QUYỀN TÀI

Buổi chiều.

Nhà Vương di.

"Cậu nói cái gì?" Vương di phát hỏa.

"Tôi nói bà làm bảo mẫu!" Minh Huy nói.

"Tôi làm bảo mẫu thì làm sao? Tôi dựa vào hai tay tôi kiếm ăn! Có cái gì không thể nhìn người?" Vương di lớn tiếng nói.

"Đó chính là chuyện của bà, dù sao nhà tôi là không tiếp thụ được, sớm biết như vậy, tôi sẽ đi yêu tiểu San? Cái này không phải lãng phí thời gian sao!" Minh Huy cũng tức giận nói.

Chồng của Vương di cũng nổi giận, "Lãng phí thời gian? Cậu lập lại lần nữa!"

Tiểu San cũng nghe không nổi nữa, cô ấy cảm thấy bạn trai quá không tôn trọng mình và người nhà của mình, "Minh Huy! Anh rốt cuộc muốn thế nào!"

Minh Huy nói: "Chia tay đi!"

Tiểu San đau lòng nói: "Tình cảm của hai ta không chịu nổi khảo nghiệm như thế?"

"Cái này không phải vấn đề khảo nghiệm, là căn bản là không môn đăng hộ đối!" Minh Huy nói.

Tiểu San cả giận: "Sao lại không môn đăng hộ đối? Nhà các người có tiền?"

Minh Huy nói: "Nhà tôi không có tiền, cũng không nhà không xe, nhưng cũng mạnh hơn nhà các người."

Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động của Minh Huy vang lên, hắn tiếp, "Mẹ, ừm... Ừm, tới..." Do dự một chút, hắn nói, "Là như thế này..."

Điện thoại gọi rất lâu.

Cuối cùng, Minh Huy đem điện thoại di động đưa cho Vương di, "Mẹ tôi kêu bà tiếp."

Vương di lúc đầu không muốn phản ứng hắn, hận không thể hiện tại đem hắn đuổi đi ra ngoài, nhưng thấy con gái khóc sướt mướt thương tâm như vậy, bà trong lòng cũng khó chịu, nhận lấy. Cũng không biết trong điện thoại nói cái gì, cuối cùng. Vương di sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi, tức giận cúp điện thoại!

Chồng của Vương di hỏi: "Nói cái gì?"

Vương di nói: "Mẹ hắn nói bảo nhà chúng ta ra năm trăm ngàn tiền đám cưới. Ở kinh thành mua một căn nhà cho tiểu San và con của bả, như vậy bọn họ mới đáp ứng!"

Chồng của Vương di cũng tức giận không ngớt.

Minh Huy không lên tiếng, tựa hồ là ngầm đồng ý với mẹ hắn.

Tiểu San rưng rưng nhìn Minh Huy, tâm đều rét lạnh, giá nhà ở kinh thành đắt bao nhiêu, cô ấy đương nhiên rõ ràng, tiền cưới năm trăm ngàn, nhà bọn họ sao có thể lấy ra. Hơn nữa nếu như là hai người cùng nhau phấn đấu, vậy còn dễ nói, nhưng hiện tại Minh Huy và nhà hắn lại có thể bắt nhà bọn họ ra toàn bộ tiền? Còn bọn họ một đồng cũng không chuẩn bị ra? Đây là tình cảm của bạn trai đối mình?

Cốc cốc cốc.

Có người gõ cửa.

Vương di hít vào một hơi, "Mời vào."

Đổng Học Bân cửa đẩy đi vào, "Vương di, cũng không phải con cố ý nghe trộm, thật sự là tiếng nói quá lớn. Con ở bên ngoài đều nghe thấy được."

Vương di vội nói: "Cho cậu chê cười."

Chồng của Vương di cũng nhanh chóng nói: "Xin lỗi Học Bân."

Tiểu San vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đổng Học Bân, thường nghe mẹ nói, cũng biết hắn là ai, "Đổng ca."

Đổng Học Bân cười gật đầu với cô ấy, sau đó nhìn Minh Huy một cái, vẻ ngoài xấu xí, cũng không có gì, ngược lại là tiểu San, lớn lên rất thanh tú.

Minh Huy trầm mặt nhìn Đổng Học Bân, biết người này tám phần mười là người nhà do mẹ tiểu San hầu hạ, hắn căn bản không đem Đổng Học Bân để vào mắt. Mẹ hắn lúc trước bị bệnh cũng mời qua bảo mẫu mấy tháng, cho nên căn bản không cho rằng gia đình có thể mời bảo mẫu là giàu có gì.

Vì vậy Minh Huy để ý cũng không thèm để ý đến hắn, nhìn về phía Vương di bọn họ, "Rốt cuộc thế nào? Mẹ tôi còn chờ." Cũng không biết cảm giác về sự ưu việt từ chổ nào tới.

Đổng Học Bân nở nụ cười, trong lòng cũng thật cảm thấy thằng nhãi này rất buồn cười, cái gì gọi vô tri? Cái này kêu là vô tri, bảo mẫu thì làm sao? Còn khinh thường nhà Vương di? Mày cái này không phải vô nghĩa sao! Vương di là bảo mẫu bình thường sao? Đó chính là bảo mẫu của ủy viên cục chính trị! Không nói Đổng Học Bân hiện tại, bởi vì hắn đã kết hôn với Tuệ Lan, đã là con rể của Tạ gia, nói hắn trước đây, lúc chưa yêu đương gì với Tuệ Lan, hắn thấy Vương di đều phải khách khí, người ta chiếu cố Tạ bí thư Hàn phu nhân nhiều năm như vậy, cùng nhau sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, tình cảm tuyệt đối không phải người khác có thể so được, cũng là Vương di tương đối bổn phận, biết tiến lùi, chưa bao giờ yêu cầu cái gì, lấy chuyện này làm ví dụ, nếu như Vương di ngày nào đó thật sự mở miệng, Hàn phu nhân cũng khẳng định sẽ cho Vương di mặt mũi, thậm chí này muốn làm quan, lãnh đạo thành phố cấp chính xử hay phó sở đều rất có thể, chỉ cần ở kinh thành, Đổng Học Bân tin tưởng, Vương di tùy tiện nói một câu, chuyện tình không lớn người khác đều ước gì giành lấy làm giúp, đây là chức vụ tương đối đặc thù trong thể chế, tài xế, thư ký, còn có bảo mẫu, chỉ cần phàm là cán bộ có một chút trí tuệ chính trị, đều không có khả năng bỏ qua một người gần gũi với lãnh đạo

Khinh thường Vương di?

Có mắt không nhìn được Thái Sơn!

Vương di nếu như muốn, dì ấy ở kinh thành có thể đi ngang, Đổng Học Bân cũng không dám lỗ mãng với dì ấy, người ta điệu thấp một chút, mày thật đúng là không coi Vương di ra gì??

Hai vợ chồng Vương di bị Minh Huy làm tức giận đến nói không nên lời.

Đổng Học Bân ngồi xuống, thoải mái ngồi xuống ghế, cười ha ha nhìn về phía tiểu San, "Tiểu San, năm nay bao nhiêu tuổi?"

Tiểu San vội nói: "Em hai mươi mốt."

Đổng Học Bân ừm một cái, "Cũng là tuổi nên lập gia đình, như vậy đi, vì chiếu cố đứa nhỏ của anh, cả nhà em còn từ xa đến thành phố Hạ Hưng, anh cùng Tuệ Lan cũng rất băn khoăn, lần trước muốn mua nhà cho Vương di ở, Vương di cũng không muốn, vậy anh cho em, coi như là anh làm trách nhiệm của người anh ra đồ cưới cho khuê nữ nhà chúng ta." Đổng Học Bân lấy bóp, rút ra chi phiếu kín đáo đưa cho tiểu San, "Bên trong là ba tri6u5, muốn mua cái gì muốn làm gì em tùy tiện, anh mặc kệ."

Tiểu San vội la lên: "Không nên không nên."

Vương di cũng bước nhanh tới, "Không được! Học Bân cậu đừng!"

Nghe vậy, Minh Huy cũng trợn tròn mắt, ba triệu? Đây là người gì thế? Sao đối với nhà bảo mẫu đều hào phóng như vậy? Sao có thể?

Chồng của Vương di cũng nhanh chóng thoái thác, nhưng Đổng Học Bân không nghe, "Con cho tiền rồi sẽ không có đạo lý lấy lại, bất quá con có một điều kiện." Đổng Học Bân chỉ chỉ Minh Huy, "Tiểu San, nếu như em đem tiền này dùng để mua nhà kết hôn với thằng này, vậy em để nguyên đó trả lại cho anh, điều kiện của chúng ta cũng không kém, em lớn lên lại đẹp như vậy, anh khuyên em tìm một người đàn ông tốt đi, hắn không được."

"Đổng ca, tiền này nhiều lắm, em..." Tiểu San nói.

Đổng Học Bân nhìn Vương di bọn họ, nói: "Các người nếu như không nhận, vậy tôi ôm đứa nhỏ đi, cũng không dám cho các người thêm phiền phức."

Vương di nghĩ tới nghĩ lui, đành cắn răng nói: "Tiểu San, cảm ơn Đổng ca đi."

Tiểu San liền nói: "Cảm ơn Đổng ca."

"Không khách khí." Đổng Học Bân nói: "Được rồi, mật mã viết ở phía sau."

Minh Huy đã không biết nên nói cái gì cho phải, cái cảnh tượng này khiến cho hắn có chút ngây ra, trong đầu hắn chỉ dừng lại trên tấm chi phiếu.

Ba triệu?

Ba triệu??

Ở kinh thành, cũng có thể mua một căn nhà không tồi!

Nếu như là căn nhà cũ của hắn, hai ba phòng nhỏ cũng không thành vấn đề!

Đổng Học Bân quét mắt nhìn Minh Huy không biết làm sao, có một câu cách ngôn nói rằng phá mười cái miểu cũng không được phá một hôn sự, bất quá Đổng Học Bân vốn đã là một người không theo lẽ thường, hôn sự hắn đã xác định phá, "Đừng đem mình không coi ra gì, những lời này hình như đã là lần thứ hai tôi ngày hôm nay nói, người vô tri không biết sợ, lời này hình dung cậu là quá đúng, tôi cùng Vương di cũng không dám nói lớn tiếng, cậu còn tới nơi này ồn ào tới? Cậu là ai thế hả? Tự cậu cút đi hay là tôi tiễn cậu đi hả? Tôi mà tiễn, có thể sẽ không đi ra bằng cửa, cửa sổ còn đang mở ra đấy?"

Minh Huy sắc mặt âm trầm.

Vương di nghe xong hoảng sợ, người khác có thể là cảm thấy Đổng Học Bân đang nói giỡn, nhưng Vương di biết, Đổng Học Bân tuyệt đối làm được, dì ấy cũng không ít lần từ Hàn phu nhân nghe nói sự tích thiếu đạo đức của Đổng Học Bân, đánh người, đánh người, vẫn là đánh người, Vương di rõ ràng tính tình của Đổng Học Bân, tuyệt đối là nói một không hai, đừng nói đây là tầng ba, dù là tầng sáu, Đổng Học Bân có lẽ đều dám đem người ném xuống!

Nếu không vì sao người khác đều gọi hắn là ôn thần?

Thằng nhãi này từ đầu tới đuôi cũng là một lưu manh quan trường!

Ánh mắt Minh Huy nhìn về phía tiểu San, hình như chờ cô ấy nói cái gì.

Tiểu San thấy được, cũng mắt nước mắt lưng tròng mở mắt ra, cắn môi không nói lời nào, cô gái nhỏ ngày hôm nay thật sự rét lạnh tâm.

Minh Huy đen mặt, lại đợi một hồi, lúc này mới đứng dậy đi, biểu hiện ra hắn đi rất có khí thế, trên thực tế hai lần động tác lúc gần đi về của hắn bại lộ nội tâm của hắn, hắn có chút hối hận, Minh Huy không ngờ rằng mẹ tiểu San dĩ nhiên hầu hạ một gia đình có tiền như thế, hơn nữa nam chủ nhân của gia đình này còn đối tốt với bảo mẫu như vậy, ba triệu đưa ra người ta ngay cả con mắt cũng không chớp, nếu như Minh Huy ngày hôm nay khách khí với cha mẹ tiểu San, hôn sự của hắn cùng tiểu San tám phần mười là có thể xác định rồi, số tiền này khẳng định cũng là của vợ chồng bọn họ, hắn một mực ở nhà phát sầu, nhưng không ngờ càng nghĩ càng sai, khiến cho hắn hoàn toàn phụ lòng người ta, đánh mất nhà ở, cũng đã đánh mất cái gọi là tình cảm.

Trong phòng.

Người dư thừa đi.

Vương di nói: "Cảm ơn Học Bân."

Chồng của Vương di cũng biết Đổng Học Bân là vì giúp bọn họ tìm về mặt mũi, trong lòng cũng cảm kích.

Đổng Học Bân nói: "Vương di, không phải con nói dì, dì cái này cũng quá điệu thấp rồi? Loại người gì vậy hả? Đối với tiểu San không tôn trọng như thế, còn đem tình cảm đặt lên trên bàn so sánh với nhà ở, người nào vậy, nếu như là con thì con đã sớm một cước đá hắn đi! Nói nhảm với hắn để làm gì! Thằng oắt con này, nhìn cái mặt cũng rất thông minh, có thể là đầu óc cũng lanh lợi lắm, hắn mà biết thân phận của dì là gì, bảo đảm sẽ chạy lại bợ đỡ dì, ngay cả rắm cũng không dám phóng." Lại nói với tiểu San: "Không phải Đổng ca nói em, ài, anh đã nói nửa ngày, dù sao sau này đừng tìm người như thế, không thích hợp thì Đổng ca giới thiệu cho."

Vương di nhanh chóng nói: "Học Bân, cậu đây là chế giễu tôi rồi, tôi có thân phận gì, tuy rằng tôi sống trong nhà Tạ bí thư, nhưng tôi cũng là làm cái tôi nên làm, nấu cơm giặt đồ."

Đổng Học Bân cười nói: "Ngài đây là điệu thấp."

Tiểu San ngại ngùng nói: "Mẹ em cũng không cho em nói với người khác mẹ làm việc ở nhà ai, ngay cả em đều là năm nay mới biết được, trước đây mẹ ngay cả em cũng không nói."

Vương di nói: "Thật ra cũng không có gì để nói, ở nhà ai đều như nhau, đều là nấu cơm giặt đồ."

Đổng Học Bân trong lòng rất bội phục Vương di, hèn chi có thể ở nhà cha vợ nhiều năm như vậy, Hàn phu nhân và Tuệ Lan đều tín nhiệm Vương di như thế, thậm chí xem dì ấy là nửa thân nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi