QUYỀN TÀI

Mười hai giờ hơn.

Trong phòng làm việc cục trưởng.

Vi Lâm nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hạ lệnh trục khách nói: "Tôi cũng đi ăn, các người trở về đi, lần sau tới nhớ đăng ký dưới lầu!"

Đổng Học Bân không nhúc nhích, nhìn Vi Lâm phía sau bàn làm việc vẻ mặt đáng khinh, nhàn nhạt nói một tiếng, "Vi cục trưởng, vậy ý tứ của ông là bốn mươi lăm triệu còn lại căn bản là không phải của huyện chúng tôi, mà nên là của thành phố, các người không dùng làm gì đều có đạo lý của các người, đều có lý do của các người, chúng tôi một đồng tiền cũng không lấy về được, tôi lý giải như thế không sai chứ?"

Còn nói bốn mươi lăm triệu?

Cậu thật đúng là một chút ánh mắt cũng không có!

Phân cho các người năm triệu đã không tồi! Các người nếu như có thái độ tốt thì còn có thể cho các người nhiều một ít! Cậu thật đúng là muốn đem toàn bộ lấy về hả?

Nằm mơ phải không!

Làm gì có chuyện tốt như vậy!

Vi Lâm không muốn nhiều lời cùng hắn, "Muốn tiền, đem văn kiện gửi lên, đến lúc đó cho các người hay không thành phố sẽ quyết định, không phải các người định đoạt!"

Nghiêm Nhất Chí nghe mà phát hỏa, "Vi cục trưởng! Nói không thể nói như thế?"

Trần Tiểu Mỹ thấy lão Nghiêm như vậy, cũng đứng lên, không sợ chút nào nhìn Vi Lâm nói: "Tiền là chúng tôi lấy tới! Sao ngay cả quyền lợi nói của chúng tôi cũng không có? Cái này là quản lý thay sao?" Cái này rõ ràng là cưỡng đoạt! Chỉ là tìm một cái cớ đàng hoàng!

Hắc!

Các người làm gì?

Đều phải đấu cùng thành phố có phải không??

Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Vi Lâm quét nhìn mấy người bọn họ, "Có ý kiến đi tìm lãnh đạo thành phố! Tôi không rãnh nói với các người!"

Nghiêm Nhất Chí Diêu Thúy đều bị chọc giận.

Đoạt tiền của chúng tôi! Các người ngay cả một lời nói khách khí cũng không nói! Ngược lại còn đè ép chúng tôi? Còn gõ chúng tôi??

Cái này cũng quá làm thất vọng đau khổ?

Nghiêm Nhất Chí Trần Tiểu Mỹ bọn họ vốn là không dự định xen vào. Dù sao đây là thành phố, là cục tài chính, mà bọn họ là phòng ban cấp dưới, đắc tội lãnh đạo sau này khẳng định sẽ làm khó dễ bọn họ, nhưng Vi cục trưởng nói thật sự có chút quá đáng, ai mà không có tính tình?

Vi Lâm nhìn bọn họ, cũng không nói, cúi đầu cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho bên ngoài, "A lô, tôi Vi Lâm. Gọi mấy người bảo vệ đi lên!"

Có ý gì?

Còn muốn đuổi chúng tôi đi??

Diêu Thúy Trần Tiểu Mỹ mấy người sắc mặt càng xấu xí!

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng làm việc cục trưởng đã bị người đẩy ra, hai người bảo vệ cau mày đi đến. Phía sau còn có ba bốn khoa viên người cục tài chính.

"Vi cục trưởng!"

"Vi cục trưởng! Có người gây sự?"

Vi Lâm chỉ chỉ phương hướng của mấy người Đổng Học Bân Nghiêm Nhất Chí.

Bảo vệ và mấy người khoa viên liền rõ ràng, chậm rãi đem mấy người bọn họ vây quanh, cũng không nói gì, nhìn bọn họ như thế. Ra tay tự nhiên là không có khả năng, ở đây là cục tài chính thành phố, khẳng định phải chú ý ảnh hưởng, hơn nữa người có thể ngồi ở phòng làm việc của Vi Lâm cũng tuyệt đối không phải là người thường, phỏng chừng đều là cán bộ khu huyện, cho nên có thể sử dụng thủ đoạn ôn hòa đem người mời đi, đương nhiên là tốt nhất.

Hai bên giằng co lên.

Thấy bảo vệ thật sự tới. Nghiêm Nhất Chí cũng tức giận không nhẹ, ông và lão Trần cũng còn dễ nói, cấp bậc không đủ, nhưng Đổng huyện trưởng là thường vụ phó huyện trưởng, cho dù so ra kém cấp bậc của Vi Lâm. Vậy cũng không kém bao nhiêu, hiện tại các người lại có thể cho bảo vệ tới đuổi Đổng huyện trưởng??

Cái này không chỉ là vẽ mặt!

Hơn nữa quá chà đạp người!!

Vi Lâm tựa như không có cái cảm giác này, trước đó tiếp nhận điện thoại của Triệu Húc Triệu phó thị trưởng, Vi Lâm nghe ra người của huyện Trinh Thủy đã đắc tội Triệu phó thị trưởng, khẳng định tại phòng làm việc Triệu phó thị trưởng nói cái gì quá phận, Vi Lâm làm cấp dưới, tự nhiên lĩnh hội ý của lãnh đạo, thái độ đối với Đổng Học Bân bọn họ đương nhiên cũng sẽ có biến hóa, nhàn nhã mở ngăn ra kéo cầm hộp cơm, đi ra ngoài.

Đổng Học Bân thấy thế, cũng đi theo.

Hai người bảo vệ nhất thời đứng ra, ngăn ở trước mặt Đổng Học Bân.

Hai người đều là loại cao thân lớn tướng, nghĩ ngăn lại một người thân hình gầy yếu như Đổng Học Bân căn bản là không cần động tay, nhưng bọn họ không ngờ rằng chính là, Đổng Học Bân thân thể chợt nghiên, rất thoải mái từ trong kẽ hở của hai người lắc mình đi ra ngoài, đuổi theo Vi Lâm.

Hai người bảo vệ đồng thời sửng sốt.

Diêu Thúy lập tức đi theo.

Bảo vệ và mấy người khoa viên ngăn cản cô ấy.

"Làm gì? Không phải muốn cho chúng ta đi sao?" Diêu Thúy nhìn bọn họ nói: "Chúng tôi hiện tại đi, còn ngăn chúng tôi? Các người còn muốn hạn chế tự do thân của chúng tôi thể thật sao?"

Nghiêm Nhất Chí quát: "Tránh ra!" Thân thể chen tới, đi ra.

Mấy người cũng không được ngăn, Trần Tiểu Mỹ và Diêu Thúy cũng đi ra phòng làm việc.

Trong hành lang, Vi Lâm và Đổng Học Bân đã đi ra ngoài rất xa, đều nhanh tới cầu thang.

Phía trước có vài cửa sổ thông gió, Đổng Học Bân bước tới trước mặt Vi Lâm, dùng thân thể ngăn đường lại, cản lối đi của ông ta.

Vi Lâm nổi trận lôi đình, "Cậu còn không dứt??"

Đổng Học Bân cười cười, "Tôi chỉ muốn xác nhận lại một chút, trong vòng ngày hôm nay thật sự không thể đem bốn mươi lăm triệu cho huyện chúng ta?"

Vi Lâm không để ý đến hắn, "Tránh ra!"

"Đó chính là không cho?"

"... Cậu nói đi?"

"Được, vậy tôi đã biết."

Thấy Đổng huyện trưởng còn đang nói chuyện, Nghiêm Nhất Chí trong lòng cũng thở dài, phỏng chừng là không có khả năng, hiện tại ầm ĩ như thế, sợ rằng một đồng tiền cũng không đem về được, thường ủy thị ủy quyết định, phó thị trưởng phân công quản lý và cục trưởng cục tài chính cũng là cái thái độ này, tiền này còn có thể lấy về sao?

Đi trung ương xin thêm một lần còn dễ hơn so với cái này!

Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại cho rõ ràng, nếu như Đổng huyện trưởng thật sự lần thứ hai đi quan hệ đem tiền xuống tới, ai đảm bảo thành phố sẽ không chặn thêm một lần?

Ai cũng biết tiền này là thuốc nổ!

Nhưng chỉ riêng Đổng Học Bân ngoại lệ, thằng nhãi này trong lòng sớm có kế hoạch, tất cả trước đó đều là lời vô ích, cái vị trí này, cái góc độ này, mới là cái Đổng Học Bân cần!

Động mồm mép là có thể lấy tiền về?

Đổng Học Bân cho tới bây giờ cũng không nghĩ qua như vậy!

Các người đè đầu tôi? Vậy tôi cũng con mẹ nó để cho các người nhìn xem tôi làm sao đè đầu các người!

Đổng Học Bân ngăn như thế ở trước mặt Vi Lâm, không cho ông ta xuống lầu.

Vi Lâm giận dữ, "Tránh ra!"

Đổng Học Bân cũng không nói chuyện, vẫn chặn đường.

Vi Lâm trong lòng nói người nào vậy, nghiêng người chen tới bên cạnh hắn, thấy khe hở kia mình không qua được, Vi Lâm vô thức đẩy Đổng Học Bân một chút!

Không dùng sức, rất nhẹ.

Nhưng khiến cho tất cả mọi người trừng to mắt ra chính là, Đổng Học Bân lại có thể rất khoa trương kêu lên một tiếng, hình như bị cái này đẩy làm cho mất đi cân đối, đụng vào cửa sổ bên cạnh!

Răng rắc!

Cửa sổ vỡ nát!

Sau đó dưới cái nhìn kinh khủng của mọi người, Đổng Học Bân từ lầu ba ngã xuống!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi