QUYẾN RŨ ĐẾN ĐIÊN DẠI


Bên trong khu phòng họp của bộ phim mới, trước đó dàn diễn viên phụ đã chốt hạ, thế nhưng nay vẫn kêu tới lần nữa khiến họ có chút hoang mang.
Kêu tới là vậy, nhưng chủ đích đều chỉ họp mặt lại, nhân vật chính là Khương Nhã mới đúng.
Khương Nhã nhìn vai diễn bộ phim trong tờ giấy, một điều gì đó luyến tiếc.

Xem ra hình tượng của cô trong các nhân vật công chúng cũng khá lớn.
Cô rất muốn đóng vai nhân vật này, nhưng thời gian lại không cho phép, hoàn cảnh lại càng không.
Những con người hiện ở trước mặt, họ làm gì biết những việc Khương Nhã từng gây ra.

Đúng thật là cô không hợp với cái nơi này.
“Tôi từ chối.”
Cả đoàn như ngơ ra, đã thử vai, được chọn, nhưng đến lúc bản hợp đồng đến tay lại từ chối.

Cái này cũng quá là phi lý.

Đáp lại sự ngạc nhiên trên nét mặt của bọn họ, Khương Nhã chỉ khẽ vuốt tóc cười mỉm rồi đứng dậy.
Cô xoay người rời khỏi, khoảnh khắc đóng cửa phòng, lời chê bai lẫn đánh giá từ miệng bọn họ lại vang lên không ít.
Khương Nhã rảo bước đi thẳng hết dãy hành lang, bên cạnh cũng chẳng còn nữ trợ lý hay chị Trân đi cùng, cảm giác một mình lại bắt đầu bủa vây.

Thế nhưng vừa bước tới khu thang máy, cửa phòng khu vực gần đó lại mở ra.

Bạch Hân bước ra nhìn Khương Nhã với thái độ ngờ ngệch như kẻ giả ngốc.
“Chị Nhã sao, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây rồi đấy.”
Bạch Hân vừa ngó đầu chưa được bao lâu, Bạch Triết Mạnh đã xông người ra, vừa trông thấy Khương Nhã hai mắt sáng lên.
Khương Nhã nhếch khóe môi, hai tay khoanh lại đứng xem hai kẻ này đang làm gì.
“Người quen cả sao? Lâu rồi mới gặp.”
Bạch Hân nở nụ cười tươi rói, bàn tay không ngần ngại kéo Khương Nhã vào thẳng phòng tiệc, thậm chí còn tiện tay lên tiếng giới thiệu.
“Đây là chị Nhã, trước đã có quen biết, nay mời chị ấy đến cùng chung vui với mọi người.”
Cả căn phòng đầy những tiểu thư công tử tụ hội, kẻ nào kẻ nấy đều đang rất hưởng thụ cái thế giới riêng này.

Khương Nhã ánh mắt trầm xuống, đảo một vòng liền gặp thêm một người quen nữa, Diệp Vũ Hứa!
Trong lòng Bạch Hân đang suy tính gì, Khương Nhã cho dù không đoán được vẫn có thể phá đi.
Khương Nhã đưa tay kéo ghế mà ngồi xuống, Bạch Hân trông vậy cũng vội rót rượu.
“Chị Nhã, chị cứ tự nhiên.

Những người trong đây đều là con của không ít các gia tộc.

Nếu chị có thể làm thân thì sau này việc đóng vài bộ phim rất đơn giản.”
Từ khi nào mà mối quan hệ của Bạch Hân với Khương Nhã lại thân đến thế, có nhắm mắt Khương Nhã cũng biết được cô ta đang nịnh nọt.

Khương Nhã nhìn chất lỏng trong thành ly, cô có chút đoán nếu không uống thì lũ người này vẫn sẽ ép cô làm việc khác.
Những trò vặt vãnh nhỏ nhặt như vậy mà vẫn còn kẻ sử dụng, chỉ là đang đánh giá thấp cô quá.
Khương Nhã nghĩ lại lần phỏng vấn bộ phim kia, ngoài Bạch Hân là kẻ muốn hại cô nhất thì làm gì còn kẻ khác nữa.

Cô vốn đã không đụng đến cô ta, nhưng hết lần này đến lần khác gieo họa, không giải quyết êm đẹp thì lại không phải cô.
Khương Nhã nhấp ngụm rượu, ánh mắt của đám công tử cũng theo đó chú ý từng chút một nhất cử nhất động.

Lần này đã vào, thì làm sao có thể bước ra được.
Bạch Triết Mạnh hài lòng, bắt đầu giả ngây nói chuyện với cô, đại loại là chút chuyện xưa cũ sáu năm về trước khi mọi người có được tin tức từ cô.
Tên này suy ra cũng chỉ mới đôi mươi mà sớm đã phong lưu thành tính, căn bản cũng chỉ như lão già Khương Dật Thành trước đó.
Khương Nhã theo đó phối hợp, bàn tay chống lên bàn, ánh mắt ra vẻ lim dim của một kẻ say rượu, khóe môi hơi nhếch tạo đường cong.
Chỉ là một điều đơn giản mà lại khiến lũ công tử không ít lần nhíu mày, thấy trên màn hình là một chuyện, diện kiến vẻ đẹp bên ngoài lại là một chuyện khác.
Cho đến khi Khương Nhã gục đầu xuống bàn, Bạch Hân mới khẽ nhếch mép hài lòng thầm khinh bỉ.

Đến cuối chẳng phải vẫn là vào tay cô ta sao?
Đám công tử trông thấy mỹ nhân ngã xuống, cũng thật muốn tiến đến chơi nhưng Bạch Triết Mạnh lại đẩy ra, người là của hắn, vẫn nên để hắn chơi trước.
Diệp Vũ Hứa thấy việc thành sự, nhàn tản đứng dậy rời khỏi vị trí, chỉ có những kẻ ngu ngốc ở nơi đây mới rảnh rỗi mà hóng chuyện.

Bạch Hân lẳng lặng đi theo Bạch Triết Mạnh, một tay đỡ chặt cả người Khương Nhã.

Trên tay cầm chìa khóa thẻ phòng, nhanh chóng tra vào mở cửa.
Thế nhưng vừa bắt đầu, Bạch Hân đã vội ra hiệu dừng lại.

Bạch Triết Mạnh sớm đã thèm thuồng còn bị ngăn lại đâm ra thành tức, cao giọng gắt gỏng.
“Chị lại sao nữa?”
Bạch Hân xoay điện thoại tìm góc phù hợp.
“Quay lại, để người công chúng biết bộ mặt của cô ta.”
Bạch Triết Mạnh cau mày nhìn vào, biếng nhác chậm rãi cởi từng nút áo, mặc cho Bạch Hân làm gì thì làm, không quên nhắc nhở.
“Nhớ làm mờ mặt của em, em không muốn để bị ảnh hưởng.”
Bạch Hân bố trí mọi thứ xong xuôi mới bước ra ngoài, còn không quên dặn dò làm cẩn thận..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi