QUYẾN LUYẾN - ÔN SƯỞNG

Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Tống Nhất Viện đã xác định chắc chắn thi đỗ đại học Y, nghiên cứu sinh sẽ đăng ký vào tháng chín, hiện tại mới giữa tháng ba, Tống Nhất Viện còn tưởng mình lại có thể vui vẻ xem phim, đọc sách rồi ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh, sau đó thong thả đẩy mạnh kế hoạch tạo người với Vũ Đại Nghị. Nào biết mới nghỉ ngơi được hai ngày, cô Tằng Liên khoa văn học cổ đại đã gọi điện thoại tới…

"Nhất Viện, nếu em không có chuyện gì làm thì bên cô đang có kịch bản cải biên "Tây Sương Ký", học kỳ sau định biểu diễn công khai ở các trường đại học, em làm giúp cô nhé?"

Tống Nhất Viện gật đầu đồng ý.

Buổi chiều vừa ngủ trưa dậy, một cuộc điện thoại xa lạ gọi đến.

"Alo?"

"Alo, chào đàn chị Tống ạ…" Giọng nói của chàng trai non nớt, mang theo chút nhút nhát.

Tống Nhất Viện nhíu mày, "Em là?"

"Em là Vương Hoảng, đội trưởng đội biện luận đại học Y hiện giờ."

Hả?

"Tháng năm bọn em có một cuộc thi biện luận hữu nghị với đại học N…"

Tống Nhất Viện chợt hiểu ra, sau đó không kìm được bật cười: "Thẩm Phong Bách cho em số điện thoại của chị à?"

"Vâng vâng."

"Thua mấy lần rồi?"

"... Ba lần ạ."

"Mất mặt quá."

Ở đầu dây bên này nội tâm Vương Hoảng đang gào khóc.

Thế là cô lại nhận nhiệm vụ huấn luyện đội biện luận.

Vừa mới cúp máy thì Vương Vân lại gọi điện thoại đến. Vương Vân là bạn chí cốt của Đỗ Trọng khi còn sống, hai người cùng học chung một thầy, Tống Nhất Viện đã chọn ông ấy làm thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh.

"Nhất Viện, em đọc tất cả về Bạch Tiên Dũng (1) đi rồi viết một bài tổng kết của em nhé. Học kỳ sau sẽ có buổi thảo luận về Bạch Tiên Dũng đấy."

(1) Bạch Tiên Dũng là một nhà văn và nhà biên kịch người Đài Loan.

"Vâng ạ."

Tống Nhất Viện bỗng chốc bận rộn hẳn lên, cô cũng chuẩn bị đến thành phố Y để sinh sống. Điều cô không ngờ tới là Vũ Nghị lại đưa cho cô một chùm chìa khóa.

Đó là một căn nhà hiện đại và sang trọng nằm trong khu nhà ở phía Nam thành phố Y, đã được đặt trước nửa năm, sau khi Tống Nhất Viện quyết định thi nghiên cứu sinh thì Vũ Nghị mua căn nhà này.

"Có phòng ở gần trường tiện hơn rất nhiều mà em." Anh nói vừa đứng đắn vừa nghiêm túc vừa có phần tội nghiệp.

Tống Nhất Viện nhận chìa khóa, cười tủm tỉm nhìn anh, tình cảm trong lòng căng đầy đến nỗi sắp bùng nổ, lại có một chút chua xót, tất cả đều vì tình yêu hoàn toàn trả giá và không oán thán không hối hận của Vũ Nghị.

Điều cô chưa nghĩ tới thì anh đều đã suy nghĩ đến rồi; điều cô muốn làm thì anh đều ủng hộ. Hoàn toàn không quan tâm đến bản thân.

"Mỗi tuần em đều sẽ về." Tống Nhất Viện nói, "Em cam đoan."

Vũ Nghị lắc đầu, "Không cần."

"Em cần." Tống Nhất Viện làm nũng, "Năm ngày không được nhìn thấy anh đã là giới hạn của em rồi."

Vũ Nghị nhìn cô, anh cất giọng rầu rĩ: "Chi nhánh lớn nhất của công ty nằm ở thành phố Y, trong vài năm tới tương lai phát triển của công ty sẽ tập trung ở bên đó…" Vũ Nghị còn chưa nói xong thì Tống Nhất Viện đã hiểu rồi, thậm chí trong lòng bỗng cảm thấy nhói đau... Anh lấy cớ rất đứng đắn, hoàn hảo không sứt mẻ.

Năm ngày không gặp là giới hạn tối đa của Tống Nhất Viện.

Còn một ngày là cực hạn của Vũ Nghị.

Tống Nhất Viện không biết đến bao giờ cô mới yêu Vũ Nghị đến mức ấy, thậm chí có lẽ cả đời này đều không đạt được.

"Anh như thế khiến em có vẻ kém cỏi." Tống Nhất Viện ôm anh.

"Sao thế em?" Vũ Nghị có phần bối rối.

"Không đáp trả được." Tống Nhất Viện nhẹ nhàng đáp.

Một lát sau Vũ Nghị mới hiểu, hai người tách ra, anh ôm lấy bả vai Tống Nhất Viện, cúi người nhìn thẳng vào cô, vô cùng nghiêm túc nói: "Không cần em đáp trả."

"Không được đáp trả."

"Không cần nghĩ đến chuyện này."

Trong mắt hai người đều có bóng hình nho nhỏ của đối phương, Tống Nhất Viện nhắm mắt lại, "Em đã nói rồi." Người đàn ông như vậy, người phụ nữ không biết quý trọng chính là đầu đất. Cô tuyệt đối sẽ không ngốc.

Tống Nhất Viện vừa đến thành phố Y thì bắt đầu bận tối mắt tối mũi, sáng tác kịch bản với các đàn anh đàn chị, huấn luyện đội biện luận rồi nghiên cứu về Bạch Tiên Dũng, buổi tối còn phải viết một số thứ, hận không thể biến một ngày thành 48 tiếng. Tống Nhất Viện chưa bao giờ bận đến vậy, đến mức cô hoàn toàn không có thời gian để ý đến hình ảnh cá nhân. Vũ Nghị không ở bên cạnh nên cô không có lòng dạ để trang điểm; xung quanh tất cả đều là những cô gái chàng trai ít tuổi hơn cô nên cũng không muốn tranh giành khoe sắc. Hầu hết thời gian cô tìm được gì trong tủ quần áo của mình thì mặc cái đấy, thấy tóc dài vướng víu nên mỗi ngày đều tiện tay búi nó thành một búi tròn, đi một đôi giày thể thao trắng thoải mái rồi đeo một cái tủi vải bền màu xanh nhạt, cứ thế chạy qua chạy lại khắp nơi trong trường.

Một Tống Nhất Viện như vậy hoàn toàn không ngờ tới mới qua một tuần mà đã nhận được bốn bức thư tình, mười mấy lời mời kết bạn trên WeChat. Tống Nhất Viện chấp nhận tất cả lời mời kết bạn trên WeChat, ngoại trừ hai người viết thẳng "Anh thích em" ở lời chào, bốn bức thư tình Tống Nhất Viện chưa mở bức nào, nhận được thì tùy tiện đặt trên bàn trà, hai ngày trôi qua cũng không biết đã biến đi đâu.

Tống Nhất Viện phàn nàn với Tào Trân Châu: "Mấy đứa nhóc bây giờ không nhìn tay con gái à? Một chiếc nhẫn kết hôn to tướng như thế, viên kim cương cũng lớn như vậy… Hơn nữa tớ đã bao nhiêu tuổi rồi, khẩu vị nặng thế ư?"

Tào Trân Châu khẽ cười: "Muốn khen mình trông trẻ một cách trá hình thì xin cậu cứ nói thẳng."

"Ha ha ha ha ha…" Tống Nhất Viện ngồi xếp bằng trên giường, cô bật cười khanh khách, "Cô Tào à, tớ thật sự không có ý đấy. Đã có Đại Vũ đáng yêu nhà tớ nên tớ hoàn toàn miễn dịch với mấy thủ đoạn ra vẻ thâm tình của mấy đứa trẻ, được chưa?"

"Đại Vũ đáng yêu nhà cậu mà biết đã có một đống tình địch nhỏ tuổi…" Tào Trân Châu cười, "Tin tớ đi, ngày mai Vũ tổng sẽ lập tức bay tới."

"Vốn dĩ ngày mai anh ấy sẽ bay tới mà." Tống Nhất Viện thở dài, "Nhớ anh ấy quá."

Tào Trân Châu: "Được rồi, nói chuyện đến đây thôi, cúp máy đây."

"Ôi chao." Tống Nhất Viện làm nũng, "Nói chuyện một lúc nữa đi mà."

Cả người Tào Trân Châu nổi da gà: "Nói chuyện bình thường đi."

"Không nói nữa, tớ gọi điện thoại cho Đại Nghị của tớ đây."

Tào Trân Châu: "???"

Hôm sau lúc Vũ Nghị đến thành phố Y thì Tống Nhất Viện đang thảo luận kịch bản ở câu lạc bộ, cô gửi định vị cho Vũ Nghị rồi lại vùi đầu vào thảo luận. Vũ Nghị tới nơi thì thấy một nhóm người trẻ tuổi không để ý hình tượng ngồi túm tụm vào một chỗ, trên tay mỗi người đều cầm bút và vài tờ giấy, đang sôi nổi thảo luận cái gì đấy. Tống Nhất Viện cũng ở trong đó.

Từ ánh mắt đầu tiên Vũ Nghị đã nhìn thấy cô.

Cô gái có khuôn mặt sạch sẽ, khung xương tinh tế nhỏ nhắn, quần áo cực kỳ giản dị, tóc búi tùy ý thậm chí có phần lòa xòa, khi cười để lộ hàm răng trắng sáng, môi đỏ thắm, đôi mắt đen lay láy. Dù đang ngồi cùng với nhóm người ít hơn cô ba bốn tuổi thì vẫn khiến người khác chú ý.

Chàng trai ngồi gần Tống Nhất Viện đã nhìn trộm cô ba lần.

Anh chàng ngồi chếch đối diện với Tống Nhất Viện đã nhìn trộm một lần.

Tâm trạng Vũ Nghị trở nên vi diệu.

Vũ Nghị thấy cô bận rộn thì cũng không gửi tin nhắn báo mình đã tới mà chỉ đứng chờ ở ngoài.

Hai mươi phút sau, Tống Nhất Viện gửi tin nhắn cho anh: "Anh vẫn chưa đến à?"

[Vũ Nghị]: Anh đến rồi, đang chờ ở bên ngoài.

Tống Nhất Viện vui vẻ hẳn lên, nhìn di động bất giác nở nụ cười, cô gửi tin nhắn: "Nghỉ ngơi đi, em đi ra tìm anh."

Tống Nhất Viện ra vẻ đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài tìm Vũ Nghị thì anh chàng ngồi bên cạnh đột nhiên đứng trước mặt cô, ngập ngừng nói: "Em có mấy lời muốn nói với chị."

Tống Nhất Viện mỉm cười: "Ngại quá, có thể chờ một lúc nữa không? Chồng chị đến đây, chị muốn đi ra ngoài gặp anh ấy trước."

Chàng trai kia hóa đá.

"Ôi, Nhất Viện, chị kết hôn rồi á?"

"Trời ạ, không ngờ đấy!"

Các cô gái kinh ngạc không thôi.

Tống Nhất Viện cười: "Đúng vậy, sắp được một năm rồi." Cô thoải mái nói, "Anh ấy tới đây, lát nữa sẽ giới thiệu cho mọi người biết nhé."

"Được ạ."

Tống Nhất Viện cầm túi vải đi ra ngoài cửa, lao vào lòng người đàn ông giống như mỗi lần Vũ Nghị tan làm, cô hôn anh một cái thật kêu, ánh mắt tha thiết: "Nhớ anh."

Cái ôm của người đàn ông cũng chứa đầy sức mạnh, ôm cô rất chặt, anh chăm chú nhìn cô: "Anh cũng thế."

Dù sao cũng đang ở trong trường nên hai người ôm nhau một lúc rồi kiềm chế tách ra, Tống Nhất Viện hỏi: "Giới thiệu anh với bọn họ nhé, được không anh?"

"Được."

Sau này chắc là sẽ không còn mấy đóa hoa đào dở khóc dở cười nữa đâu nhỉ? Tống Nhất Viện vô cùng tin tưởng con gái của khoa tiếng Trung.

Vì Vũ Nghị đến nên Tống Nhất Viện nhanh chóng làm xong chuyện còn lại rồi chạy vội về nhà với Vũ Nghị.

Vừa vào cửa, Tống Nhất Viện nhanh tay lẹ mặt chặn gương mặt người đàn ông đang sát lại gần, chớp mắt nói: "Anh chờ đã." Cô chạy vào phòng bếp, lấy bánh ngọt vị xoài tối hôm qua đặc biệt làm cho Vũ Nghị ra, nghiêng đầu nhìn anh: "Chủ nhân, anh ăn bánh ngọt trước hay tắm trước, hay là… ăn em trước?"

Đôi mắt Vũ Nghị sâu thẳm, anh bước về phía cô, đầu tiên là lấy bánh ngọt trên tay Tống Nhất Viện, cô thấy thế thì nhướng mày. Giây tiếp theo, một tay anh vác cô lên, sải bước đi lên phòng, đá văng cửa phòng ngủ ra rồi để bánh ngọt lên đầu giường, chưa đợi động tác của Vũ Nghị, Tống Nhất Viện đã ngoan ngoãn lăn xuống giường, nằm thẳng, mạnh mẽ lên tiếng, khí thế bừng bừng: "Chủ nhân, ăn em đi!"

Vũ Nghị lại cắn một miếng bánh xoài, Tống Nhất Viện trợn mắt nhìn anh.

"Ngon lắm." Anh còn cố ý nói như vậy.

Tống Nhất Viện đá anh một phát, Vũ Nghị bắt lấy chân cô.

Tống Nhất Viện chú ý thấy mình đang mặc một chiếc quần jean rất tùy tiện thì rút chân ra khỏi tay Vũ Nghị, thở hổn hển nói, "Từ từ đã."

Vũ Nghị nhìn cô.

"Em thay bộ quần áo khác."

Vũ Nghị trở mình nằm lên giường, nắm được tay của Tống Nhất Viện, anh còn kẹp chặt hai đùi, "Không cần thay đâu."

Tống Nhất Viện né tránh nụ hôn của anh, nhíu mày lại cực kỳ nghiêm túc: "Không được, xấu lắm."

Ánh mắt Vũ Nghị sâu thẳm: "Đẹp lắm."

"Em cảm thấy xấu."

Vũ Nghị: "..." Anh đã thế này rồi mà vợ vẫn còn quan tâm mình có đẹp không à?

Tống Nhất Viện cười: "Đùa anh thôi mà."

Vũ Nghị cắn cô một cái.

Tống Nhất Viện lên án: "Anh ăn bánh ngọt trước chứ không ăn em."

Vũ Nghị vừa hôn cô vừa khàn giọng đáp: "Món ngon nhất phải ăn cuối cùng."

Tống Nhất Viện từ từ nhắm hai mắt, ngửa cổ ôm chặt lấy anh, hưởng thụ nụ hôn quấn quýt quen thuộc. Chỉ một lát sau, bàn tay không thành thật chạm vào cơ bụng anh rồi sờ soạng từ trên xuống dưới, nhiệt tình mà lại thẳng thắn.

Vũ Nghị buông cô ra, trên trán nổi gân xanh, anh thở hổn hển… Tống Nhất Viện cũng động tình không khác gì anh, ánh mắt lấp lánh tràn đầy ham muốn. Người đàn ông mở miệng cắn một miếng bánh ngọt rồi cúi đầu đút cho Tống Nhất Viện.

Được lắm được lắm, kỹ thuật càng ngày càng thành thạo. Tống Nhất Viện đẩy người đàn ông, xoay người ngồi trên người anh rồi cầm lấy bánh ngọt, cất giọng như yêu tinh, "Bắt đầu tiết mục mới."

Ánh mắt Vũ Nghị trở nên sâu hơn.

Tống Nhất Viện cúi xuống hôn anh rồi thì thầm bên tai anh: "Đã xem phim chưa?"

Vũ Nghị không nói lời nào.

"Không nói thì không làm."

"Xem rồi."

"Anh biết làm như thế nào không?"

Vũ Nghị nhìn cô.

"Tốt lắm." Tống Nhất Viện cởi từng khuy áo một, "Chồng ơi tới đi nào."

……..

Về phương diện ấy, năng lực học tập và bắt chước của đàn ông luôn luôn là thiên tài. Nhưng mà trải qua một đêm này, Tống Nhất Viện càng thêm tò mò về "Hồ sơ trưởng thành" của Vũ Nghị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi