Thiên Đế nhẹ nhàng nói: "Ta cũng có tư tâm. Những gì ta nói tướng quân vẫn sẽ nghĩ đó là giảo biện, vậy cũng hết cách. Nhưng xin tướng quân suy nghĩ kĩ, nếu lúc đó tướng quân một thân đầy oán hận, đem Thiên Giới tàn sát hàng loạt để báo thâm thù, sau đó sẽ như thế nào? Với một nhân vật như tướng quân sát khí xung thiên, đến nơi nào cũng đều mang tới tai họa, chấp niệm sâu sắc, cuối cùng kết cục cũng rất đau khổ, tự kết liễu chính mình, oán khí không cách nào vơi được. Việc này nói cho cùng là Thiên Giới áy náy hổ thẹn với tướng quân, không thể liên lụy đến chúng sinh lục giới, đảo lộn trật tự được".
Toàn Cơ lạnh nhạt nói: "Còn lý do. Ngươi dựa vào cái gì nói rằng ta sẽ đến nơi nào đó gϊếŧ người, đem tới tai họa? Đều là tự ngươi phỏng đoán cả".
Thiên Đế nhu thanh nói: "Tướng quân không nhớ sao? Tiền kiếp của ngươi đều là oán khí, gây hại một phương, cơ khổ đến già".
Đó là ai làm hại chứ? Toàn Cơ không nói chuyện, lẻ nào chỉ có bọn họ được lợi dụng người khác lại không cho người khác phẫn nộ sao? Lại nói, nàng phải đối với bọn họ mang ơn vì đã để họ lợi dụng chỉ vì bọn họ là Thiên Giới, là thần tiên đắc đạo, một đám người tôn quý, được bọn họ lợi dụng, da thịt luyện thành thần khí, linh hồn biến thành hung đồ chém gϊếŧ, đây là vinh quang vô lượng của nàng sao?
Thiên Đế lại nói: "Sau đó, ta đem ngươi tới cho Hậu Thổ Đại Đế, dặn dò ngài ấy hết lòng dạy đạo cho ngươi. Một kiếp này của tướng quân sáng suốt thông đạt, cuối cùng không hung không hại, cũng có được người quan trọng trong sinh mệnh, ta cũng vui thay cho ngươi. Tướng quân lẽ nào còn không hiểu như vậy so với làm hung đồ chỉ biết tàn sát tốt hơn rất nhiều sao? Lúc trước tướng quân hỏi ta, ngươi có thể phân biệt không phải thần không phải tu la, thiên hạ không có chỗ dung thân, thế nhưng nhân gian không phải cố hương tướng quân lưu luyến sao? Ý nghĩa thực sự của việc trở thành người bảo vệ hạnh phúc của chính mình, lẽ nào có thể mạt sát tất cả ở phàm gian để khiến bản thân rơi vào cơn thịnh nộ nghiệp chướng?".
Hắn hỏi rất thành khẩn, tình cảm chân thành, Toàn Cơ cũng có chút động dung đứng dậy chắp tay nói: "Không dám, mười tám năm sống trên thế gian làm ta hiểu ra rất nhiều vấn đề trước kia quả thật chưa từng nghĩ đến. Toàn Cơ cảm tạ Thiên Đế đã an bày".
Nói xong, nàng bỗng nhiên xoay người, ánh mắt lãnh liệt nhìn Bạch Đế, lại nói: "Nhưng oan có đầu, nợ có chủ, đúng là hiểu ra rất nhiều lí lẻ, ta cũng không thể lượng thứ cho việc mà người nào đó đã làm đối với ta và chuyện Thiên Giới đã im lặng sau đó. Thiên Đế nếu nói ta vẫn còn oán khí ta cũng hết cách, nhưng trong lòng Toàn Cơ chỉ biết lí lẻ này: Không có bất luận kẻ nào có tư cách bày bố sinh mệnh của người khác. La Hầu Kế Đô cũng được, Chử Toàn Cơ cũng tốt, hoặc là trong mắt Thiên Giới chẳng qua ta cũng chỉ là một sinh mệnh hèn mọn không đáng nhắc tới. Có cái gì oán hận cũng có thể dùng đạo lí khiến đối phương thần phục và tìm ra thấy nguyên nhân của thù hận. Bất quá, mạng của ta đúng là hèn mọn, đối với ta mà nói cũng rất tốt rồi, ta sẽ tự mình nắm trong tay, không giao cho bất cứ kẻ nào đùa bỡn. Khi dễ người khác, người cũng được, thần cũng xong. Ta không thể lượng thứ".
Nàng rút Định Khôn ra, có lẻ là về đến Thiên Giới nên Định Khôn kia khuếch đại bội phần, phát ra thanh quang u nhiên, lãnh liệt bức người. Đôi con ngươi ánh lên thanh quang đáng sợ âm u. Nàng bình tĩnh nhìn Bạch Đế, thấp giọng nói: "Ta không cần ngươi nhường, cũng không cần ngươi giương cổ chờ chém. Tư thế này của ngươi đối với ta mà nói đều vô dụng. Ngươi thân là Bạch Đế, tự nhiên có thần lực ghê gớm, chúng ta đấu một trận công bằng. Sống hay chết tùy mệnh số".
Thiên Đế thở dài nói: "Tướng quân...".
"Ta không phải tên tướng quân". Nàng thản nhiên nói: "Ta tên là Chử Toàn Cơ".
Bạch Đế sắc mặt tái nhợt, thong thả bước lên phía trước, ôm quyền kính cẩn đối với người sau màn trướng, nói: "Hạ thần phạm phải tội lỗi, vạn nhất có chết đi cũng là đáng tội. Hạ thần cuối cùng khẩn xin Thiên Đế bất luận kết quả ra sao cũng đừng truy cứu trách nhiệm đối với Toàn Cơ. Tiền căn hậu quả đều là thần gây ra, kết cuộc tai hại này cũng nên để thần đảm nhiệm".
Thiên Đế thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Nhân ngày đó, quả hôm nay. Cũng tốt, ta cũng có tội... Toàn Cơ, ngươi nói không sai, oan có đầu nợ có chủ, Thiên Giới hổ thẹn với ngươi, ta vốn là chí tôn của Thiên Giới, sẽ cùng với Bạch Đế hứng chịu cơn phẫn nộ của ngươi để kết liễu đoạn nghiệt duyên này".
Toàn Cơ gật gật đầu: "Rất tốt".
Nàng xoay người đem chén lưu ly trên bàn đặt sát ngực. Thời gian rất lâu rồi, loại cô tịch đó, khe hở như thế giữa không gian trời đất, tựa hồ đều được điền bổ vào phần khuyết. Đúng vậy, trong chén lưu ly này là một bản thể khác của nàng bị người ta móc ra.
Ngày đó, La Hầu Kế Đô vừa động tình liền gặp đại nạn lâm đầu, giả sử nếu hắn còn sống, sau thất tuần bảy bảy bốn mươi chín ngày biến thành nữ tử tu la diễm lệ lại là cảnh tượng như thế nào đây? Bất luận nàng có thể ở bên cạnh Bạch Đế hay không cũng nhất định sẽ sống không bằng chết. Vậy thì sẽ không có Chử Toàn Cơ, cũng sẽ không có được những chuyện vừa phiền não vừa ngọt ngào, hạnh phúc của kiếp này.
Tư vị làm người, nàng tận cùng cũng không hiểu được.
Toàn Cơ ghìm chặt chén lưu ly, không kìm nổi lòng mình mà rơi lệ, thấp giọng nói: "La Hầu, ta thay ngươi báo thù".
Nàng chưa từng nếm trải mùi vị của hạnh phúc liền tùy ý nàng đi. Bất luận sinh mệnh hèn mọn tới đâu cũng là loại hạnh phúc của chính mình, làm người có gì không tốt.
Thiên hỏa rơi xuống, lốm đốm như sao giống như hoa phượng hoàng ở tiểu trấn Tây Cốc, cuồng phòng cuộn lên đầy trời xinh đẹp mĩ lệ. Thần điện ở núi Côn Lôn này tuyệt mĩ hoa lệ, trong nháy mắt chìm trong hỏa diễm, ánh lửa xung thiên, mây khói bốc lên, phảng phất như cả bầu không đều gắn liền vào thiên hỏa, thiêu thành một màu hồng mãnh liệt.
Bên ngoài truyền tới tiếng động kinh thiên động địa, chư thần trấn giữ ở núi Côn Lôn nhìn thấy cảnh tượng thiên hỏa rơi xuống nhất thời đều bị dọa hỏng, tất cả rối rít chạy trốn, gọi tên Thiên Đế và Bạch Đế. Nhưng bất luận bọn họ có như thế nào xông tới cũng không chạm được vào cửa thần điện - chỗ này đã bị Thiên Đế hạ xuống, chỉ có thể ra, không thể vào.
Thiên hỏa liên miên rơi xuống, rơi xuống phòng óc, hoa cỏ, trong nháy mắt tất cả đều bốc cháy. Chư thần không có chỗ trốn, ôm đầu bỏ chạy, nhưng chạy được một đoạn đột nhiên phát hiện lửa kia đối với mình không có tác hại, cứ vậy thẳng tắp xuyên qua cơ thể rơi xuống đất, cũng không có bị thương, nhất thời đều ngây người, không hiểu xảy ra chuyện gì.
Thiên Đế thấp giọng nói: "Toàn Cơ lòng dạ lương thiện, ta thập phần cảm kích".
Toàn Cơ đạm nhạt nói: "Đây là tội của ngươi và Bạch Đế, những người khác không có can hệ, bọn họ chỉ là nghe lệnh hành sự, cũng chỉ là kẻ tiểu nhân không phân biệt đúng sai mà thôi. Ngươi bây giờ cảm kích ta, quay đầu nhất định sẽ hận chết ta".
Thiên Đế lúc đầu không hiểu, nhưng hắn thần thông quảng đại lập tức hiểu rõ ý tứ của nàng, hóa ra nàng muốn đem núi Côn Lôn thiêu thành đòi trọc khiến cho đám thần tiên này rốt cuộc không cách nào xuống đây được nữa. Lửa này càng cháy càng cao theo tường quang chạy lên thiên đỉnh, cháy đến Thiên Giới. Nhìn dáng vẻ, nàng vẫn muốn đem Thiên Giới thiêu chín.
Thiên Giới lại nói: "Ngươi không hại tánh mạng đã là lấy đức báo oán, ta vẫn thật lòng cảm kích".
Toàn Cơ cười cười, nói: "Ta sẽ không hại tánh mạng, ngươi trốn ở sau trướng, lửa cháy không tới thần điện này, ta cũng không nhìn thấy ngươi cuối cùng là hình dạng gì, cho dù muốn gây thương tổn cũng không thương tổn được tới ngươi. Ngươi là Thiên Đế, ta động không được tới ngươi mà thôi, nhưng mạng của Bạch Đế, sao ta có thể bỏ qua".
Nàng buông chén lưu ly xuống, cầm kiếm hướng đến chỗ Bạch Đế mà đi, không lưu tình chút nào, hiển nhiên là muốn đem y chém chết. Thiên Đế đúng là không đành lòng, cũng chỉ có thể ở sau trướng khẽ than thở. Tu la trong lòng có chấp niệm, đã nhận định sự tình rồi, thì dù là người của kiếp này bản tính cũng không thay đổi, Thiên Đế có lòng khuyên giải nhưng lại không khuyên giải được nàng.
Toàn Cơ vẫn tiếp tục đi đến trước mặt Bạch Đế, bình tĩnh nhìn y, nói: "Lấy vũ khí đi".
Bạch Đế lắc lắc đầu nhấc y phục lên ngồi xổm xuống đất, thấp giọng nói: "Quả nhân giương cổ chờ chết, tuyệt không phản kháng". Y cởϊ áσ để lộ ra lòng ngực, lại nói: "Nàng là muốn trảm thủ hay moi tim, quả nhân tuyệt sẽ không nhăn mặt cau mày".
Toàn Cơ thấp giọng nói: "Lấy vũ khí. Ngươi xem thường ta, vẫn xem thường người từng làm huynh đệ với ngươi".
Bạch Đế thảm nhiên cười, nói: "Quả nhân ngày trước dùng thủ đoạn đê hèn đến bắt Kế Đô, hôm nay Kế Đô hà cớ gì lại nói công bằng".
Ở trong mộng cảnh y gọi cái tên Kế Đô này vẫn không hiểu ra sao, bây giờ y vẫn gọi cái tên này, theo bản năng trong lòng Toàn Cơ sinh ra một loại xúc động, bùi ngùi. Từ trước tới nay, tất cả mọi người đều nói người có tâm ma là nàng. Đến cuối cùng, người có tâm ma là Bạch Đế. Nếu giờ phút này người đứng ở đây là La Hầu Kế Đô, hắn nhất định trước tiên sẽ hỏi một vấn đề, ví dụ như: Ngươi rốt cuộc có coi ta là bằng hữu hay không? Lại ví như: Trong lòng ngươi, ta đến cùng có vị trí như thế nào? Hoặc giả là: Sau khi làm tất cả những việc này đối với ta, ngươi có hối hận hay không?
Nhưng mà nàng cái gì cũng không hỏi, nàng đã không còn là La Hầu Kế Đô nữa rồi, nàng là Chử Toàn Cơ.
"Tất cả những chuyện trước đây đều tựa như mây khói tiêu tán". Nàng nhẹ nhàng nói, nhấc Định Khôn Kiếm trong tay. "La Hầu Kế Đô đã không còn là hắn, ngươi vẫn cứ là ngươi. Ngươi thật đáng thương".
Nàng tay hạ kiếm liền muốn đem Định Khôn uống máu kẻ thù, bỗng nghe phía sau điện truyền tới âm thanh kêu la: "Oa, ở đây không có lửa. Thật may, thật may".
Toàn Cơ không khỏi sửng sốt, vội vã quay đầu chỉ thấy hai người phía sau điện phi thân vòng tránh qua, cả hai đều đầy mặt tro bụi, dáng điệu chật vật không chịu nổi. Người nọ nhìn đến Bạch Đế, sắc mặt lập tức biến, lại nhìn đến Toàn Cơ cầm kiếm trước mặt Bạch Đế, vành mắt còn vươn vài giọt nước trừng mắt mà nhìn.
"Toàn Cơ".
"Xú tiểu nương, muốn làm cái gì đây".
Hai thanh âm đồng thời rống lên, cư nhiên là hai người Vô Chi Kỳ và Đằng Xà. Hỏa diễm bên ngoài phi nhanh, bọn họ cả người đều cháy xém, vừa nhìn hết sức chật vật nhưng hiển nhiên không có nửa điểm bị thương. Trong lòng Toàn Cơ một trận hoan hỉ, vội la lên: "Là các người, các người không sao chứ?".
Thanh âm vẫn không giảm, đột nhiên nhìn đến người đứng phía sau Đằng Xà, so với Vô Chi Kỳ và Đằng Xà không hề chật vật chút nào, người nọ thanh khí trong sáng, kể cả đầu tóc cũng chỉnh tề.
Xoay một cái tròng mắt nàng nhìn đến muốn rơi ra, thảm thương gọi một tiếng: "Tư Phượng".
Thanh âm không dừng, người đã xông tới sà vào lòng y, Định Khôn "đương" một tiếng rớt xuống mặt đất nàng cũng không thèm quan tâm.