QUYỀN TÀI

Giữa trưa 12h.

Đổng Học Bân không yên tâm đang ăn cơm trưởng Đảng, Iphone4 trong túi quần đột nhiên vang lên, hắn lòng tràn đầy chờ đợi, chờ điện thoại Từ Yến cho tới trưa, vừa nghe chuông điện thoại di động, phản xạ có điều kiện vọt thoáng cái đã nâng người lên, nhưng lấy điện thoại di động ra xem xét, nhưng lại là điện thoại Lý Khánh Chủ nhiệm gọi tới.

Đổng Học Bân chờ mong vô cùng nói: “Chủ nhiệm, ngài tìm ta? Đơn vị bên kia thế nào?”

Lý Khánh cười khổ một cái, “Còn có thể thế nào? vẫn cái tình huống kia” Thật sự bàn luận, Lý Khánh cùng miễn cưỡng xem như người phe phái Từ Yến, thời gian gần đây cùng chờ đợi lo lắng, không biết động tác kế tiếp của Chu Quốc An sẽ là cái gì, có thể liên lụy đến chỗ ngồi một mẫu ba phần của mình hay không.

“A, như vậy sao...” Đổng Học Bân thất vọng vỗ ót, hắn còn tưởng răng Lý Khánh gọi tới nói với mình tin tức Chu Quốc An hoặc Quách Thuận Kiệt bị Ban Thanh tra Kỷ Luật mang đi.

“Tiểu Đổng, cậu còn đang học tập ở trưởng Đảng?”

“Đúng, giữa trưa vừa tan học”.

Lý Khánh rất là bất đắc dĩ nói: “Là như thế này, trong cục bảo cậu trở về một chuyến, một việc là chuyển giao văn phòng cùng Quách Thuận Kiệt, thứ hai là nộp chứng minh công tác Phó Chủ nhiệm lên, buổi chiều có một hội nghị, tốt nhất cậu trở về trước”.

Ai ngờ tin tức tốt không nghe đến, lại đến một tin tức xấu.

Tại sao đơn vị đầu kia còn chưa có động tĩnh?? Mình thật sự bị mất chức?

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân suýt nữa thất thố vỗ cái bàn, mẹ nó, chuyển giao văn phòng? Ta bị mất chức còn có cái gì tốt để chuyên giao? Để tên khốn Quách Thuận Kiệt đánh vào mặt ta trước mặt mọi người? Tính tình Đổng Học Bân còn chưa tốt đến mức đó, ta không trở về thì thể nào?

Hắn cũng không quản nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, ăn xong trở về lớp mình rồi ngồi xuống. Đừng xem Đổng Học Bân biểu hiện ra rất kiên cường uy phong, trên thực tế tròng lòng đã bồn chôn, đang lo lắng suông, cũng không biết Từ Cục Trường bên kia tình huống nào, rốt cuộc chứng cớ có bắt được Chu quốc an hay không? Đây rồi Quách Thuận Kiệt? Nếu Ban Kỷ Luật Thanh tra thị cục cảm thấy chứng cớ không đủ không tiếp tục xâm nhập điều tra mà nói, chính mình đã có thể qua hết rồi, lãng phí mấy lân BACK cũng là không tính cái gì, nhưng chức vị Phó Chủ nhiệm của mình và con đường làm quan sau này...

Đổng Học Bân không thể không nghĩ tới việc liên lạc đến Lữ Bộ trưởng đã lui ra khỏi bộ quốc an, nhưng sau khi hắn gọi điện thoại cho Diêm Lượng nói tao ngộ mình gặp hai ngày, Diêm Lượng ngoài miệng đáp ứng giúp mình hỏi một chút, sau đó cũng không thấy có tin tức gì.

Đổng Học Bân cùng tưởng tượng được, bệnh hen suyên của Lữ lão phát tác thiếu chút nữa chết mất, cuối cũng là Diêm Lượng sơ say phạm sai lầm, nếu để cho Diêm Lượng một lần nữa gọi điện thoại cho Lữ lão để cho Lữ lão giúp Đổng Học Bân làm việc này, đây không phải là nhắc lại chuyện xưa, khiên cho Lữ lão một lân nữa nhớ lại Diêm Lượng ngày đó thát trách sao, loại chuyện này làm sao Diêm Lượng lại đi làm?

Đáng chết.

Mười phút trôi qua...

Hai mươi phút quá khứ trôi qua...

Reng reng reng, điện thoại vang lên, lúc này là dãy số văn phòng Từ Yến.

Đen rồi đến rồi, Đổng Học Bân vội vàng đè xuống nghe, “Alo, Từ Cục Trường, có phải là có tin tức gì?”

“Ở chỗ nào?” Từ Yến không trả lời hắn vấn đề này, thanh âm rất bình tĩnh.

“Tôi ở trưởng Đảng, chuyện kia...”

Không đợi Đổng Học Bân hỏi cái gì, Từ Yến lên đường: “Lý Khánh không phải gọi điện thoại bảo cậu trở về sao? Tại sao còn đang ở trưởng Đảng? Buổi chiều phòng tổng hợp phải họp tuyên bố bổ nhiệm Quách Thuận Kiệt, cậu nhanh trở vê”.

Đổng Học Bân nghẹn khuất nói: “Từ cục, chứng mình công tác khi nào mới giao, tôi lại không chạy được, a, hôm nay tôi có phân khó chịu, xin nghĩ được không?”

Từ Yến quả quyết nói: “...Không được”.

Đổng Học Bân sừng sờ, “Cái này...” Điện thoại Lý Khánh còn không nói, cần phải là Từ Yến phân phó, Đổng Học Bân thật đúng là không thể không đi, nhưng vấn đề là, người quá ác tâm, hắn không muốn đi!, “Ai... tôi đi... đợi lát nữa tôi đi”.

“...Đừng bỏ lỡ trò hay, nhanh lên” Tít tít tít, điện thoại bị dập máy.

Ồ? Từ Cục Trường nói cái gì? Trò hay? Cái trò hay gì? Đột nhiên, trong nháy măt Đổng Học Bân nghĩ tới một cái khả năng, lỗ chân lông toàn thân thoáng cái đều mở, hắn vù một phát nhấc túi lên, ra khỏi trưởng Đảng gọi cho xe taxi, phi tốc tiến đến hướng phân cục thành tây.

Cùng lúc đó.

Trong văn phòng Chu Quốc An.

Quách Thuận Kiệt mặt đầy tức giận đứng ở trước bàn làm việc hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu thúc, Đổng Học Bân tính là cái gì, ngày hôm qua dám chống đối ngài? Quả thực quá không coi ai ra gì, cháu xem hắn chính là...”

Chu Quốc An vỗ nhẹ nhẹ cái bàn, “Có việc thì nói” Mỗi lần đến chỗ này chính là một lần làm bộ, Chu Quốc An có chút phiền phức.

Quách Thuận Kiệt chú ý thoáng qua sắc mặt hắn, ho ho cuống họng, cần thận nói: “Cháu đề nghị chờ sau khi Đổng Học Bân tốt nghiệp trưởng Đảng, điều hắn đến đi công tác phòng hồ sơ, với năng lực công tác của hắn, tình huống bên kia càng thích hợp với hắn hơn” Phòng hồ sơ là ngõ cụt, bởi vì liên quan đến đến quá nhiều văn kiện cơ mặt và công tác mang tính bể tắc, phòng hồ sơ cơ bản là có tiến vào không ra, chỉ cần tiến vào, một ít loại chính là cả đời, là chung kết con đường làm quan.

Thật ra Quách Thuận Kiệt làm sao không muốn để cho Đổng Học Bân ở lại phòng tổng hợp, như vậỵ mình càng có thể là dùng sức động hắn, nhưng giờ đây phòng tổng hợp không biết tại sao đều bị Đổng Học Bân thu phục chiêm được nhân tâm, khoa viên có mâu thuẫn rất lớn đôi với mình, nếu như Đổng Học Bân còn đang ở phòng tổng hợp mà nói, uy tín Quách Thuận Kiệt thật đúng là không dề dựng lên.

Chu Quốc An từ chổi cho ý kiến, liếc nhìn hắn, “Chuẩn bị bài phát biểu của cậu đi, sau này không cần phải chạy vào phòng làm việc của tôi”.

“Vâng” Đáp ứng một câu, Quách Thuận Kiệt xoay người ra khỏi...

Trẽn thực tế, trong lòng Chu Quốc An đã nghĩ ngợi làm sao thu thập Đổng Học Bân, một tiểu viên công vụ vừa mới tiến vào thể chế chẳng những viết thư gửi Ban Thanh tra Kỷ Luật tố cáo mình, còn dám tranh luận cùng mình? Điều này bảo hắn làm sao có thể nhẫn nhịn? Phòng hồ sơ?

Chu Quốc An cũng không muốn dễ dàng buông tha hắn như vậy, hắn muốn tìm cái cớ khai trừ Đổng Học Bân ra khỏi danh sách nhân viên công vụ, nhưng mà hiện tại còn không thể vội vàng, hắn mới vừa lên Cục trưởng phân cục, đúng là lúc con đường làm quan huy hoàng nhất, tước chức vị Đổng Học Bân đã có một chút mạo hiểm, nếu không có việc Diêm Lượng điêu đên tinh rất xa vê phía nam nhậm chức, hắn thật đúng là không thể động Đổng Học Bân đơn giản, hơn nữa còn khả năng có Lữ lão bên kia đè nặng, cho nên Chu Quốc An mới làm thử một bước tước chức vị Đổng Học Bân trước, cũng không phải mát chức, nếu như trên mặt có áp lực hoặc là có vẫn để phương diện khác, Chu Quốc An có thể tùy thời ứng cứu.

Ví dụ như Lữ lão nếu quả thật gọi điện thoại tới chất vấn tại sao mình tước chức vụ Đổng Học Bân người cứu mạng hắn, Chu Quốc An cũng có thể lập tức điều Đổng Học Bân đến ngành trọng yếu, đây đều là một thao tác. Đương nhiên, Chu Quốc An không cho rằng Lữ lão sẽ giúp hắn nói chuyện, chút việc nhỏ còn bắt lão gia đứng ra, nói sau một chuyện cầm thuốc là Diêm Lượng được ân tình Đổng Học Bân, Lữ lão bên kia còn kém một chút, dù sao không phải Lữ lão tự mình quên cầm thuốc. Sự thật cùng đang như Chu Quốc An suy đoán, điện thoại Lữ lão chưa tới, chỉ là phe phái Từ Yến bên kia gây một số áp lực không đau không ngứa.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trên bàn vang lên.

Chu Quốc An xem xét dãy số, lông mày nhíu lại, nâng điện thoại alo một tiếng.

Vài giây đồng hồ trôi qua, nghe xong lời đối phương nói, mặt Chu Quốc An thoáng cái đã âm trầm, “Không có khả năng tuyệt đối không có khả năng, tại sao lại như vậy?” Thờ hổn hển dồn dập, Chu Quốc An vỗ cái bàn hai cái, trong lòng bàn tay đều đập đến đỏ, “Là ai điều tra là ai cho bọn hắn quyền điều tra?”

Dưới lầu.

Phòng họp số 3.

Đây là hội nghị tuyên bố bổ nhiệm Quách Thuận Kiệt, vốn bổ nhiệm một Phó Chủ nhiệm phòng tổng hợp căn bản không được dùng phòng họp số 3, đãi ngộ cấp Phó khoa mà thôi, không long trọng như vậy, phòng tổng hợp lại một phó tới, chỗ chính trị bên kia lại đên hai người, cộng thêm vài khoa viên phòng tông họp hoàn toàn đủ, hình thức sao, Đổng Học Bân lúc trước chính là như vậy.

Nhưng hôm nay trưởng phòng Chu Quốc An muốn tới tham gia, Chu Quốc An biểu hiện ra lý do tham gia là muốn hưởng ứng Trung ương hiệu triệu đề bạt cán bộ trẻ tuổi, mượn lần này phát biểu nói chuyện một phen, thực ra là truyền đạt ra một thái độ, một tín hiệu vê phía thể lực khăp nơi. Cho nên có Chu Quốc An ở đây, cấp bậc này sẽ không giống, bởi vậy, Chủ nhiệm chính trị Bàng Bân và một ít lănh đạo khoa viên cùng đều không thể không đến tham gia náo nhiệt.

Người phòng tổng hợp hầu như đều ở trong phòng họp, Quách Thuận Kiệt từ văn phòng Chu Quốc An xuông đăc chí vừa lòng đang chỉ huy Đàm Lệ Mai và Quách Phàn Vỹ bố trí hội trưởng, “Tiểu Đàm, đi thử âm một lần”.

Đàm Lệ Mai cắn môi nói: “Tôi vừa thử qua một lần, không có vấn đề”.

Quách Thuận Kiệt trừng mắt nói: “Tôi nói cô thử lại một lần”.

Đàm Lệ Mai ủy khuất, tròng mắt đỏ lên, cúi đầu lại đi lên đài chủ tịch.

“Quách Phàn Vỹ, lành đạo lập tức tới ngay, lau lại một lần, nhanh lên” Quách Thuận Kiệt rất hưởng thụ cái loại cảm giác chi diêm giang sơn, “Thường Quyên, cô lấy bản thảo diễn thuyết tới cho tôi, ở bàn công tác bên tay trái đó” Thường Quyên đang loay hoay cái ghế, trả lời được hơi chậm một ít, kết quả Quách Thuận Kiệt trừng mắt nói, “Nhanh”.

“Cậu làm cái gì đấy hả?” Ngoài phòng họp, thanh âm Đổng Học Bân tiến đến, “Hô cái gì mà hô?” Tuy Đổng Học Bân bị mất chức quan, nhưng quan uy nhưng không ném đi, ngữ điệu vàn mười phần giống như lúc làm Phó Chủ nhiệm.

“Đổng Chủ nhiệm”.

“Đổng Chủ nhiệm”.

Bọn người Thường Quyên nhất tề kêu một tiếng, nước mắt Đàm Lệ Mai đều chảy ra, hôm nay nàng bị Quách Thuận Kiệt khi dễ quá mức.

Quách Thuận Kiệt vừa thấy Đổng Học Bân làm càn nói chuyện cùng mình như vậy, mặt không khỏi âm trầm, “Đổng Học Bân, chú ý thân phận của ngươi, ngươi nói kiểu gì thế? Ngươi có thái độ gì? A!? Không hiẽu tôn trọng lãnh đạo sao?”

Hắn chỉ một ngón tay về phía tây, “Thường Quyên, bản thảo diễn thuyết không cần cô cầm, Đổng Học Bân, ngươi đi nhanh lên, ta chờ ở đây” Đổng Học Bân vẫn là ở phòng tổng hợp, hắn biến thành khoa viên... Quách Thuận Kiệt đương nhiên là có quyền phân công hắn.

Chung quanh vẫn là những người phòng tổng hợp, Đổng Học Bân nói chuyện cũng không có cố gì kỵ, “Bắt đại gia ngươi đi hả”.

Quách Thuận Kiệt thoáng cái đã phát hỏa, chỉ vào cái mùi hắn muốn mở miệng mắng, nhưng bên ngoài có không ít khoa viên lục tục vào phòng họp số 3, Quách Thuận Kiệt xem xét, cường chế đè ép lửa trong người, không muốn làm trò cười cho thiên hạ, lạnh lùng nói liên tục ba tiếng “tốt” đối với Đổng Học Bân.

Mọi người tiến đến trước tiến cùng thấy được Đổng Học Bân, không rõ tại sao hắn cũng tới, sau đó mọi người giống như trốn ôn thần vượt qua Đổng Học Bân hướng về vị trí của mình ngồi xuống, trước kia vài người quan hệ cùng hắn không tệ không chỉ không nói chuyện cùng Đổng Học Bân, giờ đây đên chào hỏi gật đầu đơn giản nhất cũng không có.

Sau khi trải qua một sô sự tình, ai còn không biết Tiểu Đổng Chủ nhiệm sắp bị giáng tai vạ đên nơi? Khiêu khích Chu Cục trưởng? Tố cáo lãnh đạo? Chống đối người đứng đâu? Người người đều nói Tiểu Đổng Chủ nhiệm sắp xuống mồ chứ nói chỉ là bị chiếm chức vụ.

Thấy như thế, Quách Thuận Kiệt nở nụ cười ha ha, hắn cảm giác mình thật ra không cần phải sinh cái cơn giận không đâu này, hạ Đổng Học Bân để làm tới Phó Chủ nhiệm, mình đã thắng, hơn nữa có Chu Quốc An làm chỗ dựa, sau này còn không phải muốn thu thập Đổng Học Bân thể nào cùng được sao?

Người càng đến càng nhiều, sau khi mọi người xem Đổng Học Bân, phản ứng cũng giống với vài người lúc trước, chỉ có bọn người Đàm Lệ Mai Tôn Tráng dám cùng nói chuyện Đổng Học Bân.

Tiếp đó, Lý Khánh đến đây, Bàng Bân đến đây, Từ Yến đến đây, Tông Thủ Kiệt cũng tới.

Nhìn xem thời gian, đã là lúc hội nghị lúc bắt đầu, nhưng mà mặc dù đã đên giờ, mà hội nghị cũng không thể mở, nguyên nhân, Chu Quốc An còn chưa tới.

Năm phút đồng hồ trôi qua...

Mười phút trôi qua...

Chu Quốc An vẫn không xuất hiện, hơn nữa hai khoa viên đi lên lầu chỗ văn phòng Cục trưởng để gọi người cũng không thấy trở về.

Chuyện gì xảy ra?

Đang lúc mọi người nghi hoặc khó hiểu, trước cửa phòng họp rộng mở xuất hiện thần ảnh Chu Quốc An.

“Chu Cục trưởng đến đây”.

“Chu Cục trưởng”.

Nhưng mà mọi người kinh ngạc không thôi, giờ phút này vẻ mặt Chu Quốc An lại có thể tức giận, nghiêm mặt đỏ lên, giống như vừa tức giận rất lớn. Sau lưng Chu Quốc An có hai người trung niên săc mặt nghiêm túc đi theo, hai người một trái một phải theo sát, như là đang giam giữ tội phạm.

“A!?”

“Làm sao vậy, đây là?”

Ai còn dám làm Chu Cục trưởng tức giận? Quách Thuận Kiệt như trong mộng, nhanh chóng đứng dậy tiến lên, “Chu Cục trưởng, ngài...”

Ket quả Quách Thuận Kiệt vừa mới nói đến đây, một trung niên trong đó nhìn nhìn hắn, “Cậu là Quách Thuận Kiệt?” Thấy hắn gật đầu, người trung niên liền lấy giấy chứng nhận sáng ngời từ trong ngực ra, “Ban Thanh tra Kỷ Luật thị cục, vừa vặn, cùng đi đi”.

Quách Thuận Kiệt cả kinh nói: “Có ý tứ gì? Tôi làm sao? Chu Cục trưởng”.

Người Ban Thanh tra Kỷ Luật chẳng muốn nói nhảm cùng hắn, “Theo chúng tôi trở về, cậu chỉ biết làm vậy là được”.

Cái gì? Ban Thanh tra Kỷ Luật?

Hội trưởng lập tức xôn xao một mảnh.

Ngoại trừ ba người Đổng Học Bân, Từ Yến, Tống Thủ Kiệt, tất cả mọi người bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh.

Ban Kỷ Luật Thanh tra Thị cục? Mang Quách Thuận Kiệt đi còn không nói, hắn chỉ là khoa viên bình thường, nhưng Chu Quốc An nhưng lại là người đứng đâu phần cục đó! Nhìn bộ dáng, Chu Cục trưởng cũng là bị Ban Thanh tra Kỷ Luật mang đi? Giương cờ trống lớn như vậy mang người đứng đầu phân cục

đi... nhất định là có chứng cớ vô cùng xác thực, nếu không Ban Kỷ Luật Thanh tra sẽ không để ý ảnh hưởng mà tùy tiện bắt người.

Tham ô? Nhận hối lộ? Ai cũng không xác định Chu Quốc An rốt cuộc làm trái pháp luật ở đâu, nhưng mà mọi người đều biêt, Ban Thanh tra Kỷ Luật hôm nay làm động tác này, thì có ý nghĩa Chu Quốc An vĩnh viễn không có biện pháp trở lại phân cục thành tây.

Phong vân đột biến thật sự quá đột nhiên.

Chu Quốc An không phải mới lên trưởng phòng không được vài ngày? Làm sao lại đột nhiên xảy ra vân để? Hoàn toàn không có báo hiệu!.

Rốt cuộc là ai kéo hắn xuống?

Quách Thuận Kiệt mặt mũi trắng bệch, chẳng lẽ chuyện mình hôi lộ Chu Quốc An đã lộ? Là ai? Là ai chọc ra?

“Chu Cục trưởng, xin mời?” Người Ban Thanh tra Kỷ Luật nhìn hắn.

Chu Quốc An không đi, mà là liếc trong đám người tìm được thân ảnh Đổng Học Bân và Từ Yên, chân mày gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ. Chu Quốc An đã vừa mới nhận được tin tức xác thực, nhưng biết cũng quá muộn, hắn làm thế nào cũng không hiểu, mình đều đã gặp đủ sóng to gió lớn, lại cũng bị thuyên lật trong mương, vì sao Ban Thanh tra Kỷ Luật đột nhiên điều tra đối với nhà mình? Là Từ Yển? Là Đổng Học Bân? Bọn họ có chứng cớ? Bọn họ làm sao có thể có chứng cớ?

Chu Quốc An cáu kinh trong lòng, hận ý vô cùng, sự nghiệp của mình mới tiến vào thời kỳ bay lên mà.

Đổng Học Bân cười lạnh không thôi, trong lòng tự nhủ là ngươi nói cho ta biết, lần tới tố cáo cho Ban Thanh tra Kỷ Luật phải mang theo chứng cớ, tốt, giờ đây ta mang chứng cớ tới, ngươi cao hứng chứ? Đừng xem ta vừa mới tiến cơ quan đã cảm thấy có thể tùy tiện về ta giống như vẻ quả hồng mềm? Cũng không điều tra rõ lúc trước là ai báo tin rút chức vị của ta? Đã khi dễ ta.

Quách Thuận Kiệt ngạc nhiên, theo ánh mắt Chu Quốc An nhìn về phía Đổng Học Bân, là Đổng Học Bân? Là Đổng Học Bân tìm được chứng cớ?

Lào già Chu Quốc An kia và tên khốn Quách Thuận Kiệt này đặt ở trên đầu Đổng Học Bân quá lâu, rốt cuộc gặp ác giả ác báo, giờ phút này Đổng Học Bân vô cùng thông khoái, sự tức giận bị người lặp đi lặp lại nhiều lần vu hãm rốt cục ra khỏi sạch sẽ, hai ngươi không phải muốn thu thập ta sao? Không phải muốn đánh vào mặt ta sao? Đến đi!? Giờ đây tại sao không gọi ta?

Hết giận rồi.

“Đi nhanh đi, xe chờ” Người Ban Thanh tra Kỷ Luật nọ đẩy Chu Quốc An và Quách Thuận Kiệt chậm chạp bất động một cái.

Quách Thuận Kiệt bị mang đi từ cửa ra vào phòng họp, còn dùng ánh mắt oán độc hung hắng nhìn chằm chằm vào Đổng Học Bân, tại sao có thể như vậy? Sao có thể là kêt cục như thể này? Mình muốn làm Phó Chủ nhiệm! Con đường làm quan của mình rõ ràng vừa muốn đi đến quỹ đạo!.

Nhìn thấy một màn này, xoạt xoạt xoạt, xoạt xoạt xoạt, tất cả mọi người trong hội trưởng cùng đồng loạt nhìn về phía Đổng Học Bân.

Cũng không biết là căn cứ vẻ mặt Chu Quốc An và Quách Thuận Kiệt để suy đoán, hay căn cứ phong thư cừ báo kí tên Đổng Học Bân suy đoán, hay là thực sự có người cảm kích, nhưng mà trong chôc lát, tin tức Tiểu Đổng Chủ nhiệm vặn ngã người đứng đầu Chu Quốc An này nhanh chóng truyền ra.

Người phòng chính trị biết.

Người phòng tài vụ biết.

Người văn phòng biết.

Nghe sự kiện như thế, phán ứng đầu tiến của mọi người đều là không thể tưởng tượng nổi.

Đổng Học Bân.

Lại là Đổng Học Bân.

Đắc tội người đứng đầu, mọi người còn tường rằng tánh mạng chính trị Tiểu Đổng Chủ nhiệm kết thúc, ai có thể nghi đến, mới bị mất chức, vừa qua được ngắn ngủn thời gian một ngày, Tiểu Đổng Chủ nhiệm vừa mới tiến cơ quan ba tháng này không đợi bước tiếp theo Chu Quốc An làm khó dễ, ngược lại còn bắt đối phương ngã trước, đây quả thực...

Tiểu Đổng Chủ nhiệm không gì làm không được?

Cái ngoại hiệu lần này đầu tiến nghe quả thực quá thổi phồng, quá vô nghĩa, nhưng tất cả mọi người ngẫm nghĩ một lần về các sự tích Đổng Học Bân đi vào phân cục, mọi người kinh ngạc phát hiện, cái từ không gì làm không được này... giống như thật rất chuẩn xác.

Văn kiện quan trọng bị dìm ngập trong biển lửa, Đổng Học Bân có thể xông vào trong lửa đoạt văn kiện.

Thi đấu bị phạt penalty, Đổng Học Bân có thể đi lên bắt quả penalty.

Mắt thấy còn một phút đồng hồ trận đấu sẽ chấm dứt, Đổng Học Bân có thể xông lên trước mặt đá bóng vào gôn.

Lưu Hoa phó cục trưởng khiêm tốn vài năm, Đổng Học Bân có thể làm cho hắn hỗ trợ nói giúp tại hội đảng ủy.

Lữ lão đột nhiên phát bệnh hen xuyễn tại ngõ nhỏ, Đổng Học Bân còn có thể bay vùn vụt đến lấy thuốc ra.

Giờ đây... Chu Cục trưởng vừa tước chức quan hắn, Đổng Học Bân lập tức vật ngã Chu Cục trưởng.

Không nghĩ không biết, nghì lại thì giật mình.

Chóng mặt, quá khoa trương đi? Cái Tiểu Đổng Chủ nhiệm này còn có chuyện không lo liệu được sao???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi