QUYẾN RŨ ÔNG CHÚ TUỔI BĂM


Vệt máu mờ đi, sắc môi đỏ bừng lộ ra chẳng khác nào hoa bỉ ngạn đang chậm rãi bung nở.
Dường như Tiêu Yến Thầm nghe được tiếng yết hầu mình chuyển động.
"Đứng lên đi, ở đây gió lớn, sẽ bị nhiễm lạnh.

Hơn nữa cô cũng không thể ngồi mãi ở đây, rất dễ gặp phải người xấu"
Anh lên tiếng, không tích chữ như vàng nữa.
Đêm tối khiến con người ta trở nên yếu ớt hơn, ngay cả với người chưa bao giờ tỏ ra yếu ớt như Lương Hạ.

Cô đứng lên, đi theo anh vào trong xe.
Chiếc Limousine tinh tế sang trọng đúng là rộng rãi thoải mái.
Đèn trần mờ ảo mang theo màu sắc mê man ái muội.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn, nghiêm túc như mọi khi.


Nhưng ánh mắt lại rơi trên người bên cạnh.
Rõ ràng không phải là người thích dò xét chuyện riêng tư của người khác, nhưng hiện giờ trong lòng anh đã có rất nhiều suy đoán.
Cô gái tối qua bị tạt ruợu vang hãm hại nhưng vẫn rời đi một cách quyến rũ, vô cùng rực rỡ còn in rõ trong đầu anh.

Tại sao hôm nay nhìn cô lại chật vật đến vậy, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi.
Cô dựa đầu vào cửa sổ xe, mi mắt vẫn còn vương giọt lệ chưa khô, vạt áo ướt một mảng lớn, có thể lờ mờ nhìn thấy đường viền áσ ɭóŧ.

Chiếc áo vest của anh khoác lên người cô, như một vòng tay rộng mờ đang bảo vệ cô.
Vành tai Tiêu Yến Thầm nóng lên, anh vội vàng nhìn sang chỗ khác.
"Cô muốn đi đâu?"
Vừa nói xong, anh bỗng thấy khá ảo não.
Anh đã hỏi một vấn đề đến hai lần, điều này thật sự không phù hợp với quy tắc xử sự của anh.

Hơn nữa anh đã nói nhiều như vậy mà đối phương cũng không thèm đáp lấy một lời.
Tại sao anh còn phải lặp đi lặp lại?
"Quán bar Dạ Vị Ương." Cô gái bất ngờ nói địa chỉ khiến anh trở tay không kịp.
Người đàn ông liếc mắt, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.
Muộn thế này còn đến quán bar làm gì?
Tình trạng của cô còn đang như vậy, không phải nên đi băng bó vết thương, thay quần áo rồi về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ sao?
Mấy chỗ như quán bar rất hỗn loạn, cô còn nhỏ thì nên quý trọng bản thân mình.
Cô sẽ gặp nguy hiểm ở nơi phức tạp đó.
Cô có biết dáng vẻ này của cô sẽ làm đàn ông muốn ức hϊếp không?
"Tới địa chỉ mà cô ấy nói." Người đàn ông lạnh nhạt ra lệnh cho tài xế ngồi ở ghế trước.

Muộn lắm rồi, nguời ta thích đi đâu thì đi, liên quan gì đến mình.
Cô ấy đang như vậy, không băng bó không thay quần áo không về nhà nghỉ, đó là ý muốn của cô ấy.
Đã là nguời trưởng thành thì sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Mày đừng có quên dáng vẻ của cô ấy tối qua, người có thể trị được Lương Ngọc thì sao có chuyện dễ bị bắt nạt.

Cô ấy không bắt nạt người khác thì thôi.
Đều đã thế này rồi, tại sao còn muốn đến mấy chỗ như quán bar?
Tiêu Yến Thầm nhíu chặt mày, lần đầu tiên có khát vọng muốn do thám, tìm hiểu suy nghĩ của một cô gái gần như xa la, xem xem cô đang nghĩ cái gì.
Tầm mắt anh có thể thoáng nhìn thấy gương mặt hoàn hảo thanh tú, cùng với vành tai trắng nõn đầy đặn của cô.
Rốt cuộc là ai ức hϊếp cô?
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm gián đoạn sự yên tĩnh này.
Ánh mắt Tiêu Yến Thầm rơi vào ánh đèn liên tục thay đổi ngoài của sổ, cô gái bên cạnh chậm rãi mở túi lấy điện thoại ra.
Tiếng trò chuyện vang tên ngay bên tai Tiêu Yến Thầm.
"Triều Tịch...!Ừ...!Lát nữa mình đến...!Không cần..

Cậu không cần đến đón...!Mình đi nhờ xe đến..


Là một chú tốt bụng.."
Tiêu Yến Thầm không nghe thấy gì nữa, chỉ nghe được tiếng "Chú" kia.
Anh nghiêm nghị nhìn kỹ cái bóng của mình phản chiếu trên của kính xe.
Anh mói ba mươi hai tuổi! Ba mươi hai tuổi! Ba mươi hai tuổi!
Chú! Chú! Chú!
Thế mà anh lại chỉ là "một chú tốt bụng"!
Anh còn không có lấy một sợi tóc bạc.

Là người đàn ông kim cương độc thân hạng nhất trong miệng giới truyền thông.
Thế mà anh lại chỉ là "một chú tốt bụng"!
Tiêu Yến Thầm thở hắt một hơi, nâng tay cào cào tóc bên tai, tiếp tục nghiêng mặt nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ.
Nghe nói góc nghiêng này là góc nghiêng hoàn hảo nhất của anh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi