QUYỀN TÀI

Buổi sáng.

Ngoài lễ đường.

Nghe được tin tức này, Đổng Học Bân vừa mồi điếu thuốc chuẩn bị tìm chổ ngồi xuống liền biến sắc, dây thần kinh lập tức căng lên!

"Chờ đã!" Đổng Học Bân gọi mấy người học sinh kia lại.

"Ơ? Làm sao vậy?" Mấy người kia quay đầu lại nhìn hắn.

Đổng Học Bân trầm mặt nói: "Xác định là Tương Mẫn cô giáo Tương?"

Một nam sinh nói: "Chỉ biết gọi là cô giáo Tương thôi, anh là?"

Một nữ sinh nói: "Bạn là học sinh của cô giáo Tương? Số học hệ máy tính hình như cũng có một giáo viên họ Tương."

Nói xong, mấy người bọn họ liền chạy ra, bên cạnh có không ít người nghe được tin, cũng đều đi ra cửa, cả một đám người.

Đổng Học Bân hít vào một hơi, ném tàn thuốc xuống cũng chạy ra.

...

Gần cổng trường.

Người vây rất nhiều, trong ba vòng ngoài ba vòng, bất quá tất cả mọi người tương đối rời rạc, vẫn có thể nhìn thấy tình huống bên trong. Đổng Học Bân tới tương đối muộn, lúc hắn đến, hiện trường đã có gần trăm học sinh và giáo viên vây quanh, đều đang bàn tán xôn xao, có vài người có vẻ bình tĩnh xem náo nhiệt, cũng có người rất tức giận, chỉ chỏ một chiếc xe bên trong. Đổng Học Bân đến gần, chỉ thấy được vài bóng người không rõ, vì vậy nghiêm mặt chen vào trong, đi đến gần hơn.

Tràng diện có chút loạn.

Rất nhiều học sinh đang ồn ào.

"Ông lái xe kiểu gì thế!"

"Nhanh xin lỗi cô giáo chúng tôi!"

"Chúng tôi biết ông là lãnh đạo! Nhưng lãnh đạo là có thể đụng người?"

"Không xin lỗi các người ngày hôm nay đừng nghĩ đi vào! Rất quá đáng!"

"Tất cả mọi người đến xem! Đụng người ngay cả xe cũng không xuống! Còn muốn đi vào trong! Có người như thế sao?"

Mọi người xúc động phẫn nộ, hơn mười mấy học sinh chặn phía trước, chặn lấy chiếc xe.

Đổng Học Bân phát hiện, những học sinh này chính là những học đệ học muội mới vừa ở trong lễ đường trò chuyện với hắn, bọn họ tất cả đều chạy tới, Đổng Học Bân nhìn qua bên cạnh, Nhạc Hải Đông và Triệu Mãnh cũng đứng ở đây, Tôn Như Hoa ngồi chồm hổm ở đây, cùng một người nữ sinh đỡ cô giáo Tương, Tương Mẫn lúc này đã ngồi dưới đất, giày cao gót đã văng ra ngoài hơn một mét, vớ chân đen đã có vết rách, còn dính đất, mắt thường có thể thấy, chổ rách của vớ chân ra vết bầm trên chân, hiển nhiên không phải gãy xương cũng là bị thương, trên người Tương Mẫn cũng có một ít đất, có thể là khi ngã xuống bị dính, cũng may té ngã không nặng, thấy cô giáo Tương có chút đau nhức nhưng không phải biểu tình rất nghiêm trọng, Đổng Học Bân cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa nghe Tương Mẫn bị đụng, hắn còn tưởng rằng là bị đụng bay đi, còn lo lắng cô giáo Tương chết tại chỗ, cũng may là không có gì, nhưng sau khi im lặng một giây đồng hồ, cơn tức của Đổng Học Bân lại bốc lên trên lông mi, mặt trở nên rất lạnh, mẹ nó, mình không muốn gây sự, nhưng luôn luôn có chuyện tìm đến đầu mình!

Tôn Như Hoa vội la lên: "Cô giáo Tương, ngài thế nào?"

Tương Mẫn khoát khoát tay, "Cô không có việc gì."

Triệu Mãnh cũng tức giận, "Sao không có việc gì, chân ngài đều sưng lên rồi."

Tương Mẫn cúi đầu xoa xoa cẳng chân, nhất thời sắc mặt căng thẳng, hình như rất đau, "Đỡ cô đứng lên thử một chút." Kết quả vừa mới đứng dậy, dưới chân sụp xuống, lại ngồi xuống.

Một nữ sinh trong lớp của cô giáo Tương nói: "Là trẹo chân."

Nhạc Hải Đông cũng nhanh chóng lượm giày cao gót của Tương Mẫn trở về.

Đừng thấy thái độ của Nhạc Hải Đông mấy người trước đó đối với Đổng Học Bân rất là lãnh đạm, dù sao cũng là không có giao tình sâu, nhưng đối với cô giáo Tương thì không giống, ba người bọn họ đều rất tôn trọng Tương Mẫn, giống như học sinh trong lớp của cô giáo Tương hiện tại vậy, Tương Mẫn làm cô giáo là vô cùng xứng chức, cũng có mị lực cá nhân rất lớn, các học sinh đều thích cô ấy, cho nên lúc này cô giáo Tương bị thương, mới có chuyện cả lớp học chặn đường.

Cô giáo Tương ngồi ở chỗ kia không dậy.

Các học sinh vừa nhìn, tâm tình càng kích động.

"Đi ra!"

"Nhanh lên một chút!"

"Xin lỗi cô giáo!"

Lúc này không chỉ có học sinh của cô giáo Tương, học sinh và giáo viên của Liên Đại cũng đều hô to, tiếng la của gần trăm người phô thiên cái địa, khí thế rất lớn.

Đó là một chiếc Audi A6, trên xe chỉ có một người, là một người trung niên, gã nhíu lông mày lại, sắc mặt không có biến hóa gì, chỉ là nhìn đám người phía trước, thỉnh thoảng lắc đầu, cũng không nói chuyện, càng không có ý xuống xe, thấy khí chất hẳn là một lãnh đạo, hơn nữa cấp bậc không nhỏ. Đổng Học Bân liếc mắt thì đã nhìn ra, cái bảng số xe này hình như là xe của phòng tạm trú kinh thành thuộc tỉnh khác, hiện tại đến kinh thành thì dùng, lãnh đạo này tám phần là quan viên của tỉnh thành nào bên dưới, sau khi ngồi máy bay tới kinh thành khiến cho người của bên liên hệ đưa xe tới, tự mình lái tới tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường.

Người lãnh đạo không xuống, càng chọc giận học sinh.

Cốp, một người học sinh của cô giáo Tương thậm chí đi tới đạp đầu xe Audi.

Người trung niên trong xe sắc mặt cũng trầm xuống, hạ cửa xuống xe, "Làm gì!"

Mấy người bảo vệ và mấy người giáo viên trường học cùng nhân viên công tác thấy rõ như vậy, sợ các học sinh kích động sẽ xảy ra chuyện gì, càng sợ lãnh đạo bị thương, vì vậy nhanh chóng chen đám học sinh ra đem lãnh đạo bảo vệ, "Đều trở lại! Đều trở lại! Còn ra bộ dáng gì nữa! Lui ra! Toàn bộ lui ra!"

Một học sinh rất cao to quát: "Tránh ra!"

Người bảo vệ trừng mắt nói: "Hô với ai thế!"

Người học sinh hồn nhiên không hãi sợ nói: "Tôi hô với ông đấy! Lập tức khiến cho ông ta xin lỗi!"

Đổng Học Bân không đi qua, mà là nhìn về phía một học sinh bên cạnh, "Rốt cục là sao?"

Người học sinh chỉ chỉ xe, "Cũng là do chiếc Audi này không có mắt, vừa rồi học sinh chúng tôi và mấy người giáo viên đều ở bên ngoài chờ, lãnh đạo trường học phân phó muốn chúng tôi nghênh tiếp lãnh đạo, còn đưa hoa và vân vân, kết quả chiếc Audi đi vào, lúc quẹo vào có một góc chết, chúng tôi cho rằng hắn thấy chúng tôi, đi tới chuẩn bị đưa hoa nghênh tiếp và vân vân, không ngờ rằng xe không dừng, còn đi tới phía trước vài mét mới dừng lại, chúng tôi tránh nhanh, đều không có chuyện gì, cô giáo Tương đi giày cao gót nên chậm một chút, bị đầu xe đụng trúng, ừm, lẽ ra loại sự tình này cũng là khó tránh khỏi, ngày nào không có tai nạn xe cộ và va quẹt, không có gì, nhưng tức là tức ông ta sau khi đụng trúng cô giáo Tương, ngừng lại vài giây, ngay cả xuống xe cũng không xuống mà tiếp tục bẻ tay lái đi phía trước, cũng không hỏi người bị đụng thế nào, sau đó không ít học sinh đều nhìn không được, đi tới chặn đường, lúc này mới bức được chiếc Audi ngừng, lão khốn này, cho rằng mình là lãnh đạo là rất giỏi hả?"

Đổng Học Bân đại khái đã biết, "Ổng là lãnh đạo cái gì?"

Người nọ nói: "Tôi nhìn qua danh sách, nghe nói gọi là Đổng Tuyền, là một người phó thị trưởng của thành phố Ngô Dương tỉnh Giang Đông."

Tỉnh Giang Đông?

Thành phố Ngô Dương?

Sao có chút quen tai?

Đổng Học Bân hai mắt lạnh lẽo, rốt cục nhớ ra được mình thấy được địa danh thành phố Ngô Dương ở chổ nào,,, trong văn kiện ngày hôm qua phòng thư tín đưa tới!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi