QUYỀN TÀI

Buổi sáng.

Chưa đến mười giờ.

Đổng Học Bân ngồi trong phòng làm việc huyện trưởng to gan lớn mật đặt tay lên đùi của mỹ nữ huyện trưởng, sờ sờ, còn nhéo nhéo.

Mềm mại.

Trơn trui.

Nhẵn nhụi.

Cái loại tư vị nhào vào trong lòng bàn tay.

Ài, cái cảm giác kia đừng nói thì tốt hơn.

Làm xong những cái này, Đổng Học Bân cũng cẩn thận quan sát sắc mặt của Khương Phương Phương một chút.

Khương Phương Phương vẫn đang cúi đầu xem văn kiện: "Hội chiêu thương có thể không làm thì không làm, tài chính của huyện chúng ta khẩn trương, cũng không ủng hộ được kế hoạch dẫn tư quy mô lớn như vậy, lúc trước cậu làm trong lãnh vực chiêu thương nà, hẳn là có nhận thức một ít nhà đầu tư, chúng ta cũng không có yêu cầu nhiều, có thể kéo tới một hai người cũng là tốt rồi, về phần hội chiêu thương chúng ta khẳng định không có nhiều tiền để vận tác, hơn nữa lỡ như tiêu tiền mà không có nhà đầu tư đến, vậy chẳng phải tiền này xài hoang phí sao? Hơn nữa sẽ sản sinh ra rất nhiều vấn đề chính trị"

Nếu như hội chiêu thương thất bại, vậy vấn đề sẽ rất nhiều, còn có thể truy cứu trách nhiệm, chị Khương đây là bảo vệ hắn, Đổng Học Bân vừa nghe liền hiểu, tay cũng ngưng lại.

"Ừm, vậy nghe ngài"

"Nhà đầu tư bên kia, từng bước liên lạc là được"

"Cái này cũng được, nhưng khẳng định vẫn phải dùng tiền, chiêu đãi nè, vé máy bay nè, chổ dừng chân nè, nhà khách của chúng ta quá... Khẳng định phải ở khách sạn"

"Cần bao nhiêu?"

"Có thể khoảng một triệu"

"Cậu quản tài chính, những cái này cậu quyết định"

"Được, có lời này của ngài là tôi yên tâm"

"Cứ thẳng tay làm, chỉ cần có thể kéo tới nhiều đầu tư, trời sập xuống cũng có tôi chống, chuyện sửa đường cũng vô cùng cấp bách, tôi chỉ có thể trông cậy vào cậu"

Đổng Học Bân vuốt ve đùi của cô ấy: "Ngài yên tâm, sẽ không khiến cho ngài thất vọng"

Khương Phương Phương hơi gật đầu, mở ra một tờ văn kiện ở phía dưới, từ đầu đến cuối làm như không nhận thấy trên đùi của mình có một bàn tay thối đang chiếm tiện nghi của mình vậy.

Cái này mà không tức giận?

Cái này là cho tôi sờ?

Đổng Học Bân tâm tình kích động, động tác trên tay làm càn một ít, đi xuống một chút, sờ lấy mông thịt của chị Khương, hung hăng ngắt một cái trên mặt, trong lòng bàn tay truyền đến xúc cảm lồi lõm, quần tây bên ngoài mông rõ ràng có dấu hằn lên, chính là đường viền quần lót của chị Khương, hình tam giác, vuốt vô cùng rõ ràng, bởi vì quần tây quá mỏng, xúc cảm trên tay lần này giống như trực tiếp sờ vào trên cái mông chỉ mặc quần lót của chị Khương vậy.

Một giây đồng hồ...

Ba giây đồng hồ...

Năm giây...

Sờ đã ghiền tay Đổng Học Bân cúi đầu nhìn áo sơ mi của Khương huyện trưởng, tay lại đưa xuống, từ từ sờ vào trong vạt áo của cô ấy, chui vào bên trong.

Bên trong trống không.

Không có áo lá gì cả, trên bụng toàn là thịt.

Đổng Học Bân sờ lấy bụng nhỏ của cô ấy, nắm trong lòng bàn tay thưởng thức.

Khương Phương Phương vẫn không nói, xoạt xoạt, mở văn kiện mà Đổng Học Bân đem đến nhìn, cầm cây bút hình như là đang phê ý kiến gì đó.

Hạnh phúc thật.

Đổng Học Bân hiện tại chỉ có một cảm giác này, trước khi tới cơ quan còn cho rằng Khương huyện trưởng sẽ nổi nóng với mình, hiện tại lo lắng trong lòng cũng rơi xuống, có thể để cho mình sờ như vậy, hiện tại còn không tức giận, vậy Đổng Học Bân đã hoàn toàn yên tâm, vẫn là chị Khương tốt nhất.

Đột nhiên cốc cốc cốc.

Cánh cửa bị người ở bên ngoài gõ.

Đổng Học Bân dọa giật mình một cái, vội vội vàng vàng rút tay từ trong quần áo của chị Khương ra, sau đó còn nhanh chóng nhích cái mông ngồi xa một chút, hắn không thể phá hủy danh tiếng của chị Khương, nếu như bị người nhìn thấy, hai người đều không may, một người là đàn ông đã có vợ, một người là quả phụ, có thế nào cũng không êm tai, cho nên hắn tuy rằng không biết Khương huyện trưởng nghĩ như thế nào, nhưng rõ ràng loại mờ ám này chỉ có thể để trong bụng của mình, ai cũng không thể nói.

Khương Phương Phương ngẩng đầu: "Vào đi"

Mở cửa chính là Lý Hiểu Na:" Khương huyện trưởng, Trịnh cục trưởng của cục chiêu thương tới"

Trịnh cục trưởng?

Trịnh Đại Hữu sao?

Cục trưởng cục chiêu thương huyện Trinh Thủy?

Đổng Học Bân cũng là phân công quản lý chiêu thương, tự nhiên cũng có gặp qua ông ấy, bất quá chỉ là gặp mặt một lần mà thôi, còn chưa có giao tiếp gì, thới gian hắn tuy rằng tới huyện Trinh Thủy tuy rằng không ngắn, nhưng phần lớn thời gian đều là đi công tác hoặc nghỉ ngơi bên ngoài, công tác thực tế tại địa phương phỏng chừng ngay cả một tháng cũng không tới.

Khương Phương Phương ừm một cái: "Để ông ấy vào"

"Được" Lý Hiểu Na quay thân ra.

Một lát sau, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi đi đến: "Khương huyện trưởng, Đổng huyện trưởng" Trịnh Đại Hữu nhìn Đổng Học Bân: "Vừa rồi đến phòng làm việc của ngài không thấy ngài, nghe Diêu thư ký nói ngài ở chổ của Khương huyện trưởng" Báo cáo vượt cấp tương đối phiền phức, Đổng Học Bân là lãnh đạo trực tiếp của Trịnh Đại Hữu, ông ta tự nhiên phải giải thích một câu, không phải là ông tự mình trực tiếp muốn tìm Khương huyện trưởng, mà là đi chổ của Đổng Học Bân rồi nghe nói hắn ở chổ Khương huyện trưởng.

Khương Phương Phương đè đè tay: "Ngồi đi Trịnh cục trưởng"

Đổng Học Bân nói:" Lão Trịnh, cục chiêu thương bên kia có việc?"

Trịnh Đại Hữu không đi ngồi sô pha, là mà ngồi xuống trên một cái ghế: "Ơ? Ngài không biết? tôi vừa nhận được tin tức, đồng chí của bên chiêu thương thành phố nói với huyện chúng ta là thứ bảy này đi thành phố thăm gia hội chiêu thương của thành phố Mai Hà năm nay, thông báo có chút gấp, cũng không được bốn năm ngày, tôi mới nhanh chóng đến xin chỉ thị của lãnh đạo"

Khương Phương Phương nói: "Hội chiêu thương thành phố?"

Đổng Học Bân nhíu mày nói: "Thứ bảy này sẽ tổ chức?"

"Đúng vậy, cấp trên thông báo như thế" Trịnh Đại Hữu nhìn Đổng Học Bân, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói cái gì cả, nói nhiều tất sẽ nói bậy.

Nhưng Đổng Học Bân từ trong ánh mắt của ông ta đã biết được đại khái.

Khương Phương Phương không rõ ràng chuyện này cũng bình thường, người ta nghỉ ngơi một tuần, ngày hôm nay mới đến đi làm, nhưng Đổng Học Bân vẫn đều đi làm, hắn ngay cả một tin tức cũng không nhận được, mình chủ quản chiêu thương, nhưng lãnh đạo cấp thấp hơn lại nhậ được thông báo mới biết chuyện, cái này có chút không ổn. Thành phố có ý gì? Không nói trước cho tôi biết một tiếng? Đổng Học Bân lúc này mới nghĩ tới, phó thị trưởng phân công quản lý chiêu thương của thành phố bên kia hình như là Hoa Lập, cũng là cái người gọi điện thoại tới cho Đổng Học Bân sau khi Tuệ Lan xảy ra chuyện không may, rõ ràng có quan hệ mật thiết với huyện Thành Cương, Đổng Học Bân còn có xung đột với ông ta qua lời nói, hơn nữa huyện Thành Cương xảy ra chuyện và thay máu, trên mặt Hoa Lập cũng nhục nhã, phỏng chừng đều đã hận Đổng Học Bân, không thông báo cho hắn cũng không có gì ngoài ý muốn.

Đám khốn này!

Một tên đê tiện hơn một tên!

Đổng Học Bân trong lòng đã biết, nhưng ngoài mặt không biểu hiện cái gì.

"Hội chiêu thương, vậy đúng lúc" Khương Phương Phương thản nhiên nói: "Tôi vừa rồi còn nói chuyện này với Đổng huyện trưởng, huyện chúng ta không có năng lực tự làm, nếu đúng dịp hội chiêu thương thành phố năm nay, vậy nương cơ hội này tác vận tốt một chút, Đổng huyện trưởng, việc này giao cho cậu"

Đổng Học Bân ừ một cái: "Được"

Mượn tài nguyên của thành phố dẫn tư, cái này hiển nhiên là chuyện tốt.

Nhưng từ việc bên chiêu thương thành phố không thông báo cho Đổng Học Bân mà xem, chiêu thương có thể sẽ không thuận lợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi