QUYỀN TÀI

Tĩnh!

Yên tĩnh đến đáng sợ!

Vài tiếng tiếng súng qua đi, một mảnh đất trống trước thương khố hầu như không có một âm thanh, ngay cả mấy tên côn đồ trên mặt đất ôm vết thương hô đau sau khi thấy được hình ảnh trước mắt trong lúc nhất thời ngừng hô hấp lại, trừng to tròng mắt mắt lộ ra vẻ kinh sợ, quả thật không dám tin tưởng. Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện bọn họ không thể tưởng tượng, tất cả mọi người có chút chết lặng, thế nhưng khi một lần nữa thấy tình cảnh phía trước, mọi người vẫn là không nhịn được cả kinh thiếu chút nữa đập đầu vào mặt đất chết đi, nhận thức của bọn họ ngày hôm nay đã bị phá vỡ một lần rồi lại một lần!

Trong súng của Đổng Học Bân chỉ có sáu viên đạn!

Đổng Học Bân cũng dễ dàng bắn sáu phát!

Thế nhưng, sáu phát súng này phân biệt bắn trúng súng trong tay đám người muốn giết con tin, một chút trật cũng không có, tất cả súng đều bị Đổng Học Bân bắn bay ra ngoài!

Sáu phát...

Bắn bay sáu khẩu súng...

Cái này con mẹ nó là thuật bắn súng gì??

Phải biết rằng, Đổng Học Bân vừa rồi đã đi rất xa, cái cự ly kia, cái tư thế cúi lưng kia, không chỉ không bắn trượt phát nào, thậm chí mỗi một phát đều còn bắn trúng súng trên tay đối phương? Đạn có bao nhiêu lớn? Chỉ có tí xíu! Nhưng người nọ bắn trúng tại một cự ly xa như vậy! Một lần là ngoài ý muốn! Hai lần là vận khí! Nhưng sáu lần! Đủ sáu lần đều bắn trúng vào súng!

Đây là cái khái niệm gì?

Bọn họ nghĩ cái này căn bản là không phải con người có thể làm được!

Thuật bắn súng của bạn cho dù tốt cũng phải có một mức độ chứ hả? Sao có thể chuẩn như thế??

Hơn nữa làm cho người kinh ngạc chính là biểu tình của Đổng Học Bân, hắn hình như căn bản không coi là gì. Con tin là ở chỗ này, lúc hắn nổ súng tựa như cũng không có lo lắng qua có thể ngộ thương con tin hay không, dường như có lòng tin trăm phần trăm đối với thuật bắn súng của mình, không một tia chần chờ!

Trầm Tiểu Diễm đã nở nụ cười khổ.

Trầm Tiểu Mỹ co rụt mắt lại, nói không ra lời.

Hai nàng từ nhỏ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ví dụ như thuật bắn súng, hầu như là hàng năm đều phải tập luyện ít nhất hơn mười ngày. Lúc đầu thậm chí một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều phải tập luyện bắn súng, nhưng dù vậy, sau khi thấy Đổng Học Bân nổ súng bắn bay sáu khẩu súng. Hai người vẫn có kích động mắng chửi người, thuật bắn súng của hai nàng tốt, thế nhưng so với Đổng Học Bân vẫn hoàn toàn không phải một cấp bậc!

Cái này cũng quá chuẩn!

Cho dù súng ngắm cũng không hơn gì cái này??

Tiểu Đổng dùng súng lục còn có hiệu quả hơn cả súng ngắm!?

Người nam đi đầu và người khác đã đánh mất súng đều ngây ngốc ở tại chỗ. Ôm tay ngay cả đau đều đã quên!

Tới hiện tại, bọn họ mới chính thức biết được chênh lệch của đám người mình và người thanh niên trước mắt, căn bản không phải nhân số và súng có thể so sánh! Cho dù bọn họ có thêm nhiều người, mặc dù bọn họ có thêm nhiều súng, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của người thanh niên này! Hắn đối phó đám người mình thậm chí ngay cả khí lực cũng không có ra toàn bộ! Hình như chỉ là tùy tiện ra tay vài cái, bọn họ đều hoàn toàn không phải đối thủ!

Người nam đi đầu hai mắt tối sầm, hối hận đến ruột đều xanh lại!

Bọn họ rốt cuộc là đắc tội người nào hả??

Bọn họ rốt cuộc đã chọc vào thần thánh phương nào hả??

Loại người có thân thủ như vậy lại có thể chỉ là một vệ sĩ? Con mẹ nó chứ vệ sĩ! Mày hiện tại còn trọng thương toàn thân! Nếu như thân thể và tinh thần của mày đều trong điều kiện tốt nhất, vậy... Vậy... Bọn họ đã không dám tưởng tượng Đổng Học Bân trước khi bị thương có sức chiến đấu gì! Cũng nghĩ không được! Năng lực của người thanh niên này và bọn họ căn bản không phải một thế giới! Không phải lĩnh vực bọn họ có thể lý giải!

Đổng Học Bân đầy máu lại hút vài hơi thuốc cuối cùng, đem tàn thuốc ném xúog, dẫm lên. Thuận thế thong thả tiến về hướng bọn họ.

Còn thừa lại sáu người.

Thế nhưng không ai dám phản kháng.

Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ lúc này cũng thoát ly khống chế của súng, rốt cục có thể tự do hành động, lập tức đi tới khống chế năm người xung quanh!

Hai người ra tay rất nặng!

Răng rắc! Mấy cánh tay đều bị gãy!

"A!"

"Đừng! Đừng!"

"Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm!"

Chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ của mấy người này.

Trầm Tiểu Mỹ các nàng phát tiết lửa giận một chút, cũng không giết, các nàng hẳn là không muốn chết người. Dù sao không muốn bại lộ thân phận, sợ phiền phức.

Người còn đứng của đối phương, chỉ còn người nam đi đầu cuối cùng.

Đổng Học Bân lúc này cũng đi tới trước mặt hắn, "Có muốn nói cái gì không?"

Người nam đi đầu cũng có chút sợ hãi, "Vị đại ca này, ngày hôm nay có đắc tội. Là chúng ta có mắt không nhìn được Thái Sơn đắc tội các vị, thật sự xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"

Đổng Học Bân nhìn hắn nói: "Xin lỗi thì xong? Tôi thiếu chút nữa bị các người đánh chết."

Người nam đi đầu trong lòng chửi má nó, thiếu chút nữa bị đánh chết? Mẹ nó! Bị xe tải mấy tấn động vào mà cũng không chết! Đầu bị đập mười mấy cái đều bình yên vô sự! Ai có thể đánh chết mày!

"Ngày hôm nay thật sự là xin lỗi, hiểu lầm, hiểu lầm." Người nam đi đầu nhanh chóng nói.

"Các người nhằm vào chúng tôi, cái này còn gọi là hiểu lầm?" Đổng Học Bân đem cánh tay dính đầy máu, khoát lên trên vai của người nam đi đầu, máu trên tay cũng dính lên đối phương, "Tới đi, nói với tôi một chút, phía sau là ai sai khiến? Lục gia kia à? Lục gia hả?"

Người nam đi đầu biến sắc, ngậm miệng không nói.

"Ồ, còn có cốt khí?" Đổng Học Bân trên tay hung ác, răng rắc một tiếng, đem vai phải của người nam đi đầu bẻ trật khớp.

Người nam đi đầu a một tiếng, đau đến nổi mồ hôi đều chảy xuống, nhưng vẫn không nói.

Đổng Học Bân nhìn hắn, tay vung lên, rắc một tiếng làm bên vai kia cũng trật luôn!

Người nam đi đầu lúc này cũng không kêu, chịu đựng đau cắn răng, một chữ cũng không nói, cái gì cũng không tiết lộ.

Đổng Học Bân cũng mang theo hỏa, tự nhiên ăn đòn nhiều như vậy, hắn vừa rồi cũng đau không nhẹ, cái này đương nhiên sẽ không bỏ qua cho mấy tên này được, không thể không thu thập hắn một lần.

Người nam đi đầu căn bản không dám đánh trả, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, đối mặt loại không phải người như Đổng Học Bân, người nam đi đầu rõ ràng, mặc kệ hắn phản kháng thế nào đều là vô dụng, hơn hai mươi người đều đánh không lại một người, càng đừng nói hiện tại chỉ có hắn!

Cuối cùng, khi Đổng Học Bân một cước đá gãy chân của người nam đi đầu, hắn trợn hai mắt, đau đến nổi trực tiếp hôn mê bất tỉnh!

Trầm Tiểu Diễm vội ngăn cản nói: "Đừng làm chết người."

Đổng Học Bân ừm một cái, nhìn nhìn mấy người, "Các người không có việc gì chứ?"

Trầm Tiểu Diễm lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, "Lần này nhờ có cậu, chúng tôi không có việc gì."

Trương Long Quyên cười ha ha đi tới, "Tên nhóc cậu, thật càng ngày càng có thể đánh, chị đều lau mồ hôi thay cậu đây."

Đổng Học Bân cười cười, "Khiến cho ngài lo lắng, xin lỗi, bất quá tôi không sao, hai mươi mấy người mà thôi, cái này tôi vẫn làm được."

Trầm Tiểu Mỹ do dự một chút, nói với Đổng Học Bân: "Tiểu... Đổng tiên sinh, ngày hôm nay cảm ơn ngài, trước đây trong lời nói có đắc tội, ngài thứ lỗi."

Đổng Học Bân nói: "Không có việc gì, khách khí."

Trầm Tiểu Mỹ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói cái gì.

Tiểu Đổng đã thăng cấp thành Đổng tiên sinh, hiển nhiên, sau khi kiến thức thân thủ của Đổng Học Bân, Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ đương nhiên không dám làm mặt lạnh với hắn nữa!

Trầm Tiểu Diễm đi tới cách đó không xa cúi đầu, đem cái rương các nàng trước đó giao cho đối phương cầm trở về, cái này khẳng định không thể quên, bên trong có hai triệu đôla đấy.

"Trương tổng?" Trầm Tiểu Mỹ hỏi.

Trương Long Quyên vẫy tay, "Chúng ta đi thôi."

Trầm Tiểu Diễm ừm một cái, cầm cái rương lên xe.

Đổng Học Bân đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Trương Long Quyên quay đầu lại kêu một tiếng, "Tiểu Đổng, đi?"

Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, "Không phải tôi không muốn đi, mà là, có thể đỡ tôi một chút hay không? Thả lỏng ra, có chút đi không được."

Trầm Tiểu Diễm vỗ trán, lập tức xuống xe nói: "Tôi tới."

Trầm Tiểu Mỹ cũng nhanh chóng đi qua đỡ lấy Đổng Học Bân, dìu hắn lên xe.

Trước đó do biểu hiện của Đổng Học Bân, các nàng đã sớm quên đây vẫn là một người toàn thân gãy xương, cho nên dần dần cũng không có ý thức, hiện tại vừa nghe Đổng Học Bân nói như vậy, hai chị em cũng nhìn nhau cười lên, biết Đổng Học Bân lợi hại thì lợi hại, nhưng xét đến cùng cũng vẫn là con người, là người bị thương, là người biết đau, bị xe tải đụng phải, bị gậy đánh vào đầu, bị cây đập trên người, còn chảy nhiều máu như vậy, có thể kiên trì được mới là lạ!

...

Sau vài phút.

Trên biển, một du thuyền cặp bờ.

Người trung niên tóc dài duỗi lưng, đi ra du thuyền đi xuống, lúc này, điện thoại di động vang lên, gã liền nhẹ nhàng tiếp, "Ừm."

"Lục gia! Đã xảy ra chuyện!" Âm thanh kinh hoảng truyền đến.

Người trung niên nhíu nhíu mày, "Làm sao vậy? Trương Long Quyên các nàng không phải khống chế được rồi sao?"

Bên kia âm thanh mang theo đau đớn, ngữ khí run run nói: "Chạy rồi, đều chạy cả rồi!"

Trong mắt người trung niên hiện lên một tia lệ khí, "Các người nhiều người như vậy không trông được một đám đàn bà sao? Làm ăn cái gì thế không biết!"

Người nọ khổ tiếng nói: "Không phải chúng ta không trông được, là bên trong có một người vệ sĩ tuổi còn trẻ, chúng tôi... Chúng tôi không phải đối thủ của hắn."

"Không biết nổ súng sao?"

"Nổ súng, bắn không được hắn!"

"Các người hơn hai mươi người mỗi người phun một ngụm nước miếng cũng chết đuối hắn! Cậu đừng nói với tôi là đánh không lại?" Người trung niên nghĩ hắn ta đang nói giỡn với mình.

Người nọ có khổ nói không được, "Chúng tôi thật sự tận lực! Na Người đó quả thật không phải người! Tiểu Hổ lái xe tải tông hắn bay ra mười mét! Hắn cũng không chết!"

Người trung niên sửng sốt, "Xe tải đều đụng không chết?"

"Đúng vậy, hơn nữa không chỉ như vậy, chúng tôi đi tới vây quanh hắn, cầm gậy đập vào đầu hắn, hắn ngay cả hừ cũng không có một tiếng, căn bản là không quan tâm đến."

"Còn có loại sự tình này?"

"Chúng tôi cũng từ chưa thấy qua người như thế! Trên mặt đất tất cả đều là máu hắn lưu lại! Nhưng... Mặc kệ đánh thế nào hắn cũng không ngã xuống! Ngược lại là chúng ta bị hắn..."

"Tình huống các người thế nào?"

"Tạm thời còn chưa có huynh đệ chết, nhưng tất cả mọi người đều bị thương, tôi là người bị thương nhẹ nhất, cũng bị gãy chân, có... Ài!"

Người trung niên tóc dài sắc mặt cũng âm âm, không ngờ sẽ xảy ra loại ngoài ý muốn này, sau thì cúp máy thì lập tức gọi mấy cú điện thoại phái người đi hiện trường cứu người.

Vệ sĩ?

Rốt cuộc là vệ sĩ từ đâu tới??

Trên đời còn có người ngay cả xe tải đều đụng không chết!?

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi