QUYỀN TÀI

Xe taxi đằng đằng sát khí một đường hướng nam.

Một phút đồng hồ trôi qua..!

Hai phút trôi qua...

Tại lúc Đổng Học Bân gấp khó dằn nổi thậm chí muốn đập di động xuống mặt đất, bỗng nhiên, hắn phát hiện đường cái phía trước có một chiếc xe ngừng lại một vị trí vắng vẻ, là một loại hình xe công cộng, kiểu dáng khá cũ, không phải loại xe buýt chính quy. Theo góc độ Đổng Học Bân lái tới không thấy rõ quá nhiều, nhưng mặt xe tựa hồ có bóng người lắc lư, mấy người ở ngoài xe xô xổ đẩy đẩy trên đường cái, còn mơ hồ có tiếng gào truyền đến. Thân thể Đổng Học Bân nhảy lên, một bên chỉ vào bên kia vừa hướng lái xe quát: “Chính là nơi đó, mau mau qua đi”.

Năm mươi mét...

Bốn mươi mét...

Ba mươi mét...

Lái xe hơi có vẻ khẩn trương dắt cổ nhìn sang bên kia, đến sát xe, không dám ngừng quá gần. Đổng Học Bân bất chấp, lại bảo hắn đi phía trước, kéo cửa xe ra nhảy xuống xe. Thấy hắn đi rồi, lái xe vội đánh tay lái quay đầu về đường cũ, cướp bóc phạm pháp không thể đùa giỡn, hắn cũng không muốn rước họa vào thân.

Hai mươi mét...

Mười mét...

Xe du lịch gần trong gang tấc, từ cửa sổ thủy tinh xe có thể nhìn thấy không ít kéo gia đình hành khách dắt cố xem một phương hướng khác, tiếng gọi ầm ĩ cũng càng ngày càng gần, khiến cho thần kinh Đổng Học Bân nhảy lên là, cái kia tiếng kêu hình như là Tào tỷ, tựa hồ lại hô cái gì “Vân Huyên, cậu chạy mau”. Đầu óc Đổng Học Bân vọt nóng lên, một lần nữa đẩy tốc độ chạy nhanh hơn, từ đuôi xe du lịch lộn một vòng tròn về một chỗ khác, sau đó, Đổng Học Bân vừa mới lộ đầu ra từ đuôi xe thấy được một màn làm hắn nổi giận.

Một cái nữ nhân 26 tuổi gì đó thống khổ ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, hẳn là chính là Tào tỷ đồng hành cùng Huyên di, trên mặt có một dấu tích đỏ hồng, giống như bị người quất bàn tay, đất trước người rơi lả tả mấy hộp hộa trang, cái gương nhỏ, túi tiền... còn có máy ảnh kỹ thuật số bị đạp vỡ và sổ ghi việc bị xé thành mảnh nhỏ.

Mà bên kia, Huyên di bình thường Đổng Học Bân hận không thí nâng niu trọng lòng bàn tay kia, Huyên di Đổng Học Bân thấy nàng thái rau bị xước tay đều đau lòng không thôi, giờ này khắc này, bị một tráng hán cao lớn dáng người giống cái cọc không sai biệt lắm gắt gao nắm tóc, bên hông một nữ hướng dẫn du lịch làn da ngăm đen vẻ mặt đang hung ác cướp túi da Cù Vân Huyên ôm chặt lấy trong ngực. Cù Vân Huyên bị dứt tóc mặt đầy thống khổ, trên mu bàn tay nhiều thêm vài vết máu ứ đọng.

“Vân Huyên, đưa túi cho bọn hắn đi, cho bọn hắn trước” Là Tào tỷ tại hô.

Cù Vân Huyên lại chết sống không buông tay, “Thả tôi ra! Trong mắt các người còn có vương pháp hay không?”

Tên dáng người khỏe mạnh dùng sức, hung hắng kéo tóc Cù Vân Huyên một cái, “Đánh chết mày giờ! Tiểu Hồng, xem trong túi của nó có camera khác không, có điện thoại cũng đập, đừng để cho nó mang lên trên báo chí”.

Hắc hướng dẫn du lịch mắng: “Mẹ kiếp, buông tay đưa túi cho tao”.

“Huyên di” Một ít khắc, Đổng Học Bân chỉ cảm thấy có cái dây thần kinh trong đầu mình bị hung hắng đánh, cả người đều có loại cảm giác nổi điên, lửa giận từ trên xuống dưới lan tràn đến toàn thân, máu thoáng cái đã sôi trào,“Mày còn dám động thoáng cái thử xem, ĐCM mẹ mày! Tao không đánh mày, tao không mang họ Đổng”.

Tào tỷ trên mặt đất ngần người, “...Đổng Học Bân?”

Cù Vàn Huyên quýnh lên, vội vàng hô: “Tiểu Bân cậu đừng tới, nhanh đi báo cảnh sát! Cậu không đánh lại hắn đâu”.

Trong lỗ tai Đổng Học Bân dĩ nhiên không nghe được lời người khác nói, hắn loảng xoảng ném rương mặt mã trong tay đi, vọt tới hướng phía đoàn lái xe du lịch, trong đầu chỉ có một ý nghĩ - giết chết hắn.

Nữ hướng dẫn du lịch thừa dịp Cù Vân Huyên thất thần, một tay đoạt lấy cái túi, đến nhìn cũng không thèm nhìn Đổng Học Bân.

Lái xe cũng hoàn toàn không để người trẻ tuổi nửa đường giết ra này vào mắt, hắn một mét chúi, toàn thân đều là cơ bắp dày đặc, mặc dù không có luyện qua các loại võ thuật tán đả, nhưng thân thể tố chất bày biện tại đó, nói tới đánh nhau còn chưa bao giờ thua ai. Mà Đổng Học Bân? Muốn thân cao không thân cao, muốn thể trọng không thể trọng, muốn khí lực không khí lực, thậm chí từ nhỏ đến lớn Đổng Học Bân đều rất ít đánh nhau cùng người, cho dù đánh, cũng cơ bản không thắng qua người khác.

Chênh lệch thật sự quá rõ ràng, hai người căn bản không phải một cái cấp bậc.

Đổng Học Bân cũng biết mình không đánh lại hắn, nhưng nhìn thấy bộ dáng Huyên di bị người cầm lấy tóc, hắn đã không trông nom được nhiều như vậy.

Hai mét...

Một mét...

Đổng Học Bân chạy tới giống như điên rồi, móng tay đều cắm vào trong lòng bàn tay, tay nắm chặt đột nhiên đánh về phía lái xe, “Mày buông ra cho tao”.

Quyền chính diện cơ hồ trút xuống toàn bộ khí lực của Đổng Học Bân.

Tay trái lái xe vẫn dắt lấy tóc Cù Vân Huyên như trước, cười lạnh một tiếng, cũng không trốn, chờ lúc nắm tay cách hắn càng ngày càng gần, lái xe đột nhiên vừa nhấc chân, đúng là xuất kỳ bất ý trực tiếp xoay tròn đạp một cước đến trên bụng Đổng Học Bân, tay không dài bằng chân, cộng thêm thân hĩnh lái xe cao lớn, nắm tay Đổng Học Bân căn bản cả gốc lông đều không đụng được.

Thịch.

“Tiểu Bân” Con mắt Cù Vân Huyên đều đỏ.

Đổng Học Bân hét thảm một tiếng, bay ra ngoài, hung hắng ngã ở ngoài hai mét, rốt cuộc không đứng dậy nổi.

Lái xe ha ha cười, lôi kéo tóc Cù Vân Huyên nói: “Đây là cháu trai? Quá yếu? Một quyền cũng không xong?”

“Tìm được rồi” Hắc hướng dẫn du lịch hùng hùng hổ hổ ném bao Cù Vân Huyên đi, trong tay nắm quyển ghi chép, xoạt xoạt vài cái đã xé cá nát bấy, “Cái này cũng viết tụi tao nói những gì? Không phỏng vấn ở kinh thành, tìm đến chỗ làm gì? Muốn chết”.

Không ít người ưên xe du lịch dùng đôi mắt trông chờ nhìn, nhưng không có một người nào nói chuyện.

Thấy tóc Huyên di còn bị lái xe kéo tới túm đi, Đổng Học Bân nằm trên mặt đất dắt cuống họng phẫn nộ gào thét a a a a, hắn muốn đi cứu Huyên di, nhưng cơ thể lại vừa vặn không nghe sai sử, một ít sau bụng Đổng Học Bân bị đạp co rút, đau, vẫn loại đau đớn kịch liệt, ngay cả đều đứng không đứng dậy.

“Tiểu Bân cậu thế nào? Tiểu Bân”.

Nổi giận, không cam lòng hối hận, một cảm giác vô lực thật sâu đặt ở đỉnh đầu Đổng Học Bân.

Uất ức hắn quá uất ức.

“Tiểu Bân! Buông tay ra!”

Tiếng hô Cù Vân Huyên bị đau như châm đâm vòa trong lòng Đổng Học Bân, tròng mắt Đổng Học Bân bỗng nhiên sung huyết, đỏ bừng bừng nhìn chằm chằm vào tráng hán lái xe eo rộng thân béo, trong đầu đột nhiên khẽ động, BACK ngày hôm qua đều dùng đánh cuộc trân châu hết, nhưng hôm nay còn có một lần BACK!

BACK.

Tràng cảnh lóe lên, thời gian đột nhiên lùi về.

Cảm giác đau đớn bụng và trên người nhanh chóng rút đi, Đổng Học Bân lấy lại tinh thần chỉ cảm thấy trọng tâm hướng về phía trước, cánh tay nâng cao, nắm tay vung tại giữa không trung. Ánh mắt hắn chính là nhìn tráng hán lái xe phía trước, tại lúc mình vung mạnh quyền đánh qua, lái xe cũng không động, như vẫn níu lấy mái tóc mềm mại của Huyên di, cười lạnh nhìn mình.

Đổng Học Bân nắm tay cách đối phương ước chừng còn có... tám mươi centimet.

Thời gian lui về.

Lái xe không để Đổng Học Bân ở trong lòng, chủ yếu vẫn là thực lực cách quá xa, cái loại tiểu tử gầy teo nhỏ yếu, đừng nói một người, đến bốn người hắn cũng có thể đánh bọn họ răng rơi đầy đất, thật giống như là người lớn và trẻ con, cho nên thấy Đổng Học Bân đánh một quyền tới không có kỹ thuật hàm lượng như thế, lái xe tự nhủ trong lòng một câu “Xem xét sẽ không đánh tới nơi”, sau đó chân chuẩn bị hạ xuống, trong nháy mắt chọn xong góc độ công kích, tiếp đó muốn toàn lực đá một kích.

Đổng Học Bân vừa rồi không thể khống chế thân thể, trong lòng chính là xiết chặt, một đoạn thời gian lui về sau đến hắn đương nhiên cũng biết một quyền này của mình sẽ không đánh trúng đối phương, tiến phát chế nhân, Đổng Học Bân quyết định thật nhanh đem trọng tâm thân thể chuyển sang chân trái, chẳng quan tâm thu hồi lại nắm tay, trên thời gian căn bản cũng không kịp, Đổng Học Bân vừa nhấc chân, tư thế rất khó coi vung mạnh chân phải ra ngoài.

Cùng lúc đó lái xe cũng động, hầu như giơ chân lên cùng một thời gian với Đổng Học Bân.

Một màn nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.

Tại lúc đám khách du lịch trên xe và Cù Vân Huyên Tào tỷ kinh ngạc nhìn soi mới, chân Đổng Học Bân lại có thể hung hắng đá hướng về phía trước người, một chỗ cũng không có vật gì đó, mọi người ở đây không rõ ràng hắn phải làm cái gi, nhưng mà ở trong khoảng khắc này, lái xe đá một cước toàn lực đồng thời cũng đến, chuẩn xác đá về phía Đổng Học Bân.

Vốn một cước này của lái xe góc độ rất tốt, xa hơn phía trước một chút chính là bụng Đổng Học Bân.

Mà sau khi nhìn thấy chân Đổng Học Bân nâng lên độ cao và đá về phía vị trí kia, ai cũng không biết là một cước này của lái xe chọn vị trí tốt lắm.

Chân lái xe lại hình như là vội vàng muốn chặn lại cú đánh, trùng họp vừa vặn vươn hướng lòng bàn chân Đổng Học Bân, thịch, bị Đổng Học Bân từ bên cạnh vừa vặn đá trúng.

Một cước này đạp quá độc ác trực tiếp đá trên ống chân lái xe.

Lái xe kêu thảm thiết té xuống, hắn quả thực không thể tin được con mắt mình, chuyện gì xảy ra? Tại sao tiểu tử này biết mình muốn đá nơi đó? Không có khả năng! Không phải hắn rõ ràng muốn xuất quyền đánh lên sao? Tại sao thời gian nắm giữ vừa đúng như vậy? Mẹ, tiểu tử này là cao thủ?

Lái xe cũng không phải người kém, sau khi ngã xuống đất một giây, bàn chân thô kệch to lớn của hắn chính là quét mạnh qua, thẳng đến chân Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân dừng bước suýt nữa bị đá ngã xuống đất.

Lái xe nương cái thời gian này vịn đứng lên, nhưng chân bị thương đột nhiên mềm nhũn, kêu a một tiếng, cả người lại là ngồi xổm xuống, không đứng thẳng.

Đổng Học Bân ổn định thân hĩnh xem chuẩn cơ hội, hắn hiểu rõ đánh cận thân mà nói, thực lực của mình tuyệt đối còn phải bị đánh, thấy lái xe tạm thời không có cách nào đi được, Đổng Học Bân vội vội vàng vàng cúi đầu tìm gì đó, rốt cuộc cách người mình hai thước trên sườn núi nhìn thấy một tảng đá hình trứng, ước chừng lớn nhu một quả bóng rổ. Trong mắt hung ác, Đổng Học Bân không nói hai lời thoát ra một bước, xoay người gian nạn ôm lây tảng đá mười cân, quay đầu liếc về phía lái xe, mắng một câu “ĐCMM" giơ tảng đá đột nhiên đập về phía hắn.

BACK sau đó là đá chân đến chỗ quá mấu chốt, lái xe bị thương trên chan cuống quít chuyển thân, nhưng lại không thể né tránh.

Tảng đá mang theo một cái đường cong đụng một tiếng nện vào xương quay xanh bên phải vai hắn.

“Ai u” Lái xe một lần nữa ngã xuống đất, bụm lấy vai kêu thảm thiết, máu tươi từ trên lưng chảy ra nhuộm đỏ áo của hắn.

Thấy một màn như vậy, Cù Vân Huyên như mộng, Tào tỷ mộng, hướng dẫn du lịch đen mộng, trên xe các du khách cũng đều mộng.

Chẳng ai ngờ rằng một con người to cao to hung mãnh như vậy, phảng phất một quyền có thể đánh vụn đầu người kia... Lại bị Đổng Học Bân giống như tay trói gà không chặt quật ngã trên mặt đất, hơn nữa là không hề có lực hoàn thù, hai lần đối mặt đẫ bị đánh ngã.

Ta kháo.

Mớ cơ bắp đó chỉ để dọa người thôi sao? Sao đánh kém đến như vậy??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi