QUYỀN TÀI

Buổi tối.

Chín giờ hơn.

Trong phòng khách Ngu gia, Đổng Học Bân Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến ba người đang xem tin tức TV, lúc này đang phát về chuyện ngày hôm qua, tin tức khẳng định không có khoa trương như trên internet, ảnh chụp cơ bản cũng không có, mục đích chủ yếu của cái tin tức này của đài truyền hình thành phố Phần Châu vẫn là một lần nữa làm sáng tỏ tình huống tài sản của Đổng Học Bân, thậm chí liệt ra danh sách tương quan giải thích Đổng Học Bân tài sản đều là thu nhập hợp pháp. Làm sáng tỏ điểm này, bắt được chủ mưu phía sau, bắt được kẻ ra tay, chuyện tình lần này dựa theo lúc xưa mà nói khẳng định sẽ dần dần xử lý lạnh, Đổng Học Bân thấy cách xử lý của chuyện này, việc mình làm vẫn là rất không tồi.

"Chú Đổng, chú lại lên TV?" Ngu Thiến Thiến bỗng nhiên nói một câu.

Đổng Học Bân có chút thẹn thùng, "Khụ khụ, ừm, lại lên."

Ngu Mỹ Hà biết Đổng Học Bân không thích nói chuyện công tác, đẩy con gái một chút, "Không còn sớm nữa, nhanh chóng đánh răng rửa mặt đi, đi ngủ."

Ngu Thiến Thiến à một tiếng, "Vậy ngày hôm nay con, con..."

Ngu Mỹ Hà nhìn cô bé, hỏi, "Con cái gì? Làm sao vậy?"

Ngu Thiến Thiến trên mặt hồng hồng, "Buổi tối, buổi tối sao ngủ?"

Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, Đổng Học Bân ở lại, theo lý thuyết trước đây đều là Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến ngủ cùng, cái này là hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, cơ bản ngay cả ngủ cũng sẽ không xa nhau, hơn nữa có một số việc bọn họ cũng không có làm rõ, cho nên vẫn lừa gạt như thế, ngày hôm nay Ngu Thiến Thiến hỏi như thế, Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà trên mặt đều có chút xấu hổ, mất mặt thật.

Ngu Thiến Thiến biết tự mình nói sai, le lưỡi, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó vội vã trở về phòng ngủ nhỏ.

Bên ngoài.

Chỉ để lại Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà hai người.

Đổng Học Bân ho khan nói: "Bằng không chị ngủ cùng Thiến Thiến?"

Ngu Mỹ Hà trên mặt nóng lên, rất xấu hổ, không hé răng, cũng đi đánh răng rửa mặt, mà khi cô ấy từ phòng vệ sinh đi ra, cũng bước nhanh vào một phòng ngủ khác, cũng không có cùng Thiến Thiến. Đổng Học Bân vừa nhìn liền rõ ràng, sau khi rửa mặt thì xoay người theo sát Ngu Mỹ Hà vào phòng, đem cửa đóng lại, chỉ thấy chị Ngu trong phòng đã sớm cởi quần áo chui vào chăn, bên cạnh còn chừa ra một chổ trống.

Đổng Học Bân giả khuông giả dạng nói: "Vậy, ngủ như thế thích hợp sao?"

Ngu Mỹ Hà nghiêng đầu thấp giọng nói: "Tôi cùng Thiến Thiến hiện tại đều ngủ xa nhau."

"Ặc, tôi nói là hai ta ngủ một chổ, có phải là có chút..."

"... Tùy tiện."

"Vậy tôi tiến vào nha?"

"... Có thể."

Đổng Học Bân cũng không nói nhiều, cởi quần áo vén chăn lên, chui vào, có thân thể của chị Ngu, trong chăn cực kỳ ấm, còn mùi thơm ngát.

Đổng Học Bân hưởng thụ thở ra một hơi, "Hai ta đã lâu không ngủ cùng nhau, vậy, bằng không hai ta trò chuyện? Cũng không vội ngủ."

"Ừm." Ngu Mỹ Hà hơi nghiêng đầu tới một ít.

Đổng Học Bân từ dưới chăn ôm lấy thân thể nóng hổi mặc áo ngủ của cô ấy, "Chị đi làm ở ngân hàng tôi còn chưa có đi đến chổ làm của chị xem qua, làm như thế nào?"

"Cũng được, có chút mệt, có đôi khi bình thường tăng ca."

"Vậy đừng làm, nếu không tôi tìm cho chị một chút việc thoải mái?"

"Không cần, thật ra ngân hàng rất tốt, tôi vừa tìm hiểu công tác bên này, tôi, tôi cũng không có văn hóa, vẫn đều chăm chú học, hiện tại học thật nhiều, cũng vừa có thể công tác, trước đây bọn họ và chủ nhiệm biết tôi là do mẹ tôi giới thiệu tới, tôi cho dù cái gì cũng không làm bọn họ cũng cho tôi tiền lương, bất quá tôi, tôi cuối cùng nghĩ không thích hợp, rất nhiều tăng ca đều là tôi chủ động nói ra."

"Ừm, nếu muốn chị làm thì làm, không muốn làm chị nói với tôi, bên tôi còn nhận thức những người này, tìm mấy công tác tốt khẳng định không thành vấn đề, chính là sợ chị quá mệt mỏi, nhìn mà tôi cũng đau lòng."

"Tiểu Bân, thật ra cậu không cần đối với chị quá tốt, ví dụ như buổi chiều ngày hôm nay, cậu xoa bóp cho chị,chị ngủ gục cậu vẫn ôm tôi vẫn không nhúc nhích bốn năm tiếng, tôi..."

"Nói cái này làm gì, tôi không tốt với chị thì tốt với ai? Hơn nữa, chị luôn chiếu cố tôi, cũng nên đến tôi hầu hạ chị một chút, ha ha."

"Thật ra không cần."

"Chị nghĩ không cần, nhưng tôi nghĩ cần."

Ngu Mỹ Hà dừng một chút, nhẹ nhàng nhích nhích qua bên Đổng Học Bân, từ dưới chăn ấm áp chủ động nắm tay của Đổng Học Bân, trên mặt có thể thấy có chút hồng.

Đổng Học Bân rõ ràng, chị Ngu đừng thấy hơn ba mươi tuổi sắp bốn mươi tuổi, bất quá bởi vì sinh hoạt trước đây, trong lòng vẫn đều không có cảm giác an toàn, cho nên tính cách của chị Ngu vẫn đều tương đối tự ti và nhu nhược, ngoại trừ chiếu cố người thân cẩn thận và tỉ mỉ, chị Ngu đều không có hình dạng người bốn mươi tuổi, cho dù Đổng Học Bân nhỏ hơn cô ấy mười tuổi, chị Ngu ở trước mặt hắn cũng rất yếu thế.

Đổng Học Bân ôm lấy cô ấy, hôn lên miệng vài cái.

Ngu Mỹ Hà rất ngượng ngùng, nhưng vẫn thoáng đáp lại một chút.

Môi tách ra, Đổng Học Bân liền nói: "Cho nên, sau này tùy tiện sai khiến tôi, trong nhà có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, được không?"

Ngu Mỹ Hà ừ một tiếng.

Đổng Học Bân nở nụ cười, sắc tâm không đổi nói: "Vậy tôi lại hầu hạ chị."

Ngu Mỹ Hà vội nói: "Không cần, buổi chiều chị đã xoa bóp cho tôi rất lâu, tôi..."

"Không phải cái hầu hạ này, là cái kia." Đổng Học Bân nghiêng người, trực tiếp đem thân thể thành thục của Ngu Mỹ Hà đè xuống, hôn nhẹ cái cổ của cô ấy.

Ngu Mỹ Hà nhất thời rõ ràng, cái cổ đỏ rực, không nói chuyện.

"Rốt cuộc biết chưa?"

"... Ừm."

"Ha ha, vậy tôi tới."

"... Có thể."

Ngu Mỹ Hà rất theo Đổng Học Bân, hầu như là hắn nói cái gì thì nghe cái đó, vì vậy tuy rằng mặt đỏ, nhưng vẫn chủ động đem quần áo cởi ra từ phía dưới chăn.

Một cái...

Hai cái...

Áo ngủ và áo ngực từng cái được Ngu Mỹ Hà lấy ra khỏi chăn.

Đổng Học Bân cũng kích động, lâu như vậy không gặp Ngu Mỹ Hà, cũng thật sự quá nhớ cô ấy, lần buổi chiều quá vội vàng hiển nhiên có chút không đủ, Đổng Học Bân lập tức cởi quần áo ra sau đó tiến vào chăn, cùng chị Ngu hoạt động, chỉ thấy chăn trên giường lăn qua lăn lại, lập tức chuyển động lên xuống, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ của chị Ngu.

Lần này thời gian đầy đủ, Đổng Học Bân cũng không nóng nảy.

Vừa thường thức thân thể thành thục đầy ắp của Ngu Mỹ Hà vừa đùa giỡn cùng cô ấy.

Cuối cùng đại khái sau hai giờ, ván giường mới dừng âm thanh cọt kẹt.

Đổng Học Bân tự nhiên không có cái sức chiến đấu này, đương nhiên phải dùng một lần REVERSE, nhìn Ngu Mỹ Hà, đã xụi lơ trên giường, thở dốc từng ngụm từng ngụm, trên người hầu như là bị nước làm ướt nhẹp, tất cả đều là mồ hôi, hiển nhiên bị Đổng Học Bân gây họa không nhẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi