QUYỀN TÀI

Buổi tối.

Nhà hàng Vương Phủ.

Đổng Học Bân đã trở về, nhìn thời gian, chưa đến tám giờ, sau khi hắn vào phòng của mình thương vụ thì nằm lên giường, thở hổn hển mấy hơi, đầu có chút cảm giác cháng váng. Buổi chiều hắn đi biệt thự Tây Sơn nhà Tạ lão gia tử, trong nhà cũng không có người khác, chỉ một già một trẻ bọn họ, Tạ lão phi kéo hắn uống rượu, sau vài ly bác sĩ mới chết sống lôi kéo không cho lão gia tử uống, Tạ lão lúc này mới thả Đổng Học Bân đi.

Nằm nằm, Đổng Học Bân cũng có chút buồn chán.

Gọi mấy cú điện thoại cho thân bằng hảo hữu.

Báo bình an cho mẹ già Loan Hiểu Bình, nói một tiếng cùng Tạ Tuệ Lan, hỏi thăm tình huống của đứa nhỏ cùng Cù Vân Huyên, cùng Ngu Mỹ Hà hỏi thăm tiểu Thiến Thiến học tập, cùng Từ Yến nói chuyện công tác, chờ cuối cùng gọi cho điện thoại di động của Cảnh Nguyệt Hoa thì...

"Cảnh bí thư, nói chuyện tiện không?"

"Cũng được, đang ở trong kinh làm việc."

"Cái gì? Cô cũng ở kinh thành à? Tôi cũng ở đây!"

“ … À."

"Vậy cô ở chổ nào?"

"Trước cửa khách sạn Kiến Quốc.”

"Vậy cũng không xa lắm, tôi đi tìm cô?"

"Có đồng sự, không tiện."

"Vậy cô tìm tôi đi? Tôi ở tại nhà hàng Vương Phủ, cách nửa tiếng đồng hồ."

"Cậu có việc sao? Quá muộn? Ngày mai rồi nói sau!"

"Có việc, tham khảo một chút vấn đề công tác."

"À, vậy cậu đem số phòng nhắn tin cho tôi, cứ như vậy."

"Được, vậy tôi chờ cô, không gặp không về."

"... ừm."

Cảnh Nguyệt Hoa ở kinh thành, đây là điều Đổng Học Bân thật không ngờ, mình cũng đã lâu không thấy Nguyệt Hoa, nghe giọng nói ôn hoà hình dạng giải quyết việc chung của cô ấy, Đổng Học Bân cũng không có gì ngoài ý muốn, Cảnh Nguyệt Hoa cũng là cái tính cách này, trong lòng có cái gì cho tới bây giờ đều sẽ không biểu hiện ra ngoài, nếu như Cảnh Nguyệt Hoa chủ động đưa ra muốn tới tìm mình, Đổng Học Bân rất có thể sẽ trừng to mắt ra, hắn đương nhiên biết không có thể, khu trưởng mặt đen... Sai, hiện tại hẳn gọi là bí thư mặt đen, cô ấy từ trước đến nay đều là khẩu thị tâm phi, cái này Đổng Học Bân đã tràn đầy thể hội, vì vậy nghĩ Nguyệt Hoa lập tức tới, hắn cũng có chút hưng phấn.

Lâu lắm không gặp.

Lần này phải thân thiết một phen.

Đổng Học Bân lăn qua lăn lại trên giường, ném điện thoại di động đi phòng vệ sinh soi gương, cuối cùng nghĩ không hài lòng, thẳng thắn cởi quần áo tắm rửa một cái.

Ào ào.

Ào ào.

Sau đó lau khô thân thể Đổng Học Bân lại sấy tóc cho khô, cuối cùng cũng không mặc quần áo quấn khăn tắm đi ra phòng vệ sinh.

Chờ a chờ, chờ a chờ.

Trong nháy mắt đã tám giờ hơn, Nguyệt Hoa còn chưa có tới.

Đổng Học Bân cũng không vội, rút một điếu thuốc ra, đem tất cả đèn trong phòng tắt đi, sau đó kéo rèm cửa sổ trải lại giường, liên tiếp nhìn thời gian.

Tíc tắc...

Leng keng...

Chuông cửa vang lên.

Đổng Học Bân tinh thần rung lên, Nguyệt Hoa tới!

Hắn dụi tàn thuốc từ ghế trên ngồi dậy, vuốt vuốt kiểu tóc, trong bóng tối mò mẫm đi tới trước cửa, mở cánh cửa, đem người bên ngoài kéo vào, chủ yếu đây là nhà hàng Vương Phủ, quản lí và người khác đều nhận thức mình, Đổng Học Bân cũng không muốn quá phô trương, rất sợ bị người khác phát hiện, huống hồ bên cạnh còn ở Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ, Đổng Học Bân đương nhiên muốn tránh bị người khác chú ý, cho nên gấp gáp đem người bên ngoài kéo vào, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

"Đổng …”

Còn chưa nói nói, Đổng Học Bân đã không chịu nổi nắm mông đẹp của cô ấy, cố sức xoa nhẹ một cái, "Thật đầy đặn, sao căng thế?"

"Hả?"

"Đầy đặn thật?" Đổng Học Bân nghĩ mông của Nguyệt Hoa còn đầy đặn hơn so với trước đây một ít, "Bất quá xúc cảm vẫn tốt như vậy, sao giờ mới đến? Chờ cô đã nửa ngày."

"Tôi …”

Đổng Học Bân cúi đầu hôn trên trán của cô ấy, tay còn sờ sờ trên mặt cô ấy, tay kia thuận thế đi vào trong quần áo của cô ấy, chậm rãi hướng về phía trước.

Ừm?

Ngực sao có chút rủ xuống?

Không đúng gì hết? Mới vài ngày không gặp??

Đổng Học Bân lúc này mới nhận ra có chút không thích hợp.

Sau đó, người phụ nữ trong lòng mới hô một câu, "Đổng huyện trưởng, là tôi, lão Trần."

Đổng Học Bân trong lúc nhất thời cả kinh, phản xạ có điều kiện đem tay từ trong quần áo cô ấy rút ra, tay phải nhanh chóng sờ soạng trên tường vài cái, tạch một tiếng tìm được rồi chốt mở đèn trong phòng sáng lên, sau một giây, thân ảnh của phó cục trưởng cục tài chính huyện Trinh Thủy Trần Tiểu Mỹ xuất hiện ở trước mắt Đổng Học Bân, tóc cô ấy bị Đổng Học Bân làm rối loạn, quần áo cũng hơi mở ra một ít, lộ ra bụng trắng noãn và dây lưng.

Bỏ mịa!

Sờ lộn người!

Đổng Học Bân thiếu chút nữa ngất xỉu đi, "Trần cục trưởng, sao cô lại tới đây?"

Trần Tiểu Mỹ trên mặt cũng có chút xấu hổ, bất quá chỉ một chút rồi qua, dù sao là người từng trải, mau chóng đem quần áo chỉnh lý lại, còn xoa xoa nước miếng trên trán Đổng Học Bân vừa rồi để lại, "Tôi đến đây tìm ngài nói chút chuyện, bằng không tôi một hồi trở lại?"

Đổng Học Bân cười khổ nói: "Không có việc gì, vào đi vào đi."

Trần Tiểu Mỹ ừ một tiếng, vuốt tóc, biểu tình có chút mất tự nhiên.

Đổng Học Bân biểu tình càng xấu hổ, "Vừa rồi xin lỗi, tôi vừa gọi điện thoại, vợ tôi muốn đến đây, tôi đem cô trở thành cô ấy.”

Trần Tiểu Mỹ vội vã xua tay, "Không có việc gì không có việc gì, là tôi tiến đến chưa nói rõ ràng, không trách ngài."

Đổng Học Bân nhìn ngực của cô ấy, mặt đỏ không ngớt nói: "Thật sự xin lỗi, lỗi tại tôi, tôi hẳn là nên nhìn rõ trước."

Trần Tiểu Mỹ ngày hôm nay mặc quần áo hưu nhàn, quần tây, áo lông dê, nhìn qua ôn hòa hơn so với ban ngày rất nhiều, cũng có chút tư sắc, Đổng Học Bân cho dù vừa sờ soạng ngực cô ấy xong, hẳn là cũng không tính có hại, ngược lại là hắn chiếm đại tiện nghi, cho nên trong lòng rất là xin lỗi, may thật, may là tay không đi xuống, ừm, cũng may là vừa rồi cái miệng chỉ hôn trán cô ấy, không hôn đến cái miệng, nếu không thì mất mặt lớn.

Coi chuyện này ầm ĩ kìa!

Đổng Học Bân ơi Đổng Học Bân! Sao mày làm chuyện loại này! Háo sắc cái gì!

Đổng Học Bân mắng mình một lần, mang theo áy náy mà đem Trần Tiểu Mỹ lui qua sô pha ngồi xuống, "Cô uống cái gì? Tôi đi lấy cho cô."

Trần Tiểu Mỹ vừa mừng vừa sợ nói: "Không cần, tôi không khát."

"Không có việc gì, vậy pha cà phê cho cô nha." Đổng Học Bân đi pha cà phê, thật ra hắn cũng có thể dùng BACK lui thời gian về phía sau, bất quá Đổng Học Bân không có làm như vậy, gần đây cũng đều nghĩ tôi luyện bản thân, cho nên có đôi khi không sử dụng, Đổng Học Bân nghĩ rất đơn giản, chuyện nên trải qua vẫn phải trải qua, bằng không mình trên chính trị và trên sinh hoạt vĩnh viễn cũng không thành thục được, hắn hiện tại không lúc nào không nghĩ làm sao đề cao mình, từ khi hắn đi huyện Trinh Thủy tiền nhiệm thì phương thức làm việc là có thể nhìn ra một ít.

Đương nhiên, cái này cũng là Trần Tiểu Mỹ phản ứng không lớn mà thôi.

Nếu như Trần Tiểu Mỹ lớn tiếng thét chói tai hoặc là lửa giận dạt dào, Đổng Học Bân cũng sẽ không chút do dự dùng BACK lui về phía sau, hắn không chịu được cái này.

"Cà phê tới."

"Cảm ơn Đổng huyện trưởng "

"Không khách khí không khách khí, tôi nên xin lỗi mới đúng."

"Không sao, không phải đại sự."

Trần Tiểu Mỹ uống cà phê, sắc mặt cũng thoáng ổn một ít, không mất tự nhiên.

Đổng Học Bân xưng hô cũng dần dần thay đổi, "Chị Trần, cô đến đây có việc?"

Trần Tiểu Mỹ nhìn hắn, hơi ừm một cái, cung kính nói: "Buổi chiều tôi nói chuyện với Nghiêm cục trưởng bên kia, thư ký của Mông bí thư gọi điện thoại tới, hỏi tình huống."

Đổng Học Bân à một tiếng, "Sau đó?"

Trần Tiểu Mỹ lập tức nói: "Chúng tôi chưa nói chuyện của bộ tài chính, cũng chưa nói về ngân sách."

Nghe vậy, Đổng Học Bân chậm rãi gật đầu một cái, bất quá lại nghĩ Trần Tiểu Mỹ và Nghiêm Nhất Chí không phải người của Mông bí thư sao? Mông bí thư thư ký gọi điện thoại tới bọn họ không nói? Còn đem chuyện này nói cho mình? Trần Tiểu Mỹ đây là ý gì? Ừm? Hình như có chút khó hiểu hả?

Là có ý đứng vào hàng sao?

Đổng Học Bân nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể lo lắng đến ý này.

"Còn gì không?" Đổng Học Bân hỏi.

Trần Tiểu Mỹ nói: "Đại khái không, cũng là những cái này, báo cáo với ngài một chút."

Đổng Học Bân gật đầu nói: "Không nói tốt nhất, tiền còn chưa có, luôn luôn có biến cố, đến lúc đó chờ trở về rồi nói, tiền có thể xuống tới rồi thông báo mọi người." Thật ra chuyện tình then chốt chủ yếu vẫn là Đổng Học Bân và Tạ Quốc Lương là thân thích, chỉ bất quá Đổng Học Bân không nhắc đến cái này, mà là dùng việc khác ám chỉ hai người bọn họ, bối cảnh trong kinh của hắn, Đổng Học Bân không tiện mở miệng.

Đổng Học Bân không nói, Trần Tiểu Mỹ tự nhiên cũng sẽ không nói, bất quá trong lòng đương nhiên cùng sáng như gương, "Vợ ngài muốn đến đây, vậy tôi cáo từ trước."

"Uống cà phê rồi đi."

"Ặc, vậy... Vậy được."

Trần Tiểu Mỹ bưng ly cà phê, chỉ bất quá ngực và mông vừa rồi bị Đổng Học Bân sờ qua xúc cảm tựa như còn lưu lại, khiến cho hô hấp cô ấy có chút nhanh, cũng nói không nên lời là cái cảm giác gì, ngoại trừ chồng cô ấy, cô ấy rất ít bị đàn ông sờ qua như thế ở mấy chổ đó.

Sau vài phút.

Hai người lại hàn huyên vài câu.

Cà phê uống xong, Trần Tiểu Mỹ liền cáo từ: "Vậy tôi trở về."

Đổng Học Bân ừm một cái, đứng dậy đưa cô ấy, "Chị Trần, thật sự xin lỗi, tôi thật không phải cố ý, được rồi, chổ của tôi có hai gói thuốc chị cầm đi." Đổng Học Bân từ trong cặp lấy ra hai gói Trung Hoa, cái này là hắn mua ở kinh thành, chuẩn bị đi bộ tài chính làm việc thì tặng cho người, bất quá không cần dùng, mình cũng không hút được, đưa cho Trần Tiểu Mỹ coi như tạ lỗi, "Chị đem về cho chồng chị đi."

Trần Tiểu Mỹ liên tục xua tay, "Không cần."

Đổng Học Bân chết sống nhét vào trong tay cô ấy, "Nhanh cầm, tôi cũng không hút được."

Thoái thác một phen, Trần Tiểu Mỹ chỉ có thể nhận, "Vậy tôi thay chồng tôi cảm ơn ngài, bất quá vừa rồi thật sự không có gì đáng ngại, đều không phải cố ý."

"Ừm, vậy cô đi ngủ sớm một chút đi."

"Được, Đổng huyện trưởng ngài cũng ngủ ngon."

Cửa mở, Trần Tiểu Mỹ đi ra.

Đổng Học Bân thở ra một hơi, giang hai tay nhìn bàn tay của mình một chút, trong lòng bàn tay tựa như còn lưu lại một ít hương vị trên người của mỹ phụ, khiến cho hắn cười khổ một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi