QUYẾN LUYẾN SƯ SINH TÌNH

Coi mắt kỳ thật là một bi kịch

Giống như hiện tại, nàng ngồi đối diện một tên đàn ông có khuôn mặt đầy mụn rổ có thể nói là xấu không thể xấu hơn, mà từ lúc ngồi xuống bàn tới giờ hắn luôn lải nhải về mẹ của một người đồng nghiệp nào đó. Bây giờ đã là thời đại nào rồi, lẽ nào tự do yêu đương là một điều xa xỉ hay sao? Nàng thừa dịp người đàn ông mặt rổ kia uống nước mà nhắn một tin nhắn đầy ủy khuất cho Vệ Lương. Chưa tới một phút Vệ Lương đã nhắn tin trả lời lại:

"Ngoan, bà xã vất vả rồi, chờ về nhà ông xã làm món ngon cho chị ăn nha."

Bà xã.... Đây là lần đầu tiên Vệ Lương xưng hô như vậy với mình thì phải? An Mân nhoẻn miệng cười, trước mắt hiện lên hình ảnh của tên nhóc kia ngây thơ cười với nàng, đáng yêu làm cho người ta nhịn không được mà véo hai gò má của Nàng. Nói đi thì cũng phải nói lại, bình thường người kia luôn cái gì mà giảng viên An dài giảng viên An ngắn, chưa bao giờ nghe thấy kêu nàng bằng những xưng hô ngột ngào như là cục cưng hay bảo bối gì cả. Bây giờ lại gọi một tiếng "Bà xã" làm cho An Mân cảm thấy thật vui vẻ.

Trong lúc An Mân còn đang mơ mông thì người đàn ông ngồi đối diện có chút tức giận mà gõ gõ ngón tay trên bàn. Mặc dù tiếng vang không lớn nhưng vẫn làm cho An Mân giật mình, điều đó càng làm An Mân càng thêm chán ghét người đàn ông kia, ngay cả một chút húng thú tiếp tục ngồi nghe hắn lảm nhảm cũng không có....

"Bình thường giảng viên An có thích đi ra ngoài chơi không?" Người đàn ông cười cười lộ ra một hàm răng lồi lõm không thẳng hàng.

"Tôi thích ở nhà đọc sách hơn." An Mân thật sự cố gắng chịu đựng cái suy nghĩ lập tức trốn khỏi đây ngay tức khắc, nàng cố gắng biểu hiện tao nhã lễ phép.

"Vậy sao, thật ra thanh niên thì nên ra ngoài, đi chỗ này chỗ nọ nhiều một chút sẽ tốt hơn. Tục ngữ nói đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, có thể thấy được nhiều kiến thức luôn luôn là một việc tốt. Năm ngoái tôi có đi Cam-pu-chia, người dân ở đó họ......"

balabalabalabala.......

Lại nữa rồi!!! An Mân thật sự không chịu nổi nữa, đang muốn đập bàn đứng lên thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt dứt suy nghĩ của nàng. Nhìn hình ảnh điện báo trên màn hình, An Mân lộ ra nụ cười thứ hai kể từ khi nàng tham gia cuộc gặp mặt này. Bức ảnh này là nàng thừa lúc Vệ Lương ngủ say mà chụp lén, hàng lông mi thật dài cong vút ngoan ngoãn nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, vẻ mặt đáng yêu lúc say ngủ của ai đó trong nháy mắt có thể giết chết An Mân một cách dễ dàng.

Có một lần Vệ Lương nhìn thấy bức ảnh này, đòi sống đòi chết bắt buộc nàng phải xóa ngay lập tức, nói cái gì mà bức ảnh này hủy hoại hình tượng anh minh thần võ của Nàng ta, An Mân phải mất rất nhiều sức lực mới có thể giữ lại bức ảnh tuyệt thế có một không hai này lại, đương nhiên trong lúc đó bị tên kia thừa dịp trêu chọc thì không cần phải nói.

An Mân cầm điện thoại, hướng người đàn ông mặt rổ nói tiếng xin lỗi rồi bước ra ngoài. Đầu dây bên kia vừa lên tiếng đã khiến cho tâm trạng của An Mân nháy mắt vui vẻ không ít. Sau khi cúp điện thoại quay lại nhà hàng, do chưa kịp giấu đi vẻ tươi cười trước đó, An Mân đem tên đàn ông kia mê hoặc đến choáng váng.

Lười cùng hắn tiếp tục dây dưa, An Mân cầm lấy túi xách, xoay người nói tiếng xin lỗi:

"Thật sự ngại quá, có một người bạn tìm tôi có việc, tôi phải đi trước."

"A, ừ thì, tôi đưa cô đi." Tên đàn ông mặt rổ gãi đầu, biểu tình có chút ngu ngốc.

An Mân cố gắng nhịn xuống cái cảm giác buồn nôn, lắc đầu:

"Không dám làm phiền anh, tôi đã gọi taxi rồi, hẹn gặp lại sau." Nói xong nàng không chút biểu tình quay đầu rời đi. Cho đến lúc ngồi trên xe taxi rồi nàng mới thở dài một hơi như trút được một gánh nặng.

Về tới nhà An Mân nhanh chóng lấy chìa khóa từ trong túi xách ra đang định mở cửa thì như có cảm ứng cánh cửa tự động mở ra. Vệ Lương đeo một cái tạp dề hình sói xám nhìn nàng mỉm cười ngọt ngào.

Quả nhiên răng khểnh của Vệ Lương nhà nàng mới là đẹp nhất, vừa trắng vừa ngay ngắn. An Mân vào nhà cởi ngay đôi giày cao gót rồi thay thế nó bằng đôi dép bông đi trong nhà dễ thương, nàng nhào vào trong lòng người yêu, hít hà mùi hương của đồ ăn còn vươn lại trên người Nàng:

"Tiểu Lương tử, bản cung đói bụng."

Vệ Lương cười hôn nhẹ lên trán nàng, vuốt ve khuôn mặt của An Mân:

"Ngoan, ra sô pha nằm chơi một chút, sẽ có cơm nhanh thôi."

"Ừ." An Mân kè sát mặt vào hai má bóng loáng mịn màn của Vệ Lương, sau đó mới thỏa mãn đi đến bên sô pha nằm xuống.

Nhà bếp cứ phát ra thanh âm bùm bùm của tiếng xào rau củ, không lâu sau mùi hương mê người nhẹ nhàng bay ra. Hương vị của hạnh phúc.

"Giảng viên An, lại đây ăn cơm thôi." Đeo lên tạp dề Vệ Lương dường như nháy mắt biến thành một bà nội trợ đảm đan.

"Bản cung mệt lắm, đi không nổi."

Vệ Lương nhìn bộ dạng nũng nịu của An Mân cảm giác có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn cưng chiều đi qua ôm lấy nàng bế dậy sau đó nhẹ nhàng đặt lên một cái ghế gần bàn ăn. Kế tiếp Nàng múc một chén canh, từng muỗng từng muỗng thổi nhẹ cho lạnh rồi mới đút cho An Mân.

An Mân mỉm cười hé miệng, chậm rãi nuốt xuống: "Ngon quá."

Một chút cơm canh mà hai người vừa ăn vừa đút lại đùa giỡn, vậy nên gần hai tiếng sau mới kết thúc. An Mân cầm một miếng dưa hấu trên tay dựa lưng vào cửa nhà bếp vừa ăn vừa nhìn Vệ Lương rửa chén, càng nhìn nàng lại càng nhíu mày.

"Vệ Lương, em chỉ có thể đối xử tốt như vậy với một mình chị thôi. Chỉ có thể đút cơm cho một mình chị, rửa chén cho một mình chị thôi."

"Hả?" Vệ Lương kinh ngạc xoay người, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía An Mân.

"Chị nói là, chị không muốn em cưng chìu bất kì ai khác, em chỉ có thể cưng chìu một mình chị thôi!!!" Nói xong nàng ném miếng dưa hấu, bước nhanh ôm lấy Vệ Lương.

"Ngốc ơi, hôm nay chị sao vậy? Đương nhiên tôi chỉ đối xử tốt với một mình chị thôi." Hai bàn tay đầy bọt biển vậy nên Vệ Lương chỉ có thể giơ tay lên tùy ý An Mân ôm chặt lấy vòng eo của mình.

"Không sao, chỉ là tự nhiên muốn ôm em thôi." An Mân đỏ mặt, buông tay, cúi đầu đi ra khỏi nhà bếp "Chị đi tắm đây."

Vệ Lương nhìn theo bóng lưng của An Mân, nhíu mày.

Dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, đi vào phòng tắm trong phòng khách tắm rửa, ngay lúc đang định mở cửa bước ra, Vệ Lương mơ hồ nghe có tiếng nói chuyện điện thoại từ phòng khách vọng lại. Dừng lại, ngã người xuống giường nhắm lại hai mắt. Cố ý không muốn nghe An Mân đang nói chuyện gì, nhưng tất cả dường như cứ từng chút từng chút lọt vào tai của Vệ Lương.

"Ba với mẹ đừng suy nghĩ lung tung, con ổn mà!"

"Đình Tri là một người đàn ông tốt, con biết....."

"Yên tâm đi, con, con nhất định nghe lời Ba nói...."

"Vâng, Ba với mẹ cũng tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, một thời gian nữa con sẽ về nhà gặp cả hai."

"Vậy nha, hẹn gặp lại Ba sau."

Không có bất kì thanh âm nào nữa, tất cả đột nhiên rơi vào im lặng làm cho Vệ Lương có chút không quen. Trong lòng như có cái gì đó đang đè nặng, nửa vời, kìm nén rất khó chịu.

Mơ hồ có tiếng bước chân đi về phía Nàng, Vệ Lương nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng. Có tiếng mở cửa, rồi mùi hương quen thuộc, có một cái gì đó mềm mại ấm áp chạm vào lưng, sau đó là một tiếng thở dài rất nhỏ, kế tiếp lại là một khoảng thời gian trầm mặc. Nàng tắt đèn, đóng cửa bước ra bên ngoài.

Vệ Lương mở mắt ngồi dậy, nhìn ánh trăng rồi từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc lá. Sau khi bên cạnh An Mân, Nàng không còn hút thuốc nữa, nhưng lúc này đây nó làm cho Nàng có cảm giác muốn ngừng mà ngừng không được. Đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng, hít một hơi thật sau, rồi phun ra một chuỗi khói xám xinh đẹp. Trong bóng tối, hình ảnh có vẻ quỷ dị mà yêu mị, cứ như vậy một điếu rồi một điếu.

Sáng hôm sau, lúc An Mân thức dậy không có nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc, cũng không có nụ hôn buổi sáng tốt lành, nhà bếp không có để sẵn bữa ăn sáng, mở cửa phòng khách thì đập vào đó là một mùi khói thuốc nồng nặc bay đến. An Mân nhíu mày, trái tim bỗng nhiên đau xót.

Mở điện thoại, hình ảnh khuôn mặt lúc ngủ kia vẫn yên tĩnh như thường. Mở hộp thư ra: "Giảng viên An, hôm nay tôi không đi học. Buổi tối có thể không về, chị ngủ một mình nha."

Nước mắt lặng yên không một tiếng động rơi xuống, từng giọt từng giọt rót vào màn hình vỡ òa như những đóa hoa.

Vệ Lương, em vẫn lựa chọn bỏ rơi chị, phải không?

- ---------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chín giờ còn thêm một canh.

Vài lời muốn nói: mới vừa edit một chương phải nói là muốn phun máu mũi, dù chỉ là một đoạn ngắn, vậy nên tâm huyết dâng trào hôm nay đăng hai chương, truyện gần đi vào hồi kết rồi. Chúc các bạn đọc vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi