QUYỀN TÀI

Một ngày...

Năm ngày...

Bảy ngày...

Hôm nay, lại là một thứ bảy.

Hôm nay là một ngày nắng, ánh mặt trời rất đủ.

Hướng đón ánh nắng ở nhà của Đổng Học Bân cũng không tệ lắm, hắn nằm trên giường phơi nắng mặt trời, mơ mơ màng màng tới mười một giờ mới xuống giường, cả người mệt mỏi.

Mệt thật.

Sắp muốn mạng rồi.

Cả tuần này thiếu chút nữa mệt chết hắn.

Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi hai ngày, Đổng Học Bân lòng còn sợ hãi duỗi lưng mang dép vào phòng vệ sinh rửa mặt, Khương Phương Phương xin nghỉ, tất cả mọi chuyện từ trên xuống dưới của chính phủ huyện hầu như đều là của Đổng Học Bân, nếu như là chuyện lớn còn chưa tính, nhất tất cả đều là một ít việc nhỏ cãi cọ này nọ, Đổng Học Bân cũng không dám quyết định trực tiếp, mỗi lần đều phải cân nhắc trước sau nửa ngà nghĩ rằng không thành vấn đề mới dám quyết. Khương huyện trưởng tín nhiệm mình, đem cái này giao cho mình, Đổng Học Bân khẳng định không thể làm gian dối, đương nhiên phải làm cẩn thận, hơn nữa bên trong không chỉ có công tác do Khương huyện trưởng để lại, còn có công trình ký túc xá và một số chuyện trong phân công quản lý của Đổng Học Bân, giống như là một mình hắn làm hai việc vậy, gần như bận đầu tấp mặt tối, ài, quả thật là không cần nói ra. May mà nhà của Khương huyện trưởng không có làm tang lễ, sau khi hỏa táng cũng đem ra biển gần thành phố rải xuống, nếu không Đổng Học Bân thật sự là ngay cả thở cũng không có biện pháp thở.

Ài, cũng không biết chị Khương như thế nào rồi.

Đầu thất cũng sắp xong, sao còn chưa có tin tức?

Vừa lo lắng cho tình trạng của Khương huyện trưởng vừa làm bữa trưa cho mình, bỗng nhiên, điện thoại vang lên!

Là dãy số của Khương huyện trưởng!

"A lô, Học Bân, tôi!" Tiếng nói của Khương huyện trưởng vẫn lạnh nhạt như vậy.

Đổng Học Bân tinh thần rung lên, nghe cô ấy gọi mình là Học Bân, chữ Khương huyện trưởng đến miệng cũng vội sửa lại: "Chị Khương, ngài đang ở đâu?"

"Ở chổ mẹ tôi"

"Thân thể của dì thế nào?"

"Cũng như vậy, vẫn mơ hồ" Ngừng một chút, Khương Phương Phương nói: "À được rồi, tôi còn chưa nói với cậu, mẹ tôi già cả si ngốc, đã nhiều năm"

"Còn ngài? Không có việc gì chứ?"

"Tôi không sao. Tâm tình của mẹ tôi cũng khôi phuc một ít, sinh lão bệnh tử, không ai ngăn cản được, không chấp nhận thì có thể làm gì bây giờ? Đúng không?"

Đổng Học Bân thở ra một hơi, cũng coi như yên tâm.

Khương huyện trưởng quả nhiên vẫn là Khương huyện trưởng, quá kiên cường.

"Qua thứ hai tôi phải đi làm, cũng đã nói với trong huyện, tôi nghe Hiểu Na nói cậu mấy ngày nay bận tối mặt, khổ cực Đổng huyện trưởng"

"Không khổ cực, cũng chỉ là lo lắng cho bên ngìa, muốn gọi điện hỏi thăm một chút cũng không biết nên nói như thế nào, con người tôi ăn nói vụng về, cũng không biết an ủi người" Câu nói này là lời thật, mấy ngay2nay Đổng Học Bân cũng không biết cầm điện thoại mở danh bạ tên của Khương Phương Phương, nhưng lại không gọi qua.

"Cậu có lòng, đã không có việc gì"

"Ừm, vậy ngày hôm nay ngài quay về gia thuộc viện sao?"

"Để chủ nhật thứ hai rồi tính, ở thêm với mẹ tôi"

"Đực, nghe giọng ngài tôi cũng yên tâm, vậy ngài bận?"

Bên kia chần chờ một chốc lát, nhưng Khương Phương Phương không cúp điện thoại, ngược lại t7a5 hồ như là muốn nói lại thôi "Cậu ăn cơm trưa chưa?"

"Vừa ăn, đang ăn mì gói"

"Sao lại như thế?"

"Lúc đầu muốn tự làm cơm, bất quá thấy phiền, còn phải làm đồ ăn nữa, lười lăn qua lăn lại, cho nên ăn mì gói với tương cay, bớt việc"

"Tương cay à, người kinh thành thích ăn lắm"

"Đúng vậy, tương cay ăn cũng ngon, mà cũng gọn nữa, ài, thật ra mấy người ở kinh thành cũng không phải tiết kiệm thời gian đâu, họ chú ý nhiều lắm, làm cơm làm canh cũng phải làm mấy món, nhưng một mình tôi ăn thì không chú ý nhiều như vậy, làm chút gì đó ăn là được, quan trọng là no" Nói xong những cái này Đổng Học Bân mới có phản ứng, ơ, sao chị Khương lại nói chuyện này với mình? Chuyện nhà? Nhưng trước đây chưa từng nghe cô ấy nói chuyện như vậy qua điện thoại cả?

Khương Phương Phương bên kia lại dừng một hồi: "Buổi chiều cậu có làm gì không?"

"Buổi chiều? Ở nhà thôi, không đến cơ quan, chuyện bên kia cơ bản đã xử lý xong" Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, đã có chút nghe ra, chị Khương quanh co lòng vòng một hồi nói cái này một lúc nói cái khác, đây là có việc tìm mình à: "Chị Khương, ngài có việc phải không?"

Khương Phương Phương nhẹ nhàng nói "Cũng không có gì"

Đổng Học Bân đổ mồ hôi, vậy đó chính là có rồi còn gì: "Việc gì? Với tôi mà ngài còn khách khí à?"

Khương Phương Phương nói: "Thật ra cũng không muốn phiền phức cậu, bất quá..."

Đổng Học Bân nhanh chóng nói: "Ngài cứ nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được tuyệt đối không hai lời"

Khương Phương Phương hơi trầm ngâm một chút: "Vừa rồi có nói, mẹ tôi mấy năm nay vẫn tương đối hồ đồ, như một đứa nhỏ vậy, bình thường cũng hay phát cáu với tôi, đầu óc... Bình thường cũng hay quên chuyện"

Đổng Học Bân thở dài nói: "Cái này khó đây, có đi bệnh viện kiểm tra chưa?"

"Ừm, đã điều trị nhiều năm, không có hiệu quả gì"

"Bệnh viện kinh thành tôi cũng biết mấy cái, những chổ này, tôi giúp ngài liên hệ một chút?" Đổng Học Bân cho rằng Khương Phương Phương muốn nhờ mình an bài bệnh viện tốt cho mẹ cô ấy.

Ai mà ngờ đâu phải chuyện như vậy.

"Bệnh viện ở kinh thành tôi cũng dẫn bà đi vài lần rồi, đều như nhau, bệnh vẫn không giảm bớt" Giọng điệu hơi dừng lại một chút: "Tôi nói chuyện này chính là muốn làm phiền cậu, ừm, theo mẹ tôi thấy, chồng tôi vẫn chưa qua đời, tôi với ba tôi trước đó cũng không chỉ một lần nói với bà, bất quá mẹ tôi vẫn sống chết không tin, cuối cùng còn tuyệt thực, có một lần thậm chí còn từ trên lầu nhảy xuống, làm cho tôi và ba tôi sợ không dám nhắc lại, cái gì cũng đều theo bà cả, vẫn làm bộ như chồng tôi vẫn còn sống, cho nên vài năm nayt ôi đều ở một mình, không ở cùng cha mẹ tôi, chính là sợ mẹ tôi hỏi vì sao chồng tôi không đến đây"

Đổng Học Bân ặc một tiếng.

"Ba tôi đi, là đả kích rất lớn với mẹ tôi, bệnh có chút trở nặng, hai ngày nay không chỉ một lần hỏi chuyện của chồng tôi, hỏi rằng sao ngay cả cha vợ qua đời mà anh ấy cũng không đến, rất tức giận, còn làm ầm ĩ lên, từ tối qua đã không ăn uống gì, nói rằng muốn gặp chồng tôi, anh ấy không đến sẽ không ăn cơm" Khương Phương Phương nói: "Cậu cũng biết tôi không phải một người thích nhờ người, nhưng lần này không có biện pháp, thân thể của mẹ tôi vốn đã không được, lúc này đã một ngày không ăn uống gì rồi, sao chịu được, cũng không thể mỗi ngày cho truyền dịch dinh dưỡng dược? Cho dù có truyền dịch thì bà cũng không phối hợp, tay vung loạn lên, một mình tôi cũng không được"

Đổng Học Bân lau mồ hôi nói: "Vậy ý của ngài là?"

"Nhận thức của mẹ tôi đã dừng lại ở vài năm trước, cậu lại giống chồng tôi như đúc, cho nên tôi muốn cậu đến đây giúp tôi một chút, giúp lừa gạt mẹ tôi"

"Cái này... Cái này được không?"

"Chỉ có biện pháp này"

"Ai da, nhưng lỡ như lộ ra..."

"Sẽ không đâu, mẹ tôi hồ đồ lắm"

"Vậy, vậy... Được, để tôi thử xem sao"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi