QUYỀN TÀI

Tất cả mọi người đang nhìn Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân và Hùng Lịch Bình ngồi xuống, bầu không khí trong đại sảnh liền có chút quái, cảnh này khiến cho rất nhiều người đều có chút mở rộng tầm mắt. Chỉ có Đổng Học Bân biết là chuyện gì xảy ra, khẳng định là lần trước mình rời bến đi cứu Thiên Thiên lúc, quân hạm có người đem chuyện của mình báo cáo cho Hùng Lịch Bình, khi chú hai của Tuệ Lan là Tạ Quốc Kiến gọi điện thoại tới, trong lúc đó chú hai khẳng định đã nói chuyện với Hùng Lịch Bình, dù sao cũng phải đem tin tức Đổng Học Bân rời bến đè xuống không cho ảnh hưởng mở rộng, cũng không thể không cùng lãnh đạo chủ quản tương quan chào hỏi, cho nên bối cảnh gia đình của mình và Tạ Tuệ Lan tại thành phố Phần Châu tuy rằng là một bí mật, nhưng Hùng Lịch Bình lúc ấy tám phần là đã biết, bằng không sẽ không cố ý phát thiệp mời cho bọn họ, hiện tại cũng sẽ không hiền lành đối với Đổng Học Bân như thế. Đương nhiên, Hùng phó tư lệnh có thể còn lo lắng tới sức chiến đấu và năng lực đấu tranh của Đổng Học Bân, bất quá người ta rốt cuộc là sao, Đổng Học Bân cũng không rõ ràng lắm.

Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại của Hùng Lịch Bình vang lên.

Hùng Lịch Bình cầm lấy nhìn, tiếp đứng lên nói: "A lô, ai vậy?"

"Chú Hùng sao?" Bên kia là giọng của một phụ nữ, "Ha ha, con Tạ Tuệ Lan."

Hùng Lịch Bình sửng sốt, lập tức cười ha ha nói: "Thì ra là Tuệ Lan, con vừa nói làm chú sợ run một chút, lần trước chú gặp con là ở nhà chú hai con, khi đó nếu như chú nhớ không lầm, con ngay cả mười tuổi cũng chưa đủ, không ngờ, chỉ chớp mắt đã nhiều năm như vậy."

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, điện thoại của Tuệ Lan?

Tạ Tuệ Lan nói: "Lần kia ngài tới con cũng nhớ kỹ, bất quá sau đó chưa gặp lại, lần này đại thọ sáu mươi của ngài, con gọi điện thoại chúc ngài sống lâu trăm tuổi, ha ha."

"Cảm ơn, chú vừa trò chuyện cùng chồng của con đây."

"Học Bân tới? Vậy để cho hắn kính ngài mấy ly."

"Đừng, hắn vừa rồi uống bảy tám cân rượu, chú cũng không dám uống cùng hắn, lỡ như xảy ra chuyện gì."

"Bảy tám cân? Ha ha, tên nhóc này cái khác không nói, tửu lượng thật ra là tuyệt đối không thành vấn đề, để cho hắn kính ngài, yên tâm đi, hắn uống rượu không say được đâu."

"Ha ha, con thật ra không thương chồng gì hết."

"Yêu thương hắn làm gì? Ngày hôm nay con có việc gấp đi không được, nghĩ cũng rất có lỗi, đương nhiên phải khiến cho Học Bân uống hai ly bồi tội với ngài, cũng đem phần của con tính vào."

"Vậy chú chuốc rượu chồng con, con cũng đừng đau lòng."

"Sẽ không, nhận thức tên nhóc này nhiều năm như vậy, con còn không thấy hắn say bao giờ." Dừng lại một chút, Tạ Tuệ Lan nói: "Bên kia ngài còn mở thọ yến, con cũng không quấy rối, ngày hôm nay thật sự bởi vì chuyện của Học Bân mà không qua được, con đang chùi đít cho tên nhóc này, cho nên mới gọi điện thoại, lần tới rảnh rỗi ngài tới nhà của bọn con hoặc là bọn con đi nhà ngài làm khách, đến lúc đó con nhất định nâng ly tạ tội."

Hùng Lịch Bình nghi hoặc, cầm lấy điện thoại di động đi xa một ít, "Chuyện của Học Bân? Làm sao vậy?"

Tạ Tuệ Lan ừm một cái, " Tư lệnh viên quân khu thành phố Phần Châu Lưu Quốc Vĩ ngài biết chứ? Ông ta vừa ở trong cuộc họp thường ủy thị ủy, đem chồng của con mắng một lần."

"Bởi vì chuyện gì?"

"Quân khu bọn họ tự ý bắt vài người, là bạn của chồng con, chồng con xông qua quân khu đem người mang trở về, kết quả Lưu tư lệnh viên nói chồng con nhúng tay vào quân khu bọn họ chấp pháp, làm rất lớn, hiện tại thành phố đang muốn điều tra chồng con đây, ài, không có biện pháp, cái bệnh gây sự cảu Học Bân con cũng là quản không được, nói bao nhiêu lần rồi mà hắn cũng không nghe, lần này phỏng chừng là phải bị xử phạt."

"Có nghiêm trọng như thế?"

"Hắn à, suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, con cũng không có cách."

"Chú nghe chuyện này cũng không trách được Tiểu Đổng mà? Còn cần xử phạt? Có chút chuyện bé xé ra to."

"Cho dù không trách hắn cũng là chính hắn không chú ý ảnh hưởng, trách không được người khác."

Cúp điện thoại, Hùng Lịch Bình ngồi trở về, nói với Đổng Học Bân: "Điện thoại của vợ con, Tuệ Lan kêu con kính chú mấy ly."

Đổng Học Bân cười nói: "Được, cái này là đương nhiên, vừa rồi bên kia có chút loạn, cũng chưa kịp kính ngài trước tiên, như vậy đi, con tự phạt ba ly."

Hùng Lịch Bình lại càng hoảng sợ, nói: "Một ly là được, con cũng uống nhiều rồi, nếu như say, Tuệ Lan khẳng định sẽ tìm chú tính sổ, ha ha."

"Sẽ không đâu, vậy con làm một ly."

Bên cạnh người nhà của Hùng phó tư lệnh cũng có chút kinh hãi, đã bảy tám cân rồi, ngài còn muốn uống ba ly? Cái này không phải liều mạng sao!

Chỉ có Đổng Học Bân biết mình là tuyệt đối không say được, giơ ly lên chạm cùng Hùng Lịch Bình, sau đó uống một hơi cạn sạch, rất nhanh.

Mọi người thấy bàn chủ lại bắt đầu vui vẻ, cũng rút ánh mắt về, tự làm việc của mình.

Bầu không khí của thọ yến lần thứ hai ấm lại, Lưu Quốc Vĩ cũng không hé răng, lập tức kêu con trai Lưu Hải Tân trở về, tình thế trước mắt ông vẫn nhìn ra được.

Lúc tất cả mọi người cho rằng chuyện vừa rồi trôi qua, Hùng Lịch Bình sau khi uống một ly cùng Đổng Học Bân, bỗng nhiên nói: "Học Bân, vừa rồi con uống rượu với ai?"

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, "Là cùng Lưu Hải Tân Lưu cục trưởng bọn họ."

Hùng Lịch Bình nhìn bên kia, "Chú nhớ kỹ là con vừa uống, sau đó bọn họ còn có rất nhiều người không uống? Mấy người khác không nói, vừa rồi đáp ứng uống rượu với con là con trai của Lưu tư lệnh viên sao? Nếu đã đáp ứng, lật lọng thì còn ra bộ dáng gì nữa? Cho dù uống không được cũng phải uống!"

Rất nhiều người kinh ngạc, không ngờ rằng Hùng phó tư lệnh lại có thể nhắc tới cái này.

Hùng Lịch Bình nhìn về phía Lưu Quốc Vĩ, "Lão Lưu, tôi vừa rồi nhìn thấy, là con trai ông kính rượu người ta trước, nhiều người kính rượu vài vòng, nhưng Học Bân cái gì cũng chưa từng nói mà đều uống, hiện tại Học Bân kính con trai ông, rượu cũng uống vào bụng, con trai ông tôi thấy cũng không có say? Sao cái gì cũng không nói? Cái này kỳ cục thật? Uống rượu mà, nếu như thật sự uống không được hoặc là không uống rượu cũng không có gì, thế nhưng con trai ông không phải không thể uống? Ngay từ đầu chính là hắn đi kính rượu, sao tới lúc lại không nói?"

Lưu Quốc Vĩ vội đứng lên nói: "Ặc, Hùng tư lệnh, cái này..."

Lưu Hải Tân mặt trắng bệch, trong lòng cũng lạnh thấu, từ lúc Hùng tư lệnh có cái thái độ này đối với Đổng Học Bân, hắn đã sinh ra một loại dự cảm bất hảo.

Hùng Lịch Bình hờn giận nói: "Cái này cái này cái gì! Rượu trên bàn cũng là người tới ta đi! Mọi người uống con trai ông không uống! Cái này gọi là chuyện gì?"

Quan lớn một cấp đè người chết, càng không nói chức quan của Hùng Lịch Bình không chỉ lớn hơn một hai cấp so với Lưu Quốc Vĩ!

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người nhìn hướng về phía Lưu Quốc Vĩ, trong ánh mắt mang theo chút đồng tình.

Hùng Lịch Bình đã lên tiếng, Lưu Quốc Vĩ còn có thể nói cái gì? Cho dù ông trong lòng có suy nghĩ cũng không có khả năng nói ra, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía con trai nói: "Hùng tư lệnh đã nói, con vừa đáp ứng Đổng chủ nhiệm, vậy uống một ly với người ta, nhanh lên một chút, làm một hơi đi!"

"Ba, con thật uống không nổi nữa." Lưu Hải Tân nói.

Lưu Quốc Vĩ hung hăng trừng mắt liếc hắn, "Nhanh lên một chút!"

Lưu Hải Tân bất đắc dĩ, chỉ đành không tình nguyện nâng ly rượu đầy trên bàn đưa đến bên mép, thế nhưng sau khi nhấp một ngụm hắn lại đưa ly ra, "Ba." Thấy ánh mắt Lưu Quốc Vĩ càng thêm lạnh thấu xương, Lưu Hải Tân co rụt cổ lại, biết mình ngày hôm nay không qua khỏi, liền hung hăng cắn răng, nâng ly rượu uống ừng ực vào trong miệng, chờ uống một ngụm cuối cùng, hắn đem ly rượu đặt trên bàn một cái rầm.

Một giây đồng hồ...

Hai giây...

Lưu Hải Tân nôn một tiếng bưng kín miệng, lúc đầu muốn chạy vào phòng vệ sinh, nhưng vừa đứng lên cũng không nhịn được, từng ngụm từng ngụm phun ra!

Lưu Quốc Vĩ vội đi qua đỡ lấy hắn.

Lưu Hải Tân ói ra một hồi, thân thể cũng đứng không yên.

Lưu Quốc Vĩ nói: "Xin lỗi, tôi đưa con tôi trở về trước."

Lưu Quốc Vĩ không nghe thấy Đổng Học Bân vừa rồi nói cái gì cùng Hùng tư lệnh, cũng không nghe được cú điện thoại kia là ai gọi, nhưng Lưu Quốc Vĩ làm quan nhiều năm như vậy, cái hành động này của Hùng Lịch Bình đã làm Lưu Quốc Vĩ đoán được, đây là Hùng tư lệnh đang gõ Lưu Quốc Vĩ ông, cho nên cũng không dám ở lâu, đỡ con trai đi ra tiệm ăn, đón xe trực tiếp đi khách sạn, cũng không quay đầu lại.

Nhìn Lưu Quốc Vĩ và Lưu Hải Tân chật vật, trong lòng Đổng Học Bân cũng rất hết giận, bất quá hắn cũng không ngờ rằng Hùng phó tư lệnh vừa rồi sẽ nói như vậy, giờ phút này, Đổng Học Bân mới rõ ràng Tạ Tuệ Lan vừa rồi vì sao gọi cú điện thoại này, Tuệ Lan làm việc đều là rất có trình độ rất có mục đích, lúc đầu cú điện thoại trước đó Đổng Học Bân nghe cô ấy cùng Hùng Lịch Bình tựa như không quá thân quen, cũng không có ý gọi điện thoại, càng nói là Đổng Học Bân có thể đi thì đi không thể đi thì thôi, có quan hệ tốt thì sẽ không như vậy, nhưng hiện tại Tạ Tuệ Lan vẫn gọi điện thoại? Khẳng định là mới vừa rồi cô ấy trong điện thoại nói cái gì cùng Hùng phó tư lệnh mới có thể như vậy, Đổng Học Bân mới rõ ràng ý của Tuệ Lan.

Bầu không khí căng cứng lại.

Lúc này, lại có một quan quân trừng mắt liếc con trai, sau đó một người vừa rồi muốn quá chén của Đổng Học Bân đi tới, bưng cái ly muốn uống, "Đổng chủ nhiệm, tôi cũng uống."

Nhưng Đổng Học Bân ngăn cản, "Quên đi quên đi, nhìn cậu cũng đủ lượng rồi, hôm nay ngừng ở chổ này, uống được là được, không có việc gì."

Thanh niên vừa nghe, liền cảm kích nhìn hắn, cũng không tỏ vẻ mạnh mẽ muốn uống rượu.

Đổng Học Bân làm việc cũng là có chừng mực, hắn biết ai là đầu sỏ gây ra, nếu Lưu Hải Tân đã bị giáo huấn, những người khác cũng không cần phải nói, phỏng chừng đều là tới giúp vui, Đổng Học Bân không muốn đắc tội nhiều người, không cần phải, cũng không có ý nghĩa, bắt trộm trước bắt vua.

Hùng Lịch Bình vừa nhìn, không khỏi khẽ gật đầu, nếu như Đổng Học Bân được lý không buông tha người mà đem nhiều đứa nhỏ của quan quân phải ói ra, Hùng Lịch Bình trên mặt cũng nhục nhã, dù sao ngày hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông. Bất quá Đổng Học Bân nếu thật sự hạ quyết tâm muốn quá chén bọn họ, Hùng Lịch Bình cũng sẽ không nói cái gì, cái nào nặng cái nào nhẹ ông tự nhiên có đắn đo.

Hùng Phi hô: "Học Bân, tới dùng bữa."

"Được." Đổng Học Bân nói: "Tôi tự mình đến, cảm ơn cảm ơn."

"Đừng khách khí, nào, nếm thử cái này."

Hùng Lịch Bình có thể giúp đỡ Đổng Học Bân đem chuyện vừa rồi giải quyết, cái này đã nói rõ vấn đề, hiện tại kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra thái độ của Hùng phó tư lệnh đối với Đổng Học Bân, lần này, không ai còn dám xem thường Đổng Học Bân là cán bộ địa phương nữa!

...

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi