QUYỀN TÀI

Bên ngoài.

Trong phòng khách.

Đã sáng sớm bảy giờ hơn.

Phương Thủy Linh hoảng hốt từ trong phòng chạy ra, Tạ Nhiên cũng theo phía sau kéo tay bạn gái, hai người ngồi vào ghế.

"Em sợ chuột." Phương Thủy Linh lòng còn sợ hãi.

"Anh biết, không có việc gì không có việc gì." Tạ Nhiên vỗ tay cô ấy.

Phương Thủy Linh hơi ra nói: "Hẳn là nên để một ít thuốc diệt chuột dưới giường."

Tạ Nhiên ừm một cái, "Nhà trệt thì không tốt, chuột dế nhũi và vân vân nhiều lắm, nếu không anh rể ngăn, anh vừa rồi đã giết chết nó."

Còn giết chết?

Cậu giết chết ai thế!

Đổng Học Bân dám cam đoan, nếu như Tạ Nhiên vừa rồi xốc drap nhìn dưới giường, người chết tuyệt đối là Tạ Nhiên.

Đổng Học Bân là người cuối cùng đi ra, trước khi đóng cửa, hắn quét mắt nhìn dưới giường, lúc này mới ra ngoài đóng cửa lại, thở ra một hơi, tín hiệu nguy hiểm cũng coi như tạm thời giải trừ, nhưng vẫn không an toàn, Phương Văn Bình ở dưới giường, cũng là một quả bom hẹn giờ, tùy thời đều có nguy hiểm phát nổ, then chốt là đem Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh đuổi đi sớm một chút, bọn họ không đi, Đổng Học Bân ở đây cũng không sống yên ổn được.

"Uống trà gì?" Đổng Học Bân hỏi.

"Không cần, nước sôi là được, bọn em vừa tự mình rót rồi." Tạ Nhiên rất khách khí, "Anh đừng động anh rể, được rồi, chưa ăn điểm tâm?"

Phương Thủy Linh nói: "Đổng ca vừa tỉnh, khẳng định chưa ăn, em đi làm cho."

Đổng Học Bân vừa nghe thì phiền muộn, lập tức ngăn cản, "Không cần, anh không đói bụng."

Phương Thủy Linh cười nói: "Anh cũng đừng khách khí với em. Làm điểm tâm rất nhanh."

"Thật không đói bụng, hôm qua uống say, bây giờ còn cháng váng đầu, một chút đều không muốn ăn." Đổng Học Bân dừng lại một chút rồi nói thêm một câu, "Muốn ngủ thêm một giấc."

Đây là oanh người.

Đổng Học Bân hận hai người bọn họ hiện tại rời đi.

Nhưng Tạ Nhiên làm bộ không nghe thấy, "Anh rể, em biết anh còn tức giận, chuyện này quả thật... Nhưng em và Tiểu Linh thật sự có lòng tốt, cũng là muốn anh và dì Phương đừng như vậy, rất không tốt. Hơn nữa hai ngài đều là đồng sự. Thật không cần thiết."

Đổng Học Bân nhìn hắn, "Chuyện tình cái dạng gì hai đứa cũng đều nhìn thấy, cũng đều biết rõ, là anh muốn ồn ào với bà ta sao? Anh chưa từng mắng bà ta trước. Có phải không? Lần nào không phải là ba ta gây sự với anh trước? Người ta đều dẫm lên đầu anh. Anh còn có thể nhịn? Nói giỡn à! Được rồi được rồi. Lời này sau này không cần phải nói, trong lòng anh đều biết, hai người nhanh đi về đi. Anh ngủ tiếp một chút!"

Tạ Nhiên chậc lưỡi, "Anh rể."

"Quay về đi quay về đi." Đổng Học Bân khoát khoát tay.

Tạ Nhiên cũng không đi, "Anh bình thường rất có phong độ, biết nói cấp bậc lễ nghĩa, lại khách khí như vậy, dì Phương là một nữ đồng chí, sao anh lại..."

Đổng Học Bân nói: "Tôi khách khí cũng phải phân người."

Phương Thủy Linh cũng nhìn hắn, "Đổng ca."

Nói đi nói lại, mấy người cũng là nói nửa ngày.

Tâm tư của Đổng Học Bân căn bản là không ở chỗ này, hai người bọn họ nói cái gì, thằng nhãi này cũng không nghe vào, tinh thần tất cả đều ở dưới giường, chờ đợi lo lắng, cái này đã nói hơn mười phút, thấy Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh tựa như không đem chuyện này nói rõ ràng sẽ không đi, Đổng Học Bân cũng rất phiền, lại nỗ lực đuổi hai người, bọn họ vẫn không nhúc nhích.

"Anh rể."

"Đổng ca."

Hai người lại bắt đầu nói.

Đổng Học Bân phiền muốn chết, cũng không có cách, không chờ bọn họ nói thì nhanh chóng lắc tay, "Được được, anh sợ hai đứa rồi được chưa? Theo ý của hai đứa, anh sau này không ồn ào với Phương Văn Bình, cũng không mắng bà ta, cho dù bà ta gây sự anh cũng chịu đựng, được rồi chứ? Bất quá không mắng thì không mắng, muốn anh cho bà ta mặt mũi tốt là tuyệt đối không có khả năng, anh tối đa cũng chỉ có thể như vậy."

Tạ Nhiên cười nói: "Vẫn là anh rể rộng lượng."

Đổng Học Bân dùng ngón tay chỉ hắn, "Em đừng tâng bốc anh."

Phương Thủy Linh cũng hài lòng một chút, "Em chỉ biết Đổng ca phân lí lẽ nhất, cô nhỏ của em đến lúc đó em cũng nói với cô ấy, được rồi, em gọi điện cho cô, đều lúc này rồi, điện thoại di động sao vẫn không gọi được." Nói xong thì lại gọi, "... Không cách nào liên lạc."

Tạ Nhiên nói: "Có phải là hết pin?"

"Hết pin không phải cái âm thanh này, hẳn là đã tắt máy, hiện tại là không cách nào liên lạc, hình như là không có tín hiệu." Phương Thủy Linh kỳ quái nói: "Nhưng điện thoại bàn ở nhà vẫn gọi được mà không ai bắt máy, đừng xảy ra chuyện nha? Đổng ca, anh thật sự đưa cô em về gia thuộc viện?"

Đổng Học Bân nói: "Thế nào? Còn chưa tin anh?"

"Sao lại nói như vậy Tiểu Linh." Tạ Nhiên cũng trừng bạn gái.

Phương Thủy Linh le lưỡi, "Không đúng không đúng, em, em cũng là sốt ruột, có thể cô em đi ra ngoài, có thể nửa đêm đi quán bar."

Tạ Nhiên suy nghĩ một chút, "Nếu em lo lắng, anh đưa em đi gia thuộc viện của cô nhỏ em?"

Phương Thủy Linh suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, "Được, trên đường gọi điện thoại thử xem."

"Anh rể, chúng em đi, không quấy rối anh nghỉ ngơi." Tạ Nhiên hạ thấp người đứng lên.

Phương Thủy Linh cũng nói: "Xin lỗi Đổng ca, em vừa rồi nói sai, cảm ơn anh ngày hôm qua đưa cô em trở về."

Đổng Học Bân nói: "Việc nhỏ, nếu như anh không đưa bà ta, còn có thể để bà ta trong KTV hả? Không thích bà ta thì không thích, nhưng cái nào ra cái đó."

Phương Thủy Linh nhu thuận nói: "Em thay mặt cô em cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn giùm bà ta." Đổng Học Bân hừ một tiếng, "Sau này khiến cho bà ta đừng xuất hiện ở trước mặt anh là anh đã cảm tạ trời đất rồi, được rồi, nhanh chóng quay về đi."

"Đi." Tạ Nhiên nói: "Anh ngủ tiếp đi."

Đổng Học Bân đưa bọn họ ra phòng bắc, "Vậy anh sẽ không đưa ra hả?"

"Anh dừng chân." Phương Thủy Linh nói: "Đừng đi ra."

Nói xong, Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh biến mất ở ngoài Tứ Hợp viện.

Đổng Học Bân nói là không đi ra, chờ hai người vừa đi vẫn là đi theo, ghé vào trên cửa nhìn một chút, chờ nghe thấy được tiếng xe lái đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đem cánh cửa khóa lại bên trong, cạch một tiếng cửa khóa.

...

Phòng bắc.

Đổng Học Bân bước nhanh trở về, mở cửa phòng ngủ.

Bên trong, một mảnh yên lặng, dưới giường cũng không có động tĩnh gì.

"Mọi người đi, cánh cửa cũng khóa." Đổng Học Bân nói: "Ra đi."

Sột sọa, dưới giường vươn ra một bàn tay mở drap giường lên, con ngươi của Phương Văn Bình âm u lạnh lẽo như băng nhìn phía Đổng Học Bân, rất là bất thiện.

Đổng Học Bân mất hứng nói: "Bà đừng nhìn tôi như vậy, chuyện này tại tôi sao? Ai biết hai người bọn họ sáng sớm đột nhiên đến đây."

Phương Văn Bình trầm giọng nói: "Cái món nợ này sẽ tính."

"Tôi còn không tìm bà tính đây, bà còn tìm tôi?" Đổng Học Bân hừ nói: "Tính thì sao, tôi sợ bà hả? Được rồi, bà mau ra đây có được hay không?"

Phương Văn Bình xê dịch thân thể, chen ra bên ngoài.

Đổng Học Bân mặc kệ cô ấy, quay đầu lại đi uống nước, uống ừng ực đủ hai ly lớn, vừa rồi mất nửa ngày nước miếng, hắn cũng sắp chết khát.

Nửa phút đồng hồ......

Một phút đồng hồ...

Nhìn lại, Phương Văn Bình lại có thể còn chưa đi ra.

Đổng Học Bân không nhịn được, "Bà ra đi chứ."

"Tôi con mẹ nó cũng muốn ra vậy!" Phương Văn Bình cũng phát hỏa, nằm ở trên nền đất lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đổng Học Bân, thân thể vặn vẹo vài cái, "Không thấy tôi bị kẹt sao!" Lúc cô ấy vào, cái mông của Phương Văn Bình bị kẹt lại, bị Đổng Học Bân đẩy mạnh vào, lúc này chui ra càng không dễ dàng, "Còn nhìn cái gì, nhanh chóng đến đây hỗ trợ, cậu từ bên ngoài kéo tôi!"

"Bà khách khí chút được không?"

"Tôi khách khí không được! Nhanh lên một chút!"

"Được được được, bó tay bà rồi!"

Đổng Học Bân cũng lười tính toán với cô ấy, vỗ trán, đi tới ngồi xổm bên giường, dùng sức túm túm cánh tay của Phương Văn Bình.

Một chút...

Ba chút...

Năm chút...

Kẹt rất cứng!

Vẫn là không ra được!

Phương Văn Bình quát: "Cậu chưa ăn cơm à!"

"Vừa ngủ dậy tôi ăn cơm cái gì? Còn chê tôi yếu?" Đổng Học Bân cười lạnh nói: "Cũng không ngại cái mông bà quá lớn, còn nói tôi!"

Phương Văn Bình lạnh con mắt nói, "Tên nhóc cậu lập lại lần nữa?"

Đổng Học Bân nhớ tới vừa rồi hứa cùng Phương Thủy Linh bọn họ, thẳng thắn không cãi với cô ấy, "Được, bà thu cái bụng một chút, tôi tiếp tục."

"Nhanh lên một chút!" Phương Văn Bình thúc giục.

"Đừng giục, lập tức được rồi!" Đổng Học Bân dùng sức nói.

Ngay trong tiếng khắc khẩu, Đổng Học Bân cuối cùng thẳng thắn túm lấy cái chân lộ ở bên ngoài của Phương Văn Bình, dùng sức túm lấy vớ chân đen, một tay kia túm trên lưng cô ấy, hung hăng kéo về sau, hì hục một chút, lúc này mới đem nửa người dưới của Phương Văn Bình kéo ra ngoài, mệt đến nổi hắn mồ hôi đầm đìa.

Phương Văn Bình cũng mệt không nhẹ, đầy người đều là mồ hôi, chờ cô ấy sau khi từ trên mặt đất đỡ lưng gian nan đứng lên, một thân chật vật cũng khiến cho Đổng Học Bân thấy vui vẻ, bất quá con mắt lập tức lại có chút sửng sờ, nguyên nhân không xa, hiện tại Phương Văn Bình quá hấp dẫn, trên người đều là đất, trên mặt trên tóc cũng vậy, dù sao nằm dưới giường lâu như vậy, hơn nữa vớ chân liền quần trên đùi cô ấy đã bị rách lộ da thịt ra bên ngoài rất nhiều chỗ, ví dụ như chổ quần lót, rách hai lổ lớn, quần lót màu trắng có thể thấy được rõ ràng, còn ví dụ như mấy chổ trên đùi cô ấy, vớ chân cũng bị rách ra.

Nhìn qua đặc biệt mê người!

Cái hình dạng kia, đừng nói nữa!

Đổng Học Bân không nhịn được nhìn mấy lần.

Phương Văn Bình phát hiện, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh.

"Khụ khụ."Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng, làm bộ đem ánh mắt dời đến địa phương khác, sau đó từ trong ngăn tủ tìm ra một cái khăn tắm tới cho cô ấy.

Phương Văn Bình tiếp nhận tới che trên người, tuy rằng không che được toàn bộ chổ lộ ra, nhưng cũng có thể tạm chấp nhận, cô ấy liền ngồi xuống trên giường, tựa như cũng không có cảm thấy bại lộ nhiều như vậy trước mặt Đổng Học Bân là chuyện mất mặt cỡ nào, dù sao từ trên mặt cô ấy là một chút cũng nhìn không ra, Phương Văn Bình biểu hiện rất thành thục, "Quần áo, giầy, còn có túi xách, đều ở dưới giường, giúp tôi lấy ra."

"Tự mình lấy."

"Đau lưng, không động đậy!"

"... Được được được."

Đổng Học Bân làm người tốt làm cho trót.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi