QUYỀN TÀI

Buổi tối.

Phòng bếp nhỏ.

Tiếng cắt đồ ăn vang lên từng tiếng.

Đổng Học Bân làm bộ ở đây rửa đồ ăn, sau đó trong lòng lửa nóng nhìn chằm chằm ngực trên quần áo của chị La phập phồng không ngừng.

Nâng lên...

Hạ xuống...

Nâng lên...

Hạ xuống...

Đặc biệt có tiết tấu.

Trước ngực hình như đang khiêu vũ vậy.

La Hải Đình bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, "Ừm? Học Bân?"

Đổng Học Bân cuống quít đem ánh mắt dời đi, "Ừm."

"Cái kia cậu đã rửa xong rồi, đưa cho chị cắt?" La Hải Đình mỉm cười nói.

Đổng Học Bân lập tức tắt vòi nước, nói: "Đúng vậy, chị cắt quá đẹp, tôi làm cơm mùi vị tuy rằng còn tạm được, nhưng cắt thịt thì kém xa chị, không phục không được, tôi đều là một đao cắt tương đối chậm, bắt tôi cắt nhanh cũng được, nhưng độ dày thì tôi chưa nghĩ tới, cắt nhanh sẽ không cân xứng, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi, ha ha, cho nên thấy chị cắt tốt như vậy, tôi cũng nhập thần."

La Hải Đình cười khổ nói: "Không phải chị cắt tốt, nếu như cậu làm bếp hơn hai mươi năm, cắt đồ ăn hơn hai mươi năm, cậu khẳng định cũng cắt tốt."

Đổng Học Bân ồ một tiếng, "Chị đều làm hơn hai mươi năm?"

"Đúng vậy, lúc đến trường đã làm cơm." La Hải Đình quả thật như nhập đạo, vừa cắt đồ vừa nói chuyện phiếm, căn bản không làm lỡ, đao cũng không có phạm lỗi, "Khi còn bé nhà tôi cũng không giàu có, chị lại là chị lớn trong nhà, em trai em gái đều nhằm vào người tôi, ba mẹ tôi thân thể cũng không tốt, cho nên lúc đến trường trong nhà cũng là chị làm cơm, ha ha. Lúc này thoáng cái đã hơn hai mươi năm rồi?"

Đổng Học Bân nói: "Hèn chi tay nghề của chị tốt như vậy, số năm chị làm cơm còn vượt qua số tuổi của tôi, có thể còn lớn hơn tôi một chút."

La Hải Đình cắt xong đậu que, nhìn hắn, "Thật ra cũng có bí quyết, vậy chị chịu thiệt, dạy cho cậu một chút?"

"Được đấy, cầu còn không được." Đổng Học Bân xắn tay áo, đi tới, "Chị nói cho tôi biết làm sao cắt đi."

Thấy hắn đến đây. La Hải Đình đem dao cho hắn. Sau đó lui về phía sau một bước cho hắn tới trước cái thớt, đứng ở phía sau hắn nói: "Cậu cắt một miếng thử xem."

Đổng Học Bân lấy một quả dưa leo đến, cắt hình thoi, rất chậm.

Bất quá vừa cắt được hai cái. La Hải Đình phía sau đã nói: "Tư thế cắt của cậu không đúng. Thật ra không cần cầm chặt dao như vậy. Như vậy có đôi khi còn không thể chịu được lực, cho nên cắt chậm, cậu thử nắm sống dao xem. Đúng vậy, nắm như thế, sau đó đẩy nhẹ xuống."

"Như vậy?"

"Không phải, là đẩy."

Cuối cùng Đổng Học Bân cũng nghe không hiểu.

La Hải Đình đi lên, đưa tay đến từ sau nắm tay của Đổng Học Bân, mang theo tay hắn cắt xuống một dao, "Là như thế này."

Hổn hển.

Đổng Học Bân phía sau lưng đã bị hai luồng thịt đè lên.

Cái tư vị kia, quả thật không nên nói ra.

"Học xong chưa?" La Hải Đình vừa nói, trong miệng phun ra khí cũng phun trên cổ và mặt Đổng Học Bân, khiến cho hắn rất ngứa.

Đổng Học Bân hiện tại làm gì còn có tâm tư học cắt đồ ăn, "Vẫn chưa."

"Vậy chị làm mẫu lại một chút, cậu thử cảm giác, là cắt như thế này." La Hải Đình hầu như là từ phía sau ôm lấy Đổng Học Bân, cầm tay hắn.

Một dao...

Năm dao...

Mười dao...

Trong phòng bếp tràn ngập bầu không khí mờ ám.

Đổng Học Bân nói: "Thật là được, cắt đẹp hơn rồi."

"Phải không?" La Hải Đình cười nói: "Như vậy là có thể cắt nhanh lên một chút."

"Ừm, vậy tôi thử lại." Đổng Học Bân tiếp tục cắt, "Ngày hôm nay coi như học thêm một thứ."

La Hải Đình ở phía sau nắm tay hắn, cùng hắn cắt đồ ăn, "Cậu luyện nữa đi."

Hổn hển, hổn hển. Xúc cảm thịt tại phía sau lưng Đổng Học Bân chen qua chen lại, khiến cho hắn có chút phê phê, thật có kích động muốn xoay tay lại chụp lấy.

...

Tám giờ rưỡi.

Đồ ăn đều làm xong rồi.

Hai người ra sân, đem đồ ăn đặt trên bàn.

"Uống rượu không chị La?" Đổng Học Bân hỏi chỉ chút.

La Hải Đình hơi trầm ngâm, mỉm cười nói: "Cậu muốn uống, chị uống cùng cậu một chút, bất quá chị uống không nhiều lắm."

"Vậy uống rượu vang đi, cái đó số độ thấp." Đổng Học Bân trở về trong phòng cầm chai rượu vang đi ra, muốn rót, chị La lấy tới, giành rượu.

"Học Bân, nếm thử đồ ăn."

"Ừm, ngon ngon."

"Ha ha, tới, chị kính cậu một ly, lần này chuyện cử báo cảm ơn cậu, nhờ cậu nói giúp, nếu không chị còn không biết giải quyết như thế nào đây."

"Không khách khí như vậy, đừng kính, cụng ly đi."

"Được, vậy cụng ly, chị cạn, cậu tùy ý."

...

Bàn cơm ăn xong rất nhanh.

Hai người ở trên bàn hàn huyên rất nhiều, cũng coi như ăn không tồi.

Một chai rượu đều bị hai người uống vào bụng, lúc này trên cổ của chị La có chút đỏ ửng rất nhỏ, nhìn càng thành thục càng mê người.

Reng reng reng, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

La Hải Đình lấy túi của mình, mở ra đem điện thoại lấy ra nhìn, liền nói với Đổng Học Bân: "Chị tiếp điện thoại." Vì vậy đi xa một ít, "A lô... Ừm, ừm... Ở bên ngoài, cùng lãnh đạo ăn... Vừa ăn xong, chuẩn bị trở về... Tôi biết... Được rồi, ngày mai nói với anh... Anh không để yên? Không ăn cơm tôi chết đói hả? Anh lo cho đứa nhỏ học bài là được, đừng để cho cô giáo mời phụ huynh nữa... Ừm, cúp." Cô ấy tuy rằng đi xa, bất quá vẫn không rời cái sân này, tiếng nói Đổng Học Bân cũng có thể nghe được.

La Hải Đình đã trở về.

Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Chồng của chị?"

"Ừm." La Hải Đình cất điện thoại di động, "Lo lắng chị, gọi điện thoại hỏi một chút, hắn à, nhiều chuyện lắm, cậu là không biết."

Đổng Học Bân nói: "Tôi nếu như có một người vợ đẹp như chị, tôi cũng lo lắng."

La Hải Đình cười, nói: "Học Bân, cậu đây là tâng bốc tôi, đẹp cái gì, cậu làm như chưa từng gặp người đẹp vậy." Cô ấy nói là nói như vậy, bất quá biểu tình vẫn là rất cao hứng. Nói xong nhìn đồng hồ đeo tay, ồ một tiếng nói, nói: "Đều chín giờ rưỡi rồi hả?"

Đổng Học Bân hỏi: "Sáng mai chị còn có họp?"

"Ngày hôm nay họp xong rồi, sáng mai không có." La Hải Đình đáp.

"Chuẩn bị lúc nào trở lại?" Đổng Học Bân nói.

"Thứ hai đi, thứ hai hoặc là thứ ba, thật vất vả đi công tác một lần, dự định nghỉ ngơi nhiều ngày, ha ha." La Hải Đình nói.

Lẽ ra lúc này đã khuya, cô nam quả nữ một chỗ, hơn nữa chồng của chị La vừa rồi còn lo lắng gọi điện thoại tới giục cô ấy, lúc này Đổng Học Bân khiến cho cô ấy về sớm một chút mới túc, lúc xưa hắn cũng đều phải làm như vậy, nhưng mà ngày hôm nay, Đổng Học Bân bởi vì chuyện của Phương Văn Bình mà tâm tư phiền muộn, vừa rồi lại bị chị La gây ra cơn tức không hiểu, vì vậy nói đến bên mép cũng thay đổi.

Ngay cả bản thân của Đổng Học Bân đều không ngờ rằng, hắn nhìn chị La một thân váy dài, dĩ nhiên nói ra lời nằm ngoài dự đoán mọi người: "Cũng không vội, bằng không hai ta đi vào trong phòng ngồi?"

La Hải Đình rõ ràng sửng sốt một chút, "... À, được."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi