QUYỀN TÀI

Hai ngày sau.

Thứ hai, buổi sáng.

Trời rất xanh, đám mây rất dày, trắng trắng xanh xanh như những bông hoa.

Trong đại viện huyện ủy huyện Trinh Thủy, một chiếc xe có giấy phép của bộ tổ chức thị ủy chậm rãi đi vào, ngồi trên xe là thường vụ phó bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Mạnh Nhất Quang, phía trước có một tài xế, người cuối cùng cũng là Đổng Học Bân, sáng sớm ngày hôm nay hắn phải đi thị ủy báo danh, coi như là ngày đầu tiên tiền nhiệm. Bất quá nhìn chiếc xe giảm xóc rất kém cỏi này, Đổng Học Bân trong lòng cũng có một lý giải đại khái đối với tình huống của thành phố, lúc trước tại thành phố Phần Châu, đừng nói một người đứng thứ hai bộ tổ chức thị ủy, cũng là tùy tiện chọn một người phó bộ trưởng cũng là Passat, thậm chí quan hệ cứng một ít đều là Audi A6, được rồi không nói những cái này, cũng là lúc Đổng Học Bân tại cục chiêu thương huyện Duyên Đài, xe cũng là Camry một trăm tám chục ngàn rồi, đều là phối trí bình thường nhất, nhưng ở đây, người đứng thứ hai bộ tổ chức thị ủy lại là một chiếc xe bình thường chỉ khoảng một trăm ngàn? Có thể thấy được không chỉ huyện Trinh Thủy là huyện nghèo khó cấp quốc gia, thành phố địa phương cũng không giàu có, thậm chí có thể nói là thiếu tiền tới tình trạng nhất định, từ trên xuống dưới đều rất nghèo.

"Đổng huyện trưởng à." Mạnh Nhất Quang nói "Tôi xem qua hồ sơ của cậu, cậu là sinh viên, còn là người kinh thành, trước đó công tác cũng ở một thành phố."

Đổng Học Bân nói: "Đúng vậy, ở thành phố Phần Châu."

Mạnh Nhất Quang nhìn hắn "Tôi phải nhắc nhở cậu trước, chúng tôi bên này tương đối nghèo, tin tưởng cậu cũng nhìn thấy, hoàn cảnh tương đối mà nói cũng khổ một ít, cho nên cậu tốt nhất nên sớm có chuẩn bị tâm lý. Không phải nói cậu không thể đảm nhiệm được. Mà là... Bên này quả thật quá gian khổ, nhất là huyện Trinh Thủy, tôi là người địa phương, nhìn huyện Trinh Thủy từng bước một đi tới, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không có thay đổi, ài, chủ yếu là tài nguyên khan hiếm, không có sản nghiệp gì, cho nên trì trệ không tiến bộ, các ngành nghề khác cũng không có biện pháp đuổi kịp. Ở đây vẫn là chổ khó xử của thành phố chúng tôi, thay đổi vài đời lãnh đạo, đều không có biện pháp giải quyết."

Đổng Học Bân cười nói: "Mạnh bộ trưởng, tôi rõ ràng."

Mạnh Nhất Quang gật đầu."Cậu biết là được."

"Thật ra hai ngày trước tôi đã tới đây." Đổng Học Bân nói: "Bên này tôi cũng đại khái dạo qua một vòng, khổ thì khổ, nhưng bách tính rất giản dị, tôi rất thích ở đây."

Mạnh Nhất Quang khẽ gật đầu "Điểm này cậu nói đúng, dân chúng đều rất thuần phác, sau này cậu tiếp xúc sẽ biết."

Thật ra lúc giao lưu với Đổng Học Bân, Mạnh Nhất Quang cũng cũng không coi hắn ra gì cả, biết Đổng Học Bân cũng là đến đây mạ vàng, làm một năm hai năm phỏng chừng sẽ đi. Chỉ là có chút khiếp sợ Đổng Học Bân mới hai mươi lăm tuổi tuổi, về phần bối cảnh của Đổng Học Bân, ông ta cũng không lý giải, thật ra cho dù biết cũng không có ý nghĩa, thành phố Phần Châu ly bên này quá xa, trung gian cách xa nhau vài tỉnh, bối cảnh và năng lực công tác của Đổng Học Bân tại thành phố Phần Châu ông ta tự nhiên không có khả năng nghe nói, thể chế bên này thậm chí có cảm giác tách rời, địa phương nghèo, vòng tròn tự nhiên cũng tương đối nhỏ. Nhãn giới cứ nhìn chằm chằm vào khu vực của mình, còn có tâm tình quan tâm cái khác? Càng không nói chức quan của Đổng Học Bân không cao, quan tâm lãnh đạo cấp thành phố hoặc cấp tỉnh còn không khác biệt lắm, ai đi quan tâm hắn hả? Hơn nữa cho dù biết cũng không có tác dụng, giống như lão Dương nói. Hiện quan không bằng hiện quản, tới huyện Trinh Thủy, bối cảnh của Đổng Học Bân căn bản là không dùng được, tất cả đều phải một lần nữa bắt đầu, người ta cũng sẽ không quan tâm bạn có một vợ làm phó thị trưởng hay không, bởi vì hoàn toàn không có quan hệ với lợi ích của mọi người, cự ly quá xa.

Đó là một khiêu chiến.

Đổng Học Bân ngay từ đầu đã biết, cũng có chuẩn bị tâm lý, không người nhận thức hắn? Không người biết hắn? Như vậy rất tốt! Rốt cục có thể thoát khỏi danh xưng ôn thần, thay hình đổi dạng, một lần nữa thành lập quan hệ, chậm rãi đem lại chiến tích, đây là con đường phát triển mà Đổng Học Bân đặt cho mình.

Nửa năm!

Trong vòng nửa năm mình phải làm ra một hình dạng mới!

Sau đó mang theo cấp bậc chính xử vinh quang trở lại!

...

Huyện Trinh Thủy.

Đại viện huyện uỷ.

Xe đến, bảo vệ cửa đã gọi điện thoại thông báo lãnh đạo của huyện Trinh Thủy, rất nhanh có lãnh đạo và cán bộ lục tục đi tới.

Trong đại viện, xe dừng.

Mạnh Nhất Quang và Đổng Học Bân xuống xe.

Tình huống kinh tế và phát triển của một huyện cụ thể thế nào, thật ra có đôi khi thấy đại viện huyện uỷ cái địa điểm công tác này là có thể đại khái lý giải, huyện Duyên Đài lúc trước Đổng Học Bân công tác qua cũng tương đối nghèo, nhưng đại viện huyện uỷ và ký túc xá cũng lắp đặt thiết bị rất đẳng cấp, điều hòa TV LCD và máy vi tính mọi thứ, hơn nữa cơ bản là tương đối tiên tiến, cho nên huyện Duyên Đài dù nghèo, thực tế vẫn có thể. Nhưng ngày hôm nay vừa nhìn đại viện huyện uỷ của huyện Trinh Thủy, Đổng Học Bân lại thở dài, đất rung, tường nứt, trong hành lang ký túc xá có hai tầng cửa kính cũng đều nát, dính rất nhiều đất bụi, hình như rất lâu chưa người quét dọn.

Căn tin? Cũng là một mặt bằng tự xây dựng!

Ký túc xá? Cũng cỡ chục tuổi rồi!

Bãi đỗ xe? Căn bản là không có, dưới lầu lẻ loi một vài xe đạp và xe chạy bằng điện, xe nhỏ căn bản là không nhìn thấy, có cũng là Xiali các loại.

Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên thấy hoàn cảnh gian khổ như thế, trong lúc nhất thời thật đúng là khó tiếp thụ, cái này cũng quá nghèo? Hắn phỏng chừng giá đất bên này, không nói cái khác, cũng là chiếc Land Rover Đổng Học Bân tùy tiện lái tới phỏng chừng đều có thể mua được cả đại viện huyện uỷ, ừm, hơn nữa còn có thể có một chút dư dã, bạn nói ở đây nghèo ra sao?

Đổng Học Bân cũng có hoài bão, hắn cũng muốn giúp đỡ huyện Trinh Thủy thoát khỏi cục diện nghèo khó hiện tại, trước đem công tác khai triển lên rồi nói sau, cái này từ từ tốt hơn.

"Mạnh bộ trưởng."

"Mạnh bộ trưởng."

Không ít người cung kính chào hỏi.

Mạnh Nhất Quang hơi gật đầu "Mông bí thư và Khương huyện trưởng đâu?"

Một người cán bộ vội hỏi: "Khương huyện trưởng sắp đến, Mông bí thư ngày hôm qua đi tỉnh."

Mạnh Nhất Quang ừ một tiếng "Vậy chuẩn bị phòng họp đi, trực tiếp đi." Sau đó dưới sự dẫn đường của một đám cán bộ dẫn Đổng Học Bân đi vào ký túc xá.

Dưới cái ngắm nghía của rất nhiều cán bộ theo sau, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Đổng Học Bân ngày hôm nay, bởi vì bên cạnh không có người khác, cho nên cho dù chưa thấy qua bọn họ cũng biết người này là lãnh đạo huyện mới tới, hô hấp mọi người bị kiềm hãm, đều hít một ngụm khí lạnh.

Trẻ tuổi như thế?

Cái này cũng chỉ hai mươi mấy tuổi!?

Bởi vì huyện Trinh Thủy bên này tin tức tương đối bế tắc, cho nên tình huống của Đổng Học Bân trong lúc nhất thời còn chưa có đồn ra, chỉ là một ít lãnh đạo biết chút, biết bọn họ huyện sẽ tới một người cán bộ rất trẻ tuổi, hơn nữa có người nói chiến tích không ít, năng lực công tác rất mạnh. Bất quá những lời này viết trên hồ sơ của Đổng Học Bân, thật ra cũng không có nhiều thứ để lưu ý và quan tâm, địa chấn cứu người? Làm cán bộ, lúc địa chấn cứu vài người còn không bình thường sao? Nhảy xuống nước cứu người? Cái này cũng rất tầm thường, hồ sơ đương nhiên sẽ không đi viết Đổng Học Bân lặn bao nhiêu phút, cho nên không phải người của thành phố Phần Châu, không phải người biết nội tình, có rất ít người biết được hàm kim lượng chiến tích trên hồ sơ của Đổng Học Bân, chỉ thấy chữ viết, rất nhiều thứ không nhìn ra, vì vậy mọi người căn bản không coi chiến tích của Đổng Học Bân ra gì, toàn bộ lực chú ý vẫn đều tập trung tại tuổi tác của Đổng Học Bân, cán bộ cấp phó xử tuổi này, còn là phó xử thực chức, lập tức muốn vào phó xử thực chức thường ủy huyện ủy, tỉnh bọn họ đều tìm không ra một người?

Trên ký túc xá, một ít khoa viên thấy được, nhanh chóng thấp giọng nghị luận.

Lúc này, cửa ký túc xá đi tới một thân ảnh thon dài, thấy cái bóng và đường viền, Đổng Học Bân vô thức nhảy trong lòng một chút, giày cao gót, quần dài bó sát, áo sơmi nữ màu trắng, cái tư thái và tư thái kia, không thấy mặt Đổng Học Bân cũng đã đoán được người ta tám phần là một tiểu mỹ nhân, vừa nhìn lên trên, Đổng Học Bân quả nhiên nhảy dựng vài cái, người này nhìn qua đại khái hơn ba mươi tuổi, một thân thành thục ổn trọng khiến cho cô ấy cả người đặc biệt có khí tràng, hình như đứng ở nơi đó cũng có thể đem nhãn cầu nắm trong tay vậy, Đổng Học Bân cũng là một người bị nắm ở bên trong, hắn không ngờ rằng tại huyện nghèo khó này còn có thể nhìn thấy thiếu phụ đẹp như thế.

Mạnh Nhất Quang mỉm cười nói: "Khương huyện trưởng."

Thiếu phụ nhàn nhạt đi tới "Mới vừa họp, khiến cho ngài đợi lâu."

Mạnh Nhất Quang nói: "Không sao cả, tới, tôi giới thiệu một chút, vị này cũng là Đổng Học Bân." Sau đó nói với Đổng Học Bân: "Vị này chính là huyện trưởng huyện Trinh Thủy Khương Phương Phương."

Huyện trưởng?

Thiếu phụ này chính là huyện trưởng?

Đổng Học Bân trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, lập tức vươn một tay đi qua và thiếu phụ nắm tay "Xin chào Khương huyện trưởng, tôi mới đến xin ngài chỉ giáo nhiều." Một năm trước Đổng Học Bân nắm tay với huyện trưởng khu trưởng, đều là muốn ra hai tay biểu thị tôn kính, bất quá hiện tại hắn đã không dùng.

Khương Phương Phương nhìn nhìn Đổng Học Bân, nhìn chằm chằm rất có tính xâm lược con mắt của hắn nhìn một giây đồng hồ, lúc này mới đưa tay ra, nắm tay với hắn, con mắt vẫn nhìn hắn "Ừm, Mông bí thư đi tỉnh xin tiền, tôi đại biểu chính phủ huyện ủy huyện Trinh Thủy hoan nghênh cậu."

Tay cô ấy rất nhỏ, cũng rất trơn.

Cách gần như vậy, hương vị trên người cũng nhàn nhạt tới, đặc biệt dễ ngửi.

Đổng Học Bân nắm mà có chút không muốn buông ra, sau này chính phủ huyện sẽ có chổ của hắn, có một mỹ nữ lãnh đạo, cũng là một chuyện rất không tồi, ít nhất cũng là cảnh đẹp ý vui, tốt hơn nhiều so với một ông già râu ria xồm xàm … ừm, Đổng Học Bân bệnh cũ lại tái phát.

"Phòng họp đã chuẩn bị?" Mạnh Nhất Quang hỏi.

Khương Phương Phương ừ một tiếng "Lãnh đạo chủ yếu đều tới."

"Mông bí thư không trở lại?"

"Vừa gọi điện thoại, ngày hôm nay hẳn là chưa về."

"Vậy đi thôi, trước tuyên đọc nhâm mệnh."

Mọi người bắt đầu đi đến phòng họp!.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi