý Hoan nói lời này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt đi đến âm phủ.

Vũ Tư Phượng nhận thức được sự lợi hại của âm sai. Tục ngữ nói Diêm Vương Hảo Kiến, Tiểu Quỷ Khó Vây, bọn âm sai làm công việc này không quản cái gì là người đứng đầu, thần tiên, hay yêu quái, sau khi đã chết trở về âm phủ đều là cuộc đời bình phàm. Một khi uống nước Vong Xuyên, mang đến chỗ phán quan để thẩm vấn những việc thuở sinh tiền, thi hành trừng phạt, hoặc lập tức đi vào luân hồi, phúc trạch đều không giống nhau, ai cũng không có ngoại lệ. Tử Hồ vận khí tốt, trên đường hoàng tuyền không gặp âm sai, nếu rơi vào tay âm sai, cho dù có đến mười Vô Chi Kỳ, nàng cũng không nhớ được chuyện trước đây.
Nhìn nàng muốn đi về phía trước, Vũ Tư Phượng vội hỏi: "Chờ đã... Ngươi lần này đi, sẽ không quay lại được, uống nước Vong Xuyên, nhập vào luân hồi, kiếp sau sẽ là một người khác. Ở âm phủ còn nói gì đến gặp lại cùng náo nhiệt?".

Tử Hồ thở dài một hơi, yếu ớt nói: "Ta cũng biết quy luật này, nhưng làm yêu cũng tốt, làm quỷ cũng hay. Phải lưu lại chút hi vọng mới vui vẻ sống tốt. Nói không chừng ta liền có vận khí chờ, có thể ở lại chờ bọn họ. Nơi này cũng không phải không có lão quỷ không muốn luân hồi?".

Vũ Tư Phượng vốn nhắc nhở nàng, bọn họ cùng nhau tự ý đi núi Côn Lôn, đó là tội không thể tha, mười phần thì có đến chín sẽ bị đánh vào Vô Gian Địa Ngục, nàng muốn ở lại nơi này chờ, căn bản là si tâm vọng tưởng. Nhưng nhìn đến biểu tình vô tội của nàng, sự tình tàn nhẫn này lại nói không nên lời.
Y bắt lấy tay áo Tử Hồ, ôn tồn nói: "Ta tiễn ngươi đi vào trong".

Tử Hồ cười hì hì bám trụ cánh tay y giống như tỷ muội thân thiết. Vũ Tư Phượng nhớ tới chuyện cũ từng bị nàng dùng mị thuật, không khỏi hơi túng quẫn, lại nghĩ đến nàng đã chết nên một mạch đi ngược về. Mọi người từ lâu đã là tình bạn bình thường, thế là liền không lưu tâm nữa, ôn nhu nói: "Chính ngươi nói sau khi chết vạn sự đều thành hư không, lại muốn mọi người đến âm phủ cùng ngươi chơi, há không phải là không hợp lí sao".

Tử Hồ hi hi cười: "Thiên hạ dễ dàng nói nhiều đạo lí lắm, ta lấy ra một cái cũng không có gì đáng ngại. Trước mắt tuy bọn họ đều không tới, nhưng ngươi ở đây cũng như nhau, vẫn hơn ta một mình ở đây, nhàm chán vô cùng".

Vũ Tư Phượng thở dài nói: "Ta... chỉ sợ không cách nào cùng ngươi ở đây lâu".
Tử Hồ hai con ngươi trợn lên, mờ mịt nhìn y, hiển nhiên không rõ y đã chết rồi, ngoại trừ địa phủ còn có thể đi đâu. Vũ Tư Phượng cũng không giải thích, kỳ thực y cũng không biết giải thích như thế nào. Hai người cùng đi qua cửa lớn, hiển nhiên trên đường gặp không ít âm sai và quỷ hồn mới, nhưng bọn hắn đều nói trên người Vũ Tư Phượng có ấn kí của Thiên Đế, bởi thế đối với y và Tử Hồ cũng không dám dò hỏi, yên lặng nhìn bọn họ hướng phía trước mà đi.

Tử Hồ cũng không rõ duyên cớ gì, tất cả mọi người đều như vậy, đều đi trên đường hoàng tuyền, đi đến lắc đầu phấn khởi, giống như nàng không phải đi âm ti mà đang đi du ngoạn. Vũ Tư Phượng nhìn nàng, gương mặt hoan hỉ, đôi mắt vui vẻ, trong miệng còn ngâm nga tiểu khúc, hoàn toàn không có một chút gì tĩnh mịch của quỷ hồn mới chết, không khỏi cảm thấy hiếm thấy, cười nói: "Ngươi sao lại cao hứng? Toàn Cơ bọn họ còn không biết thương tâm như thế nào đâu, ngươi vui vui vẻ vẻ thế này, nếu để bọn họ biết được, chỉ sợ sẽ dở khóc dở cười".
Tử Hồ trên mặt ửng hồng, thầm nghĩ đem lời trong lòng bày tỏ ra, nhưng người trước mặt không phải Toàn Cơ mà là Vũ Tư Phượng. Nàng dù không cố kị như thế nào đi nữa cũng không muốn cùng một nam nhân thảo luận chuyện tình cảm, nghẹn nửa buổi mới nói: "Ta... ta và ngươi nói, nếu người ngươi theo đuổi thật lâu... Ừ, chính là Toàn Cơ, nàng cuối cùng cũng bày tỏ đối với ngươi cũng có ý tứ đó, ngươi vui hay không vui?".

Lần này đến lượt Vũ Tư Phượng hai má ửng hồng, y cùng Toàn Cơ chuyện thân mật cũng làm qua rồi, thế nhưng người này trời sinh thẹn thùng, mỗi lần nghe người ta nhắc tới mình và Toàn Cơ thế nào liền đỏ mặt. Tử Hồ nhìn y một mặt má hồng, liền cười ha ha nói: "Đỏ mặt, đỏ mặt rồi. Ngươi đúng là tính tình nhàm chán".

Vũ Tư Phượng cũng cảm thấy chính mình có chút buồn cười, sờ sờ cằm, lập tức liền hiểu rõ sự so sánh của Tử Hồ, quả nhiên vẫn rất thỏa đáng: "A, Vô Chi Kỳ thổ lộ cùng ngươi rồi?". Y hỏi, đột nhiên nhớ đến nàng đã chết rồi, Vô Chi Kỳ nói chưa hẳn là lời thật, trong lòng lại cảm thấy không đành.
Tử Hồ lắc lắc đầu, nhu thanh nói: "Chuyện khó như thế sao chàng ấy có thể làm? Nếu chàng thổ lộ cùng ta vậy không còn là Vô Chi Kỳ nữa rồi. Ta lúc trước đều cảm thấy trong lòng chàng không có ta, hiện tại mới biết trong lòng chàng có ta, như vậychết rồi cũng không tiếc nuối".

Nàng nhớ tới lời cuối cùng Vô Chi Kỳ nói vào thời khắc ánh lửa mang thi thể nàng nuốt chửng, biểu tình trên mặt hắn khiến người ta nhìn mà không đành lòng. Nàng vốn nghĩ rằng hắn sẽ có một chút thương cảm, ai nghĩ được rằng hắn nói trong mộng có nàng, không phải là lừa người. Lúc nàng sắp chết giống như ma quỷ, nhưng lại không hỏi hắn có thích mình hay không, chỉ hỏi về mộng cảnh, dường như đó là tâm nguyện cuối cùng, nhận được lời đáp lại của hắn, nàng đúng là không tin, nhưng cũng có thể an tâm đi rồi. Sau này, hắn rốt cuộc thừa nhận, nói lời thật lòng, há không phải khiến nàng vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ hay sao?
Đương nhiên, sau khi kinh hỉ còn có điểm nuối tiếc. Sớm biết như vậy liền sẽ hỏi hắn có thích mình hay không, hắn khẳng định sẽ gật đầu. Hà tất phải hỏi tiểu gia tử hắn về giấc mộng? Đần độn nha Tử Hồ.

Vũ Tư Phượng nhẹ nhàng nói: "Ngươi đối đãi tốt với hắn. Vô Chi Kỳ trong lòng nhất định cảm động, làm sao có thể không đếm xỉa ngươi".

Tử Hồ vẫn lắc đầu nói: "Ta cũng không cần hắn cảm động, một người nếu có thể làm cái gì để cảm động đối phương, như vậy trong lòng đối phương liền tồn trứ áy náy hổ thẹn, ở cùng nhau cũng trở nên kính cẩn hơn, rất nhàm chán".

Nàng nhìn Vũ Tư Phượng trầm mặt không đáp, lập tức hiểu rõ mình đã nói động vào vết thương của y. Y ngày trước đối với Toàn Cơ quá tốt, nàng không thể không đối với y kính cẩn coi trọng.
Tử Hồ nói: "Cái này chỉ là quan điểm nho nhỏ của bản thân ta, cũng không chuẩn. Huống hồ, cho dù người chung tình hành động không cảm động được đối phương, ít nhất cũng sẽ cảm động được chính mình. Chúng ta yêu người khác trước, cho nên có điểm khổ tâm, cái này cũng hết cách rồi".

Vũ Tư Phượng im lặng không nói gì.

Hai người tiến vào cửa lớn lập tức có âm sai ngăn trụ, đúng là trên người Vũ Tư Phượng có ấn kí cũng không thể không tuân thủ qui cũ của âm gian. Phía sau liền vội vàng có thêm mấy âm sai, đem thẻ bài viết cuộc đời của Tử Hồ giao cho thần giữ cửa. Thần giữ cửa kia đại khái sơ lược một lần, đang thiêu mi nói chuyện thì ngực Vũ Tư Phượng bắn ra một đạo kim quang.

Mọi người chợt nhìn đạo quang, hoảng đến không biết xử lí thế nào, nhiều tiểu quỷ liền quỳ xuống, cả người phát run. Tử Hồ khác lạ nhìn Vũ Tư Phương, chính y cũng mờ mịt không thôi, ngẩng đầu nhìn không trung dường như có cái gì cảm ứng, chữ vàng trên ngực bắn ra, Tử Hồ tránh không kịp, chữ vàng kia ổn ổn nhập lên vai trái của nàng, dần dần thu hẹp lại.
Vũ Tư Phượng thấp giọng nói: "Ta phải đi rồi. Tử Hồ, ngươi bảo trọng. Có ấn kí của Thiên Đế trên người, âm sai tự nhiên sẽ chiếu cố ngươi, sau khi trăm tuổi, địa phủ gặp lại".

Tử Hồ còn bị vây giữa một mảnh mờ mịt, mắt nhìn thân ảnh y dần dần trở nên trong suốt, kinh ngạc đến kêu lên: "Ngươi đi đâu? Này, đừng đi Tư Phượng". Vũ Tư Phượng không kịp đáp, thân ảnh thoáng cái liền biến mất trong sương mù âm trầm, một chút cũng không sờ tới được.

Bọn tiểu quỷ, âm sai đối diện khoảng không mà bái lạy, quay đầu lại thấy ấn kí Thiên Đế trên vai Tử Hồ, tự nhiên cũng không dám xem nàng là quỷ hồn tầm thường. Thần giữ cửa kia hết sức khách khí nói: "Vẫn thỉnh vị cô nương này cùng âm sai đi, tới chỗ phán quán định đoạt tái sinh".

Tử Hồ vẫn không chịu đi, ở chỗ cửa lớn vòng tới vòng lui rất lâu, chỉ mong có thể tìm được Vũ Tư Phượng, chúng âm sai ai cũng không thúc giục nàng, đành phải tùy nàng đi. Tử Hồ tìm một vòng, lúc này mới tin tưởng y thật sự chưa chết, không biết cơ duyên trùng hợp gì lại ở đây gặp y.
Âm sai bên cạnh nhỏ tiếng nhắc nhở nàng tiến vào bên trong, Tử Hồ chỉ đành gật gật đầu, theo qui cũ mà theo bọn âm sai đi gặp phán quan. Trên người nàng có ấn kí của Thiên Đế, tự nhiên không ai dám bạo gan đem nàng làm thế nào, không cần nói đến Vô Gian Địa Ngục, ngay cả nước Vong Xuyên cũng không cần nhìn tới. Nàng cả ngày cả đêm ở đây lạc đường đi loạn, cuối cùng cũng có một đám bằng hữu, dần dần có thể cư trú. Đương nhiên, từ đầu tới cuối, tạm thời không nhắc tới.

※※※

Ba người Toàn Cơ lúc đến chỗ vách núi Khai Minh Môn, Khai Minh Thú ngủ trước cửa đã không thấy tung ảnh. Khai Minh Môn phía trước hùng vĩ tráng lệ ngoài dự liệu của mọi người, cư nhiên mở rộng rất lớn, sương trắng mênh mông bủa vây, ai cũng không nhìn rõ rốt cuộc bên trong là cái gì.
Đằng Xà ngạc nhiên nói: "Quái lạ, Thiên Đế hạ phàm, tất cả cửa đều đóng mới phải. Cửa này sao lại mở?".

Vừa nói vừa bước về trước hai bước, hướng phía trong cửa nhìn thoáng qua, đột nhiên sắc mặt kịch biến, bất động tại chỗ.

"Cái gì thế, bên trong có quỷ sao?". Vô Chi Kỳ cười hỏi, theo đó đi tới, học theo dáng điệu của hắn nhìn vào bên trong, vừa nhìn cũng cứng đờ, nét mặt biểu cảm thập phần cổ quái.

Toàn Cơ động tác không nhanh bằng hai người họ, lúc này mới bước lên vách núi, mệt đến thở hổn hển, oán giận nói: "Các người đi... nhanh quá. Bỏ ta lại phía sau".

Nàng nhìn thần sắc cổ quái của hai người họ không khỏi cũng trở nên kì quái, đi qua vỗ vai Đằng Xà nói: "Gì thế, cửa mở sau không đi vào?".

Đằng Xà hướng nàng hừ một tiếng, thần tình ngưng trọng, thấp giọng nói: "Ngu xuẩn, bên trong tất cả đều là thần tiên".
Toàn Cơ trong lòng cả kinh, vội vàng ngẩng đầu chăm chú nhìn đến, chỉ thấy trong sương mù mập mờ, trong Khai Minh Môn chi chít vô số người đang đứng, tường quang xung thiên, thụy khí ngàn điều, đều là thần tiên trên trời, ai nấy cũng đều vô cảm nhìn ba người bọn họ.

Trong lúc nhất thời, cảnh tượng lâm vào cục diện trầm mặc kì dị.

Vô Chi Kỳ liếc nhìn, lập tức thấy rõ Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, bọn họ đều ở bên trong, còn có mấy người năm đó đều là bại tướng của mình. Hắn không khỏi đặt tay sau lưng nắm lấy Sách Hải Câu trên thắt lưng, lẩm bẩm: "Wow, đây là một tràng đại chiến rồi".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi