QUYỀN TÀI

Sáng sớm thứ sáu.

Đổng Học Bân trong cơn giận dữ vừa mới tiến vào đại viện phân cục, thấy được Quách Thuận Kiệt đi ở phía trước.

“Quách ca, chúc mừng chúc mừng” Một người trẻ tuổi lộ ra nụ cười nịnh bợ.

Quách Thuận Kiệt cười nói: “Chúc mừng cái gì!, Chính là đi trường Đảng học tập thôi mà”.

Vài người chỗ chính trị cùng chỗ tài vụ cũng chào hỏi cùng Quách Thuận Kiệt, “Thuận kiệt, trường Đảng không phải ai cũng có thể đi, ha ha, đây là cậu sấp thắng chức!? Khi nào thì mới ăn com?” Lãnh đạo cục sấp thay đổi triều đại, trông thấy Chu Quốc An coi trọng Quách Thuận Kiệt như vậy, tận lực đem danh ngạch huấn luyện trường Đảng trân quý cho hắn, người có con mắt tinh tường đều biết Chu Quốc An muốn đưa Quách Thuận Kiệt lên chủ nhiệm phòng tổng hợp, cho nên tất cả mọi người thay đổi thái độ, nhiệt tình đối với Quách Thuận Kiệt.

Quách Thuận Kiệt rất hưởng thụ mọi người khen tặng, cái giá lãnh đạo cũng cầm lên, mỉm cười nói vài câu cùng bọn họ.

Trái lại, Đổng Học Bân bên kia thất thế có thể hiểu rõ vì sao Chu Trường Xuân khỏi bệnh thì nhân tình ấm lạnh, bởi vì đắc tội Chu Quốc An, sau này mọi người nhìn thấy hắn đều trốn đi, trước kia vài người nhận thức trên cầu trưởng ngoài miệng xưng huynh gọi đệ cùng Đổng Học Bân cũng không còn nói chuyện quá nhiều cùng hắn, sau khi gật đầu cùng Đổng Học Bân liền vội vàng rời đi, đến câu Đổng Chũ nhiệm cũng không có gọi. Lúc này, ai cũng không muốn có quan hệ cùng hắn.

Quách Thuận Kiệt quay đầu lại đưa mắt nhìn Đổng Học Bân không có người phản ứng, lộ ra một nụ cười thống khoái, đáng đời!

Cơn tức Đổng Học Bân bốc lên ngùn ngụt, sau khi trở lại phòng tổng hợp gọi hắn đến phòng làm việc của mình.

“Chuyện gì?” Trước kia Quách Thuận Kiệt dù không tình nguyện thấy mình cũng sẽ kêu một tiếng Đổng chủ nhiệm, nhưng hôm nay hắn lại không gọi như vậy, không chỉ có sống lưng cực kỹ thẳng, trong giọng nói còn mang theo một tư vị nhìn từ trên cao xuống, giống như hắn mới là lãnh đạo!

“Cậu nói cái giọng gì hả!? Biết cậu nói chuyện với ai không?” Mặt mày Đổng Học Bân trầm xuống, “Quách Thuận Kiệt, đừng cho là tôi không biết cậu chơi cái gì, bình thường làm thủ đoạn nhỏ còn chưa tính, cậu quá to gan lớn mặt đi? Dám đối văn kiện hội nghị chính ủy? Vu hãm lãnh đạo?”

Quách Thuận Kiệt lạnh lùng nhìn hắn, “Anh đừng ngậm máu phun người!!”

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, trong lòng cậu tinh tường!”

“Lấy việc phải có chứng cớ, chứng cớ đâu? Lấy ra đi?”

Đổng Học Bân đương nhiên đã đi tìm qua chứng cớ, ngày hôm qua lúc tan việc có tìm, nhưng máy đánh chữ không có công năng ghi chép, hình ảnh cũng không biết là in ở đơn vị hay mang từ trong nhà ra, căn bản không có bất kỹ cái manh mối gì, cho nên mặc dù biết là Quách Thuận Kiệt làm, Đổng Học Bân cũng không còn biện pháp vặn ngã hắn, nói ra chỉ sợ cũng không có lãnh đạo nào tin tưởng!

“Không chứng cớ cũng đừng nói mò!” Quách Thuận Kiệt cười nhạo nhìn nhìn hắn, “Đây là anh đang phỉ báng!” Quách Thuận Kiệt nhịn đã lâu, rốt cuộc đã tới ngày này, trong lòng hắn cực kỳ thoải mái, trong lòng tự nhủ Đổng Học Bân à! Đổng Học Bân, ngươi cũng có hôm nay sao, chờ sau khi ta huấn luyện trường Đảng trở về ngồi trên ghế chủ nhiệm... Xem ta thu thập tiểu tử ngươi như thế nào! Nếu để cho ngươi lật người! Lão tử sẽ không mang họ Quách!

“Chớ đắc ý quá sớm!” Đổng Học Bân cắn răng nói: “Cậu sẽ phải trả giá thật nhiều, chúng ta chờ xem!”

Quách Thuận Kiệt không cho là đúng, cười nói: “Đúng vậy, chờ xem, không việc khác thì tôi đi đây, đúng rồi, đánh ván kiện công tác buối sáng, anh an bài người khác đi, Chu Chính ủy bên kia có chuyện tìm tôi, tôi không có thời gian” Dứt lời, Quách Thuận Kiệt cười ha hả đi ra ngoài. Trả giá thật nhiều? Hắc hắc, cũng không biết là ai sẽ trả giá thật nhiều!

Mẹ nó! Đổng Học Bân vỗ xuống cái bàn!

Chẳng những bị người vu hãm oan uổng, còn để đầu sỏ gây nên được lợi, không có sự tình nào làm cho người phẫn nộ hơn so với cái này! Không được! Quyết không thể để cho Quách Thuận Kiệt đi trường Đảng! Chỉ cần hắn không có phần tư lịch huấn luyện trường Đảng này, cưỡng chế một bước từ khoa viên nhảy đến vị trí chủ nhiệm là lực cản phi thường lớn, dù sao cũng phái trải qua Phó Chủ nhiệm quá độ, cho nên giờ này khắc này sinh lộ lưu lại cho Đổng Học Bân chỉ có một cái - không thể để cho Quách Thuận Kiệt tìm được danh ngạch trường Đảng!

Gọi điện thoại vừa hỏi, lớp huấn luyện khu trường Đảng lại có thể ngày mai đã đi báo danh. Muốn triệt tiêu danh ngạch Chu Quốc An cho Quách Thuận Kiệt nhất định là không có khả năng, cơ hội duy nhất chi ở trên người Diêm Cục trưởng, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng trong nhiệm kỹ của Diêm Lượng, nói cách khác... Vô luận phương diện nào, thời gian lưu lại cho mình đều chỉ có một ngày! Đổng Học Bân phải vào trong ngày hôm nay làm cho danh ngạch trường Đảng của Quách Thuận Kiệt biến mất! Bằng không cũng không có cơ hội xoay người!

Nghĩ tới đây, Đổng Học Bân không có bất kỹ lựa chọn đường sống trực tiếp đi về hướng văn phòng Diêm Cục trưởng.

Buổi sáng hôm nay có một lãnh đạo bộ quốc an đến thị sát, trên dưới phân cục một mành bận rộn, rất nhiều khoa viên đều đang làm vệ sinh.

Cộc cộc cộc, Đổng Học Bân hít sâu một hơi, gõ cửa phòng làm việc Diêm Lượng.

“Tiến vào”.

Diêm Lượng thăng chức, những ngày này tâm tình vốn hẳn nên không tồi, nhưng quan hệ hắn và thê tử một mực không thể nào tốt, lần này vừa nghe hắn muốn đi tỉnh phía nam, còn muốn cả nhà cùng một chỗ dời đi qua đó ở, vợ Diêm Lượng lại náo loạn cùng hắn, không phải ồn ào cô ta cùng với hài tử ở kinh thành, cũng là không đi, cho nên những ngày này khiến cho Diêm Lượng rất phiền.

“Diêm Cục trưởng, tôi muốn báo cáo với ngài chuyện này” Đổng Học Bân đi thẳng vào vấn đề.

Diêm Lượng ngẩng đầu ngó ngó hắn, “...Nói đi”.

Đổng Học Bân cung kính nói: “Là sự tình ngày đó Chu Chính ủy họp thì sai tư liệu, tôi...”

Nghe vậy, Diêm Lượng liền ngắt lời nói: “Cái này cậu đi báo cáo cùng Chu chính ủy”.

“Diêm Cục trưởng, sự tình có biến hóa” Đổng Học Bán cũng không quàn cái khác, gọn gàng dứt khoát nói: “Vấn đề tư liệu không phải tại in ấn và chinh lý, mà là có người cố ý hãm hại, là Quách Thuận Kiệt, ngài hiểu rõ hắn một mực không phục tôi, cho nên ngày đó giữa trưa hắn vụng trộm tiến vào phòng làm việc của tôi thay đổi văn kiện đưa cho chính ủy”.

Diêm Lượng cau mày, “Có chứng cớ không?”

Đổng Học Bân nói: “Có người chứng mình thời gian nghỉ ngơi lúc giữa trưa Quách Thuận Kiệt đã từng một mình ở tại văn phòng rất lâu, nhưng chứng cớ... tôi còn đang tìm, hình ảnh vài món điểm tâm còn đang ở nơi đó, nếu như có thể kiểm nghiệm vân tay hoặc là..."

Diêm Lượng lắc đầu, “Có chứng cớ xác thực lại đến nói với tôi”.

Đổng Học Bán không cam lòng nói: “Danh ngạch trường Đảng đưa cho Quách Thuận Kiệt, loại người nhân phẩm bi ổi này, làm sao có thể để cho hắn đi trường Đảng? Diêm Cục trưởng, tôi cảm thấy được hẳn là nên hủy bỏ tư cách hắn, chờ chuyện này triệt để điều tra xong rồi nói sau!”

Đây là ngày cuối cùng Diêm Lượng ở tại phân cục thành tây, hắn cũng không muốn xen vào những chuyện hư hòng này nữa, “Vẫn câu nói kia, chứng cớ, không có chứng cớ nói cái gì cũng không tốt, chuyện này cậu nói cùng Chu Chính ủy đi” Reng reng reng, điện thoại trên bàn vang lên, Diêm Lượng vừa tiếp xúc, ngay sau đó chắn chinh chút tinh thần, sau khi nhấc điện thoại hắn lại nói một câu, “...Lữ Bộ trưởng đến, chuẩn bị cho tốt”.

Bất đắc dĩ, Đổng Học Bân đành phải lui ra khỏi văn phòng Diêm Cục trưởng.

Xong rồi?

Toàn bộ xong rồi?

Sinh mệnh chính trị của mình triệt đẽ kết thúc!?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi