QUYẾN RŨ ĐẾN ĐIÊN DẠI


Đợt trước khi nghỉ ngơi, đoàn làm phim vẫn quay, chỉ là vài phân cảnh của Khương Nhã thì bỏ qua.

Đạo diễn suy nghĩ một hồi liền đưa ra đề nghị là cứ theo lịch trình cũ, tuy tiến độ có chậm nhưng họ lại không muốn làm khó Khương Nhã.
Nhưng Khương Nhã lại không muốn như thế, cô muốn bộ phim hoàn thành nhanh nhất.
“Dồn lại đi, tôi sẽ cùng mọi người tăng thời gian.”
Cứ như thế trong vòng một tháng ở lại trường quay, tiến độ tăng dần.

Thời gian hầu hết của mọi người chỉ để quay các phân cảnh của Khương Nhã.
Ngồi xuống chiếc ghế, tiện tay lấy điện thoại ra.

An Ngọc lúc này mới chạy lại mà kể chuyện.
“Chị Nhã, nghe nói Châu Đình Yên bị đổi vai diễn, hơn nữa còn bị tố cáo vào tội cố ý làm hại người khác.


Hiện giờ đang bị khởi kiện.”
Khương Nhã không mấy đoái hoài, những việc này ngoài Ôn Thiệu Phong ra còn ai nữa.

Đây còn là những việc Châu Đình Yên phải chịu, đối với cô chẳng có lấy một chút thương xót nào.
Kể từ đêm hôm đó, bóng dáng của Ôn Thiệu Phong cũng chẳng xuất hiện lấy.
Vừa nghĩ đến đây Khương Nhã liền cau mày, cô đang mơ tưởng điều gì thế? Người như Ôn Thiệu
Phong xung quanh vẫn còn những kẻ khác, không có cô thì đầy kẻ tự nguyện dâng lên.
Sau bộ phim này, lượng người hâm mộ của Khương Nhã cũng tăng lên nhanh chóng.

Nhìn hàng ngàn bình luận khen vai diễn của cô, sâu trong đó vẫn có một vài bình luận chê bai.

Khương Nhã chỉ bỏ qua không đoái hoài.

Cảm giác được mọi người biết đến thật sự rất không tệ!
Nghỉ một lúc lại tiến hành quay, Khương Nhã đi đến bên cạnh xem lại phần của mình, liên tục cùng đạo diễn mà giảng giải những phần không hiểu.
Tuy là bộ phim cung đấu, nhưng sơ qua cũng có nói đến tuyến tình cảm của nhân vật chính.

Các cảnh thân cận của phim lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, tuy vậy người xem vẫn không ngừng tăng lên, men theo đó không ngừng có vài người lại gán ghép.
Cảnh quay hôm nay được xem như có phân tiếp xúc thân cận giữa hai nhân vật chính.

Đại loại là diễn cảnh tình tứ trên giường.
Khương Nhã bên trong mặc chiếc áo yếm, vòng ngực nở rộ được phủ lại bởi một lớp áo nhạt bên ngoài.
Nếu nói là có kinh nghiệm trong chuyện này, Khương Nhã sẽ không ngại mà nhận lấy.
Nằm giữa một bệ tọa giữa cả khu phòng, nam chính lẳng lặng bước lên, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy nhan sắc của Khương Nhã như vậy, nhất thời mà cau mày.

Trước đó đã từng nhìn ngắm không nhiều lần, nhưng có thể nói bây giờ chính là lúc Khương Nhã trông tuyệt mỹ nhất.
Trường Kiệt từng bước tiến lại gần, giữa hai người giờ đây tầm mắt rất gần mà đối diện nhau.

Trường Kiệt nhìn sâu vào ánh mắt ấy, dường như cũng bị thu hút, bàn tay không tự chủ mà kéo dây áo khiến nó tuột, để lộ cả một khớp xương quai xanh tinh xảo đang phập phồng lên xuống.
Đạo diễn trông thấy dường như có chút thay đổi so với kịch bản, nhưng hiện tại tạo hiệu ứng tốt như vậy cũng không ngừng lại mà hối quay tiếp.
Trường Kiệt vòng tay qua eo kéo Khương Nhã lại, đôi môi vừa cúi xuống, chưa kịp chạm lấy thì Khương Nhã đã nhích lên sượt qua khiến người đàn ông hụt hẫng, cô thì thầm vào tai Trường Kiệt vài câu nhắc nhở.
“Có vẻ cậu đi quá lố rồi.”
Dứt câu đạo diễn cũng hô cắt, Khương Nhã đứng dậy mà kéo cao chiếc áo lên che lại cả người.

Để lại Trường Kiệt vẫn đứng lặng, vẻ mặt hụt hẫng.

Lại nói đến việc sau đêm đó, Ôn Thiệu Phong phải trở về cấp tốc khu trụ sở, thời gian truy bắt lũ người đột nhập cũng kéo dài khá lâu.
Tại khu phòng hội nghị cấp cao, tất cả thân tín thân cận của Ôn Thiệu Phong đều tụ hội, mỗi người đều mang theo một màu như nhau.
Ôn Thiệu Phong vừa gõ một nhịp trên bàn, mọi người ai nấy đều im lặng như tờ, rất lâu sau mới có một kẻ khác chạy vào, trên tay cầm những tệp hồ sơ vừa được gửi tới.
“Đã bắt được hai kẻ đó, theo điều tra trên người rất có khả năng là người của tổ chức X.”
Tổ chức X, vừa nghe đến đây người trong phòng hội nghị cau mày.


Họ rất ít khi nghe thông tin của phía đó, chưa từng đụng, vậy mà nay bên đó lại cố tình va chạm.
Cả một tệp hồ sơ được lẳng lặng đẩy tới, tất cả chăm chú ngắm nhìn biểu cảm trên gương mặt của người đứng đầu.
“Giết.”
Một chữ lạnh lùng được nói ra, mang theo ngữ điệu khiến mọi người kinh sợ, cả hội trường nhất loạt không dám ý kiến mà tuân theo.
Người kia gật đầu hiểu ý mà đi khỏi, vừa đi chưa bao lâu kẻ bên cạnh đã kính cẩn đứng dậy, cẩn trọng chú ý sắc mặt Ôn Thiệu Phong mà nói tiếp.
“Lượng vũ khí không hề bị hao tổn, chúng ta đã lấy được kịp thời.”
Ôn Thiệu Phong gật đầu một cái, kết thúc cuộc họp, dẫn đầu mà đi ra ngoài.
Vừa trở về khu biệt thự đã lật laptop ra, tìm kiếm thông tin về Khương Nhã, nhưng hiện lên đầu trang là một loạt các phân cảnh bỏng mắt giữa hai nhân vật.

Hơn nữa còn được hàng loạt người hâm mộ rêu rao.
Ánh mắt nảy lửa, bàn tay ném thẳng chiếc laptop xuống.
Trợ lý Quyết nhất thời giật nảy mình mà chạy vội ra khỏi phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi