QUYỀN TÀI

Buổi sáng, Phất Châu.

Một chiếc Buick chạy nhanh trên đường cao tốc.

"Trương tổng, lão Hồng không biết đường, bây giờ nên đi như thế nào?" Địch Thuận hỏi.

"Vẫn là đi hướng tây, tiếp tục đi, đúng rồi, buổi trưa chúng ta có đi ăn chút gì không?" Trương Long Quyên hỏi.

Địch Thuận có thể là cố ý khống chế, sắc mặt cũng không căng thẳng: "Nghe theo ngài, tôi và lão Hồng đều tùy tiện, chổ ít người là được"

Trương Long Quyên nhìn về bên cạnh: "Tiểu Đổng, cậu chọn chổ nào?"

Đổng Học Bân cười nói: "Tôi nghĩ chúng ta đi quán bò bít tết hôm qua cũng được"

"Ha ha, tên nhóc cậu thật tinh mắt, đúng là không tồi, được rồi, vậy chổ đó"

Đổng Học Bân nhìn Trương Long Quyên: "Bây giờ còn sớm, vậy chúng ta là?"

Trương Long Quyên nói: "Tùy tiện đi dạo, lần trước chúng ta đi đường phía bắc, lần này đi phía nam" Nói xong, thấy chung quanh có xe có người, Trương Long Quyên từ khe ngực rút ra một kính râm lớn đeo trên mặt, đúng vậy, rút ra từ khe ngực, Đổng Học Bân ngay từ đầu đã chú ý đến kính râm ngay khe ngực của cô ấy, ngực của cô ấy rất lớn, không cần lo lắng kính sẽ bị rớt xuống, khe ngực cũng đủ sâu, Đổng Học Bân nhìn mà có chút ho khan, không chỉ hắn, ngay cả Địch Thuận và lão Hồng cũng cười khổ một tiếng.

Quá cởi mở.

Gặp phải một đại tỷ như thế, Đổng Học Bân cũng phải bó tay.

Suy nghĩ một chút, Đổng Học Bân cũng từ trong lòng lấy ra một kính mát đeo lên mặt, che khuất hầu như là phân nửa khuôn mặt, người không quen hẳn là không nhận ra hắn.

Trương Long Quyên vui vẻ nói: "Học theo tôi?"

Đổng Học Bân ừm một cái:" Tia sáng bên này quá chói mắt"

Trên thực tế thì Đổng Học Bân đương nhiên không phải vì vấn đề tia sáng, hắn còn chưa có chú ý như vậy, kính mát là thứ hắn đã chuẩn bị trước, để làm ngụy trang thích hợp. Nếu có camera giám sát hoặc là người khác nhìn thấy, thì cũng sẽ không ghi nhớ diện mạo của hắn, dù sao thì Đổng Học Bân cũng không giống như quốc an, sau khi về nước còn muốn xuất đầu lộ diện tại nơi đông người, đương nhiên không muốn chuyện bên này ảnh hưởng công tác của hắn, cho nên tự nhiên phải bảo hộ mình chu toàn, Đổng Học Bân phỏng chừng Trương Long Quyên cũng là có cái suy nghĩ này.

"Chị Trương, bên này có cái gì để chơi?"

"Đến bên kia thành phố, có một khu giải trí, bất quá ngày hôm nay không được, ngày mai nếu như không có việc gì thì chị dẫn cậu đi chơi"

"Vậy đương nhiên là tốt"

Dọc đường đi, chỉ nghe Đổng Học Bân và Trương Long Quyên nói chuyện thôi.

Đổng Học Bân cực kỳ giống như một người tới du ngoạn, cái gì cũng đều hỏi, và liên tục ngắm phong cảnh.

Địch Thuận và lão Hồng thì không như vậy, Địch Thuận tuy rằng thường hay cười đáp một chút, nhưng có thể nhìn ra được trong lòng tất cả đều nằm ngoài xe, lão Hồng càng như vậy, vừa lái xe vừa nhìn hai bên đường.

"Phía trước là một viện nghiên cứu" Trương Long Quyên bỗng nhiên nói.

Địch Thuận ánh mắt khẽ động, tới rồi sao? Vì vậy nhanh chóng nhìn qua.

Lực chú ý của lão Hồng cũng căng thẳng lên, mục đích của bọn họ lần này là quan sát tình huống chung quanh, để định ra kế hoạch cứu Chung Lệ Trân đồng chí.

Bầu không khí trong xe chợt căng thẳng.

Trương Long Quyên thật ra rất tùy ý, vẫn hút thuốc, sau đó dùng loại giọng điệu giới thiệu rất tự nhiên nói cho Địch Thuận và lão Hồng nghe tình huống đại khái xung quanh,

Nghe xong, Địch Thuận và lão Hồng nhìn nhau, sắc mặt đều không tốt lắm, bọn họ đều đã nhìn ra, tình huống cụ thể bên này còn trắc trở hơn tin tức bọn họ nhận được, bốn phía trống trải không gì sánh được, cỏ cũng không cao, căn bản là không che được một người, nhìn viện nghiên cứu xa xa có vài chiếc xe tuần tra của quân đội, đối với cái nhiệm vụ cấp một này, hai người bọn họ càng không nắm chắc.

Nghiêm mật như thế?

Làm sao cứu người?

Bất quá bọn họ cũng không muốn buông tha, tiếp tục nhìn.

Lão Hồng nhẹ nhàng lấy ra một cái máy ảnh đưa lưng về phía Đổng Học Bân chụp hình, sau đó vừa lái xe vừa suy nghĩ, tựa như đang suy tính kế hoạch.

Đổng Học Bân thật ra thấy được, nhưng làm bộ không phát hiện, tiếp tục trò chuyện phiếm với Trương Long Quyên.

Không phải Đổng Học Bân có kế hoạch, mà là nếu như hắn muốn đi cứu người căn bản là không cần phải quản địa hình và hoàn cảnh các loại, trực tiếp xông vào là được, hắn làm việc từ đó đến giờ đều là như vậy, chuyện quá phức tạp nghĩ không rõ ràng thì không nghĩ, vũ lực giải quyết là tốt rồi.

Xe tiếp tục chạy.

Mười mét...

Năm mươi mét...

Một trăm mét...

Trương Long Quyên hỏi: "Hoàn cảnh cũng được chứ?"

Địch Thuận nói: "Ừm, tốt hơn so với trong nước."

Trương Long Quyên cười nói: "Vậy hiện tại thế nào?"

Bởi vì có Đổng Học Bân, cho nên Địch Thuận nói chuyện rất chú ý: "Đi một vòng xuống phía nam đi, công ty cũng muốn mua một khối đất bên này, đúng lúc có thể khảo sát"

"Được, vậy quẹo ở phía trước" Trương Long Quyên nhắc nhở.

Lão Hồng cho xe chuyển hướng, một đường đi thẳng xuống hướng nam.

Nơi này ngày hôm qua Đổng Học Bân không có đi qua, cho nên cũng không nhịn được quay đầu ra ngoài nhìn: "A, nếu tôi có tiền, cũng xây một căn biệt thự ở đây"

Trương Long Quyên mỉm cười nói: "Được đấy, nếu như cậu đến Phất Châu sinh sống lâu dài, chị tặng cậu một căn"

Đổng Học Bân không biết cô ấy có phải là nói giỡn hay không, đổ mồ hôi nói: "Đừng đừng, ai lại làm thế"

"Ha ha, có ý gì, vậy cậu còn muốn ở cùng với chị hả? Cũng được, chị cũng không có ý kiến gì, chỉ sợ lão Từ trở mặt với chị!" Trương Long Quyên cười rất vui vẻ.

Đổng Học Bân hết chổ nói, càng nói càng bó tay.

Địch Thuận và lão Hồng thì không có tâm tư nghe hai người bọn họ nói nhảm, ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.

"Ơ? Phía trước xảy ra chuyện gì?" Lão Hồng đang nhìn, thần sắc bỗng nhiên căng thẳng.

"Làm sao vậy?" Đổng Học Bân và Trương Long Quyên bọn họ cũng nhìn qua, nhất thời, hai chiếc xe quân đội đập vào mắt.

Xe trên đường bên này cũng có một ít, bất quá đều bị hai chiếc xe quân đội phía trước chặn lại, có bảy tám quân nhân nước M cầm súng đi xuống, tới trước mặt người trong xe nói mấy câu tiếng Anh gì đó, sau đó cửa xe mở ra, mấy người nước M trong xe nghi hoặc nhìn bọn họ, quân nhân cũng không nói cái gì, trực tiếp vào soát xe, cũng bắt bọn họ đưa ra giấy tờ.

Bên trong xe...

Cóp sau xe...

Thậm chí còn soát người...

Mấy người nước M kia phát ra vài tiếng phẫn nộ và oán giận, nhưng mấy người quân nhân không nghe, vẫn tiếp tục tiến hành kiểm tra bọn họ.

"Không tốt!" Lão Hồng lập tức dừng chiếc Buick lại.

Trương Long Quyên cũng biến sắc:" Sao có trạm kiểm soát soát người? Các người..." Nhìn về phía Địch Thuận hai người.

Địch Thuận nghiêm mặt lắc đầu, cúi đầu nhìn chổ cẳng chân, hơi phồng lên, có thể là một khẩu súng.

Thật ra ở nước M rất nhiều dân cư cũng có súng, bất quá súng của Địch Thuận hẳn không phải là công khai, cho nên không thể bị lục soát.

Trương Long Quyên cũng không ngờ là sẽ có trạm kiểm soát, trước đây cô ấy đi ngang qua không hề phát hiện, nếu không cũng không có khả năng mang Địch Thuận bọn họ đến đây, không nịhn được căng thẳng lên!

Tiêu rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi