QUYẾN RŨ ĐẾN ĐIÊN DẠI


Chiếc xe hào nhoáng băng được một đoạn khá xa, Diệp Vũ Hứa chủ động tiến lại gần phía Khương Nhã đang ngồi trên xe.
Chiếc váy dự tiệc đêm nay có giá trị vô cùng đắt, là sản phẩm giới hạn mà Diệp thị vừa sản xuất.

Đưa cho nữ nhân này mặc thật sự không chê vào đâu được.
Khương Nhã dựa vào bậu cửa, đêm nay kiểu gì cô cũng phải đến tìm Ôn Thiệu Phong.
Một thứ gì đó có chút nặng chạm lên đùi, cô vừa ngước xuống đã thấy bàn tay của Diệp Vũ Hứa, nhịn không nổi rồi sao?
Bình thường bày ra bộ dạng lịch lãm phóng khoáng, bây giờ tên này mới bộc lộ rõ bản tính.
Khương Nhã nắm lấy cánh tay, ban đầu nắm rất nhẹ, nhưng càng về sau lực lại càng mạnh.
Diệp Vũ Hứa cảm nhận được điều gì, xoay xuống liền bị Khương Nhã bẻ ngược ra sau, hai tay bị chế trụ.

Hắn liền hét lên một tiếng kinh hoàng.
Tài xế liền hoảng loạn mà hét lên theo đó, bàn tay đánh loạn một đường mà dừng hẳn vào bên vệ đường.
“Cái cô này, mau buông thiếu gia nhà tôi ra.”

Một tay Khương Nhã bẻ tay hắn, tay còn lại cũng không để thoát liền thêm một cú bẻ ngược nữa, hai người trong tư thế cực kì khó coi, Diệp Vũ Hứa lại cố gắng xoay chuyển theo từng động tác của Khương Nhã tránh bị đau.
Tiếng hét càng lúc càng lớn, tài xế lại lo sợ thiếu gia bị thương, toan lấy một đồ vật đập thì đã nghe thấy giọng cảnh cáo, gằn từng chữ một.
“Mở cửa.”
Diệp Vũ Hứa lúc này đau đến nỗi như xương khớp rụn rời, lại nhìn thấy tài xế đắn đo liền hét lên tức giận: “Còn không mau mở.”
Tài xế giật nảy mình bật nút mở, cạch một cái, Khương Nhã đẩy cửa bước xuống một cách thật nhanh.
Cánh cửa xe đóng lại, Diệp Vũ Hứa tức tối đạp thẳng chân vào chiếc ghế, đồ vật cũng vì thế trở thành công cụ trút giận.
Diệp Vũ Hứa quả thật không ngờ, nữ nhân này sức lại mạnh như vậy, một tên nam nhân như hắn vậy mà cũng có ngày ở dưới thân một nữ nhân.
Cũng tại thời điểm này, một chiếc xe khác đang đi tới.

Cánh cửa được mở, tài xế trên xe tự động bước xuống mở ghế sau.
“Mời cô.”
Khương Nhã đẩy mắt nhìn vào, vừa bước một bước thì đằng sau đã vang lên tiếng nói rất to của Diệp Vũ Hứa mang theo vẻ cay cú.
“Cũng chỉ là hạng gái tùy tiện lên giường với kẻ khác, đêm nay cô không...”
Diệp Vũ Hứa tức tối bước lại gần, nhưng khi nhìn rõ nam nhân phía trong liền co cẳng mà chạy đi.

Ôn Thiệu Phong! Người này hắn không đụng được.
Khương Nhã nhìn bộ dạng như vậy thầm khinh bỉ.
Phía trong, người đàn ông đang ngồi một góc, đôi tay dài dựa lên bệ cửa, đôi mắt nhắm nghiền lại, thần sắc lạnh nhạt, khí thế vương giả bễ nghễ.
“Chào Ôn thiếu.”
Ôn Thiệu Phong vẫn một vẻ mặt, dưới ánh sáng ảm đạm của đèn đường, càng phô lên vẻ mặt lạnh nhạt của người đàn ông.
Tài xế bước lên xe, tự động hiểu chuyện mà nhấn nút ngăn giữa hai ghế lại.
Không gian lúc này chỉ còn có hai người, chiếc xe dần lăn bánh.
Mất một lúc sau, Ôn Thiệu Phong mới cất tiếng mang theo ý cảnh cáo.
“Tôi không thích khi đồ vật của mình không được sạch sẽ bởi người khác là vì cố ý.”

Khi nói câu này, trong đôi con ngươi màu đen thẳm vô tình b ắn ra một tia h@m muốn chiếm hữu mãnh liệt.
Bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ.
Khương Nhã cười khẩy, cô nhìn bàn tay bị sưng lên do ban nãy đè tên kia ra mà xoa nhẹ.
“Ôn thiếu à, tôi chỉ có nghĩa vụ ngủ với ngài, những chuyện còn lại, ngài căn bản không quản được.”
Nói đến đây, Khương Nhã vuốt lọn tóc, cô tiến lại gần người đàn ông, cười yêu mị.
“Để ý thấy Ôn thiếu quan tâm tôi nhiều như vậy, chẳng lẽ ngài đã yêu tôi rồi?”
Ôn Thiệu Phong nhướn mày.

Hai tháng không gặp, không thể nói anh không để tâm.

Những tin tức khi quay phim về cô, anh vẫn luôn rất để ý.
Yêu sao? Từ này căn bản quá lạ lẫm đối với cả hai.
Ôn Thiệu Phong nhìn cô, cười mà như không cười.
“Ngủ với tôi bốn năm còn nói đến vấn đề tình cảm, cô nghĩ cô xứng sao?”
Xứng hay không? Người trong cuộc còn chẳng nhìn rõ nữa kia.
Câu nói từ Ôn Thiệu Phong sức tấn công với Khương Nhã quá lớn.


Cô dường như có chút nghẹn lại, đôi lông mi cụp xuống tạo thành một mảng bóng tối che đi toàn bộ suy nghĩ lẫn cảm xúc.
Tình cảm, là thứ mà cô không thể với tới, càng không thể nghĩ tới.

Bởi nó chính là điểm yếu của mỗi người, mà đã là điểm yếu, thì từ lúc đầu nên không dây dưa.
Nhưng con người tránh được hai từ đó sao? Vô hình xuất hiện, lại vô hình xâm lấn, không cho cơ hội phản kháng.
Ôn Thiệu Phong nhìn vẻ mặt của Khương Nhã như vậy, một nét khác lạ xuất hiện trên gương mặt.
“Đúng vậy, tôi làm gì xứng với ngài.”
Cô vừa định lùi ra sau thì người đàn ông đã hung hăng bóp lấy eo cô, kéo gọn cô vào trong lòng.
Lực rất mạnh khiến cô cảm nhận rõ chút đau nhói.
Không gian trên xe chật hẹp, mùi hương của hai người như hòa vào làm một, thơm nhẹ lan ra.
Cô vừa mới ngẩng lên, bàn tay của Ôn Thiêụ Phong đã kéo lấy chiếc cằm nhỏ nhắn xuống mà hôn lấy.
Nụ hôn rất mạnh mẽ, mang theo ý muốn chiếm hữu, giống hệt như bão dông trên biển, bao hàm trong đó là sự lạnh lùng, cứ thế mà mạnh mẽ xâm chiếm, hút lấy hết hơi thở bên trong của cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi