QUYẾN RŨ ĐẾN ĐIÊN DẠI


Sự việc của Dụ Minh giải quyết xong xuôi, Ngạo Trần Bách lại thay Đan Hạ giải quyết các vấn đề trong gia tộc cho ổn thỏa.

Đến mối hôn sự giữa Dụ Minh và Đan Hạ cũng do Ngạo Trần Bách xóa sổ.
Dụ Minh đến giờ đã bị đem giam lại, không thể làm gì, chỉ có thể cầu cho cái mạng nhỏ nhoi của hắn.

Những gia tộc lớn của năm người vợ trước trông tình cảnh cũng tự động rời đi, không ai muốn còn quan hệ với hắn nữa.
Mất hết tất cả trong tay, Dụ Minh như trở nên điên cuồng, bị bắt lại, những mánh khóe trong kinh doanh cũng lộ ra.
Cổ phần của Dụ thị cũng theo đó rơi vào tay Ngạo Trần Bách, sát nhập lại làm một.
Khoảnh khắc Ngạo Trần Bách cùng Đan Hạ bước vào lễ đường, vận trên người những bộ trang phục đẹp đẽ, trong mắt chỉ còn lại thân ảnh của nhau.

Người người phía dưới không ngừng tung hô, cảm thấy hạnh phúc thay cho nhau.

Ôn Thiệu Phong vướng bận chăm sóc Khương Nhã, chỉ có thể tham dự lễ cưới thông qua màn hình.

Ngước nhìn người con gái đang ngủ dưới giường, cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh rất mong muốn trông thấy cô mặc váy cưới, chỉ cần nghĩ đến, Ôn Thiệu Phong lại không kiềm được bản thân.

Bước sang tháng mới, mọi thứ dần trở nên thay đổi, vạn vật như trở nên đẹp hơn.
Ôn Thiệu Phong lần này phải đặt một chuyến bay sang nước ngoài, một phần của tập đoàn SF gặp rắc rối nên phải giải quyết, thời gian gấp rút khiến mọi người không kịp trở tay.
Dặn dò kĩ lưỡng những người xung quanh chăm sóc, Ôn Thiệu Phong cũng nhanh chóng rời đi.
Bên phía người ông không ngừng hỏi đến việc sinh một đứa cháu, Ôn Thiệu Phong cũng chỉ trả lời qua loa.

Hiểu được tính cách của đứa cháu này, một kẻ mà đã cố chấp với một người, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ.
Tưởng chừng việc giải quyết sẽ nhanh chóng, không ngờ đến mọi thứ lại kéo dài đến tận một tháng nữa.
Đến lúc giải quyết xong xuôi, một khắc Ôn Thiệu Phong cũng không muốn ở lại, nhanh chóng đặt chuyến bay sớm nhất mà về nước.
Thời tiết vào hè, có chút oi bức từ ánh mặt trời gay gắt, những bông hoa trồng trước khu dưới sự chăm sóc cũng trở nên đẹp lạ thường.
Người giúp việc ai cũng đã quen với cái cách chăm sóc đến từng chút một như thế này nên cũng không lấy gì làm lạ.
Thế nhưng đến khi Ôn Thiệu Phong đẩy cánh cửa, cảm giác trống rỗng hiện hữu, nhíu mày nhìn về khu vực giường, chỉ thấy nơi đó không còn lại ai.
Khương Nhã đã tỉnh lại rồi, nhưng niềm vui đến chưa được bao lâu Ôn Thiệu Phong lại nổi lên một suy nghĩ khác, cô ấy đang ở đâu?
Rời đi rồi sao?
Ôn Thiệu Phong sa sầm nét mặt bước ra ngoài, trông bộ dạng một vài người thử ngó vào, không thấy ai liền trở nên sợ hãi mà báo cáo.
“Từ lúc lần cuối cho cô Khương uống nước là bốn tiếng trước, lúc ấy cô Khương vẫn ở trên giường.”

Ôn Thiệu Phong không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, tim như thắt lại, chậm hẳn một nhịp.

Chỉ cần nghĩ đến việc khi anh vừa rời đi, cô tỉnh dậy, sau đó là rời bỏ, anh lại không khỏi đau lòng.
Điên cuồng tìm khắp khu biệt thự, đến khi trông thấy thân ảnh mảnh mai đang lục đồ dưới khu vực nhà bếp, Ôn Thiệu Phong đứng lặng tại đó.
Khương Nhã đã tỉnh lại rồi!
Ôn Thiệu Phong lặng nhìn cô một lúc lâu, như vừa trông thấy một khung cảnh tuyệt đẹp trên đời, trong mắt anh giờ đây không có thứ gì đẹp bằng Khương Nhã.
Khương Nhã bộ dạng chẳng có vẻ gì ngạc nhiên, thuận tiện cầm lấy một miếng trái cây, cô xoay người nhìn Ôn Thiệu Phong đang đứng từ xa, vẫn cái giọng nói đó, cô nở nụ cười cắn lấy miếng trái cây đang cầm trên tay.
“Ôn thiếu, đồ dùng trong nhà ngài sử dụng rất tốt đấy.”
Khương Nhã có chút không hiểu, cô nhớ đã nhảy xuống từ một nơi cao.

Đến cuối lại còn có thể sống sót, như thế có được xem là kì tích không.
Thế nhưng lúc tỉnh dậy, các vết thương trên người nay chỉ còn lại mảng sẹo, Khương Nhã lập tức tra thời gian, lại không ngờ đã được gần một năm kể từ thời điểm đó.
Ngay cả việc hôn mê bản thân cũng chẳng biết nữa mà, nhưng sau khi ngủ một giấc dài dậy, cơ thể chỉ thấy rất thoải mái, hơn nữa còn ở trong căn phòng riêng của… cả hai người.
Ôn Thiệu Phong không kiềm chế được sự xúc động, lao vội đến mà ôm chặt Khương Nhã vào lòng, cái ôm chặt này đã khiến cô dường như ngây ra vài giây.

“Đừng nói Ôn thiếu muốn đêm nay tôi hầu hạ ngài nữa nhé.”
Ôn Thiệu Phong có chút buông lỏng, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn cô thật lâu, mãi về sau buông ra một câu khẽ khàng.
“Tôi chăm sóc em lâu như vậy, có lẽ em nên cần bồi thường cho tôi rồi.”
Khương nhã cắn miếng trái cây lại nuốt xuống, lưng dựa ra bàn từ phía sau.

Cô quả thật có chút không ngờ Ôn Thiệu Phong lại chăm sóc cho cô chu đáo như vậy, thời gian lâu như thế, chăm sóc cũng lâu như thế, người đàn ông này trông cũng thật rất… ấm áp.
“Thế ngài Ôn đây muốn tôi bồi thường gì nào? Là ngủ một đêm sao?”
Ôn Thiệu Phong mân mê bờ môi vẫn ánh chút nước của cô, lắc đầu không hài lòng câu trả lời, sửa lại lời của Khương Nhã.
“Tôi muốn em ngủ với tôi cả đời.”
Khương Nhã ngừng động tác cắn miếng táo lại, lời nói vượt quá sự chịu đựng khiến da mặt của cô cũng đỏ lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi