(QUYỂN 6) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT

Hạ đi thu đến, Tiểu Dương Phong trên Thủ Sương Sơn rợp trời một màu đỏ của rừng phong như những ráng mây chiều đỏ rực. Những đệ tử trải qua tu hành khắc khổ đều thích ở đây tụm hai tụm ba tán chuyện phiếm, bất quá không biết tại sao hôm nay không có người nào lười biếng.

Mấy tháng này, Linh Lung có chút đầy đặn ra, quai cằm trước kia thon gầy, hiện giờ đã trở nên đầy đặn rồi. Nàng toàn thân phủ một chiếc váy màu tím nhạt, nâng tay ngắt một chiếc lá phong. Lá phong đỏ như lửa, cổ tay nàng trắng muốt như sương, hai màu sắc tô điểm lên nhau tuyệt đẹp vô cùng. Nàng bẻ hai nhánh, trở tay đưa cho nữ tử lục y bên cạnh, một mặt nhẹ giọng nói: "Mới trở về chưa lâu, muội lại muốn đi rồi".

Nữ tử lục y như mây đó chính là Toàn Cơ. Ngày đó nàng và Tư Phượng bàn bạc thật tốt ngày cầu thân, liền tự trở về Thiếu Dương Phong, không tới nửa tháng, Liễu Ý Hoan liền làm người mai mối thay hai người bọn họ nói rõ sự tình. Chử Lỗi biết hiện tại Ly Trạch Cung do Vũ Tư Phượng chấp chưởng, cải cách một cách táo bạo dứt khoát, cùng với tác phong quỷ dị trước kia thay đổi rất lớn không khỏi khen đi khen lại, trong lòng những người thế hệ trước, người phải có quy tắc không thể suốt ngày đàm chuyện gió trăng, sự việc Vũ Tư Phượng chấp chưởng Ly Trạch Cung làm phu thê hai người hết sức hài lòng. Đương nhiên đã bằng lòng hôn sự, bàn bạc thật tốt, tháng chín sẽ đại hôn.


Qua mấy ngày nữa, kiệu hoa của Ly Trạch Cung sẽ đến, Toàn Cơ cuối cùng cũng trở thành tân nương không phải giống như lần trước nhìn Chử Linh Lung hạnh phúc mà ngưỡng mộ nữa. Bất quá trong lòng nàng, việc này kỳ thực cũng đã không còn quan trọng, ở núi Côn Lôn trải nghiệm lại những cảm xúc đau xót của hồi ức, có lúc giữa đêm tỉnh mộng, nàng thậm chí phân biệt không rõ mình rốt cuộc là Chử Toàn Cơ hay chiến thần tướng quân, cũng có thể là La Hầu Kế Đô.

Những tổn thương mong manh trong quá khứ cũng càng thêm hiểu được loại hạnh phúc bình thường trong cuộc sống là như thế nào?

"Muội cũng không phải không trở về nữa". Nàng cười. "Chỉ cần muội muốn thì lúc nào cũng có thể ngự kiếm trở về thăm tỷ và cha mẹ nha. Chờ tỷ sinh bảo bảo, tỉnh dưỡng một thời gian, cũng có thể đi Ly Trạch Cung thăm muội. Hiện tại, Ly Trạch Cung cũng phá bỏ quy định không cho nữ nhân vào rồi".


Linh Lung nghe nào nhắc đến bảo bảo, không khỏi cúi đầu nhìn xuống bụng mình. Nàng mang thai hai tháng rồi, Chung Mẫn Ngôn biết thê tử có mang, suốt ngày như con khỉ mông bị lửa thiêu không thể yên được. Một hồi đưa nàng đi chơi, một hồi bồi nàng ngủ, không thể ngự kiếm ra ngoài chơi đùa, ngay cả đi bộ cũng sợ nàng sẽ sinh sớm. Hà Đan Bình thấy dáng vẻ này của Chung Mẫn Ngôn chỉ có thể thở dài: "Chính hắn cũng là một hài tử còn muốn làm cha của hài tử sao".

Linh Lung nghĩ đến cũng buồn cười, không khỏi mím môi triển mi, một mặt ửng hồng. Nàng trước đây thần thái không ổn dường như đã tốt hơn nhiều. Hiện giờ nhìn qua thật sự là một thiếu phụ khiến kẻ khác say mê. Toàn Cơ liền cười: "Mới có hai tháng, bụng vẫn chưa to lên đâu, tỷ phu đã gấp đến như vậy rồi. Hôm nay tỷ cùng muội đi giải sầu, buổi tối trở về khẳng định huynh ấy sẽ thao thao nói muội không chăm sóc tốt cho tỷ. Khắp thiên hạ chỉ có huynh ấy chăm sóc tỷ, bọn muội đều không tốt được. Hắc, chờ tỷ tới lúc sinh hài tử, tỷ phu chỉ sợ gấp đến treo cổ rồi".


Linh Lung giận yêu liếc nàng một cái, thân mật nói: "Tiểu nha đầu không biết lớn nhỏ, giễu cợt huynh ấy gì chứ? Trở về muội muốn sinh em bé, tỷ không tin Tư Phượng sẽ không quan tâm".

Toàn Cơ cười nói: "Tư Phượng cũng sẽ không có dáng vẻ đó".

"Còn chưa qua cửa liền nói giúp phu quân rồi". Linh Lung vui vẻ gõ lên trán nàng một cái.

Hai tỷ muội nói rất nhiều, Linh Lung là người đang có mang, đứng lâu thắt lưng sẽ đau, đứa nhỏ này mặc dù không hành nàng, không khiến nàng nôn mửa tiêu chảy,... nhưng tinh thần những ngày qua dường như mất sạch, thật dễ mệt mỏi, xương sống đau nhức. Nàng đấm đấm thắt lưng, oán trách nói: "Tiểu tử này còn ở trong bụng đã cùng ta đấu đá rồi, ra đời còn không biết sẽ quậy ra hình hài gì".

Toàn Cơ ngạc nhiên nói: "Tỷ làm sao biết là nhi tử?".
Linh Lung liếc mắt một cái: "Muội có mang sẽ biết, đây là trực giác của người làm mẹ".

Trên đời còn có chuyện trực giác sao? Toàn Cơ cảm thấy rất không đáng tin. Lúc đang nói, chỉ nghe bên ngoài truyền tới một trận nói cười, là mấy đệ tử trẻ đến rừng phong chơi đùa, ngẩng đầu thấy Toàn Cơ và Linh Lung đứng dưới cây phong đều không khỏi sửng sốt, nhút nhát thi lễ: "Tham kiến Linh Lung sư tỷ, Toàn Cơ sư tỷ".

Nói xong vội vã xoay người muốn đi, một nữ hài tử vội vã bước đi, ngọc bội con đồi mồi dắt trên eo bị cành cây vướng lại rơi xuống đất, Toàn Cơ kêu lên: "Các ngươi đợi một chút". Đi đến nhặt ngọc bội đồi mồi kia lên phủi đi bùn đất, đưa cho nữ hài tử, nhu thanh nói: "Không cần gấp, từ từ thôi, cầm lấy đi".

Thiếu nữ kia mắt nhìn tay Toàn Cơ đưa đến chỉ sợ đến sắc mặt tái nhợt, mấy bằng hữu bên cạnh cũng lộ ra vẻ khủng hoảng, hận không thể co chân bỏ chạy. Toàn Cơ nói: "Đồ của ngươi, cầm lấy đi".
Thiếu nữ đó sợ hãi cầm lấy ngọc bội, cả từ cảm ơn cũng nói không thành lời, quay đầu bỏ chạy. Đoàn người chạy xa xa, dường như ẩn ước nghe có người nói: "Đừng để tỷ ấy đụng tới, ngọc bội sẽ bị thiêu nát. Nghe nói tỷ ấy toàn thân đều là lửa, trước kia thiêu chết rất nhiều sư huynh... Ngay cả chưởng môn cũng sợ tỷ ấy. Văn Vũ sư huynh, bọn họ đều nói tỷ ấy là quái vật...".

"Sau lưng nói những thứ vớ vẩn gì chứ? Đến đây mà nói". Linh Lung đột nhiên cao giọng gọi, khí thế không khoan nhượng. Những hài tử đó nghe tiếng nàng đã sớm như ong vỡ tổ, Linh Lung tức khí cước bộ đi qua mắng chửi: "Một đám mồm mép Vương Bát Đản. Đừng để ta nhìn thấy các ngươi, ngày mai liền đuổi toàn bộ khỏi núi".

Toàn Cơ vội vã kéo tay áo nàng, cẩn thận dìu nàng, nhẹ nhàng nói: "Tỷ đừng có động loạn, cẩn thận em bé trong bụng".
Linh Lung cả giận nói: "Trong phái không biết từ khi nào có lời đồn này, trước mặt bọn ta thì không dám nói, sau lưng thì truyền khắp nơi. Không luyện công cho tốt, cả ngày suy nghĩ nhảm nhí. Cha sao lại mặc kệ không quản?".

Toàn Cơ không chút để ý, cười nói: "Họ cũng không có lỗi. Muội đích thị là quái vật".

Linh Lung mạnh tay đẩy nàng một cái, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, cao giọng nói: "Muội đừng nói lời nhàm chán này. Nghe đến liền sợ. Cái gì quái vật? Muội là quái vật, vậy cả nhà chúng ta đều là quái vật rồi?".

Toàn Cơ vẫn cười nói: "Muội luôn nói không lại tỷ". Nàng quay đầu triển nhan nhìn rừng phong, lá phong trong mắt như lửa đỏ, hừng hực khí thế, lúc bình thường muốn làm du nhân đến nơi nào đó vui vẻ nói cười, nàng lại nói: "Muội lúc trở về, nhiều hài tử cảm thấy cả ngủ cũng không ngon, tỷ xem, biết rõ muội đến rừng phong, kết quả bọn họ một người cũng không dám đến, thấy muội cũng muốn chạy. Cha còn để muội làm thất phong trưởng lão, sao có thể dễ dàng như thế?".
Linh Lung vội la lên: "Cũng không thể nói như thế. Muội làm thất phong trưởng lão, cùng với bọn họ có quan hệ gì? Thành kiến cũng không phải là thứ có thể dùng được, trở về liền đem toàn bộ đuổi đi, xem ai còn dám nói lung tung".

Toàn Cơ lắc đầu nói: "Hôm nay đuổi đi, ngày mai vẫn có người nói, dùng biện pháp như vậy che miệng người khác ngu xuẩn vô cùng. Còn làm cho nội tâm chúng đệ tử lạnh lẽo, đối với Thiếu Dương sẽ chỉ trích. Lời đồn đại là chuyện ngàn năm, sự thật cũng sẽ không vì lời đồn mà thay đổi, trời biết đất biết, tội gì cùng những người không hiểu chuyện sinh khí. Lại nói, muội cũng không muốn làm trưởng lão, tỷ cũng biết, muội từ nhỏ tính tình lười biếng, làm trưởng lão vừa phiền vừa phải trông coi toàn bộ, đó là cách sống của con người sao".
Nàng nhìn Linh Lung vẫn uất ức không vui, liền cầm tay nàng, cười nói: "Tỷ nhìn muội xem, muội chỗ nào không giống người? Sao có thể là quái vật được? Rõ ràng là mỹ nhân mới đúng". Vừa nói chính nàng cũng vừa cười.

Linh Lung cũng mỉm cười, vẻ mặt bướng bỉnh nói: "Tỷ mới nói không lại muội. Bỏ đi, không tính toán với những kẻ vô tri, ngồi dưới giếng nhìn trời, tầm nhìn thiển cận, sau này bọn họ sẽ chịu đau khổ".

Hai người liền nói một hồi, đột nhiên thấy Hà Đan Bình và Sở Ảnh Hồng phân hoa phát liễu nhẹ nhàng lướt tới, vừa thấy Toàn Cơ, Sở Ảnh Hồng liền vỗ tay cười nói: "Đang tìm tân nương tử đấy. Tân nương tử, người ngựa của tướng công con đều đến rồi. Có muốn đến nhìn trộm nó một chút không?".

Hà Đan Bình đỡ lấy Linh Lung, cũng cười nói: "Toàn Cơ, Tư Phượng đến rồi, chuẩn bị một chút, ngày mai là đại hôn rồi".
Toàn Cơ tự mình trở về Thiếu Dương Phái chờ Tư Phương đến đề thân, đợi hơn nửa năm, hơn nửa năm không nhìn thấy y, trong lòng tự nhiên là nhớ vô cùng, nàng thấy mọi người đều mỉm cười nhìn mình, hiểu rõ bọn họ trêu nàng, còn kêu nàng lén đi gặp Vũ Tư Phượng nói chuyện. Phong tục ở đây là trước đại hôn nam nữ không được gặp mặt, nhưng bọn họ đều là người tu tiên, cái gọi là phong tục cũng chỉ lấy lệ cho có, cũng không phải thật.

Thế là nàng nói: "Ở đâu? Con đi xem xem".

Ba nữ nhân đều nở nụ cười, Hà Đan Bình nói: "Trong sảnh hoa trên đỉnh Thiếu Dương Phong, đang cùng cha con bàn chuyện đại hôn. Con, đứa nhỏ này, mới nửa năm không gặp thôi mà, ngày mốt không phải được gặp rồi sao? Giờ đã không nhịn được".

Mặc dù nói như thế, nhưng bà vẫn dẫn ba người trộm lên đỉnh Thiếu Dương Phong. Hai vị đại nhân đương nhiên là sẽ không làm chuyện nghe lén, nhìn lén, chỉ là đứng ở ngoài cửa cười, hai người Linh Lung và Toàn Cơ một người ghé vào bên cửa, một người ghé vào trước cửa, liền từ khe hở nhìn lén vào trong.
Vũ Tư Phượng quả nhiên ngồi ở sảnh hoa, trường bào màu đen, thần thái phi dương. Tục ngữ nói một ngày không gặp như cách ba thu, bọn họ cũng không phải nhiều mùa thu như vậy không gặp. Toàn Cơ vốn ôm tâm thái vui mừng đến nhìn lén, thế này sẽ không biết ra sao chỉ cảm thấy tim đập rất lợi hại, đột nhiên phát hiện nhìn lén một chút cũng không tốt.

Chỉ nghe bên trong có người nói vài câu gì đó, nghe không thật lắm. Tiếp theo, Vũ Tư Phượng buông chén trà xuống, đột ngột giương mắt nhìn về hướng Toàn Cơ đang nhìn lén mà nhìn lại, mỉm cười. Toàn Cơ đại túng quẩn, vội vã rụt tay lại muốn chạy, ai biết đại môn "két" một tiếng bị người mở ra, Chử Lỗi tựa tiếu phi tiếu đứng trước cửa nhìn mấy người bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi