QUYỀN TÀI

Buổi sáng.

Mười một giờ.

Lúc đầu xe khách hẳn là đã đến huyện Tiêu Lân sớm, bất quá trên đường cao tốc Đổng Học Bân gây chuyện như vậy, xe tự nhiên không đúng thời gian, trễ hơn nửa tiếng đồng hồ. Phía trước xuống cao tốc, đã là địa giới của huyện Tiêu Lân, bảng hướng dẫn viết rất rõ ràng.

"Tới."

"Tiểu tử, cậu..."

"Cậu xuống xe tránh một chút trước đi?"

"Đúng vậy, như vậy tốt nhất, đừng để đến lúc đó xảy ra phiền phức."

Tô Nham và mấy người hành khách khác lại khuyên Đổng Học Bân vài câu.

Nhưng mà Đổng Học Bân vẫn không nghe, "Cảm ơn mọi người quan tâm, không cần, có câu gọi binh đến tướng cản, nước đến đất dâng, tôi còn không tin bọn họ có thể làm gì được."

Ông già kia nói: "Cậu không biết tình huống, bọn họ có thể thật..."

"Hung dữ? Vậy vừa lúc." Đổng Học Bân vui vẻ nói: "Tôi thật muốn kiến thức một chút, cũng coi như tôi đến bên này học một chuyến."

Tô Nham nhìn hắn, "Cậu đây là đấu khí, không có ý nghĩa."

Đổng Học Bân trong lòng vui vẻ, nhưng không có nói cho hắn ta, bản thân mình cũng là hiếu chiến, từ khi bắt đầu vào thể chế Đổng Học Bân cũng là đấu với người, đấu với đồng sự, đấu với lãnh đạo, đấu với cán bộ của phòng ban khách, cho tới bây giờ không có ngừng qua, đây là đam mê của Đổng Học Bân, tuy rằng hắn không quá muốn thừa nhận, nhưng không thừa nhận cũng không được mình quả thật là một người rất háo đấu, có đôi khi chỉ có như vậy mới có thể khiến cho Đổng Học Bân tìm được một ít niềm vui và hưng phấn trên tinh thần, nghe ra có thể có chút kỳ quặc, có chút biến thái, nhưng Đổng Học Bân cũng là người như thế, đấu khí so hơn thua với người vui vẻ vô cùng... hắn thích cái này.

Không phục?

Không phục tôi?

Vậy anh em đấu cho đến khi phục! Thật đơn giản!

Duy nhất khiến cho Đổng Học Bân cố kỵ cũng là, tuy rằng còn chưa có tiền nhiệm. Nhưng hắn hiện tại tốt xấu cũng là một bí thư huyện uỷ, là người đứng đầu, có chút ảnh hưởng khẳng định phải chú ý một chút, mặc dù cái này không phải tác phong hành sự của Đổng Học Bân, nhưng bao nhiêu cũng phải lo lắng, Đổng Học Bân hiện tại cũng là tìm một sự cân đối tương đối từ đó, một cân đối khiến cho mình thống khoái cũng không thể khiến cho chuyện tình ầm ĩ quá lớn.

Phía trước.

Từ xa nhìn lại, có vài chiếc xe cảnh sát đứng ở ven đường.

"Ừm? Xe cảnh sát?"

" Phía trước làm sao vậy?"

"Có phải là xảy ra sự cố không? Chặn đường?"

"Không phải đâu? Tôi thấy phía trước có xe đi qua mà?"

Tất cả mọi người nhìn vài lần, nghị luận.

Phía trước xe khách bọn họ còn có một chiếc xe gia dụng có rèm che, cảnh sát cũng không có ngăn cản. Trực tiếp cho đi. Thế nhưng khi xe khách của hắn đi qua, mấy người cảnh sát đều xuống xe, cau mày ra một thủ thế, đem xe của bọn họ ngăn cản lại.

Xe khách ngừng.

Tài xế sau một giây đồng hồ thì vội vàng mở cửa nhảy xuống xe. Nhằm vào mấy người cảnh sát hô lớn: "Cảnh sát nhân dân đồng chí! Có người cướp xe đánh người!"

Một người cảnh sát nhân dân dẫn đầu nói: "Chúng tôi đã nhận được tin báo cảnh sát. Người ở nơi nào?"

"Ở trên xe. Chỗ đó đó!" Tài xế lập tức chỉ chỉ hướng của Đổng Học Bân, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, dọc đường đi hắn thật sự là là rất thấp thỏm. Rất sợ một cái không tốt thì sẽ có kết quả như đồng bạn, bị người trẻ tuổi kia ném xuống xe, lúc này rốt cục nhìn thấy cảnh sát.

Bọn họ nói chuyện âm thanh không lớn, bất quá cũng đủ khiến cho người trên xe nghe thấy được.

Tô Nham chẹp miệng một chút, đen nghiêm mặt nhíu lông mày, không biết đây là gã đàn ông trước đó bị ném xuống xe thông qua trình tự bình thường báo cảnh sát hay là quan hệ tư nhân của gã, nếu như là trình tự bình thường vậy còn không có gì, dù sao đây là xe dù, hơn nữa trên xe có nhiều dân chúng như vậy đều có thể làm chứng hai người này loạn thu phí, hẳn là không có chuyện gì, mà nếu như là quan hệ tư nhân của gã đàn ông kia, cái này có chút phiền phức. Tô Nham thật ra cũng là cái loại người một chút cũng không có thực quyền, hơn nữa ở khoa thư ký cũng không quá đắc chí, không được người tán thưởng, cho nên hắn hiện tại cũng là muốn giúp Đổng Học Bân cũng giúp không được cái gì.

"Để tôi đi nói cho!" Tô Nham nhìn về phía Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân vẫn không cho là đúng, ổn như Thái Sơn.

Xe cảnh sát có hai chiếc, khoảng chừng bốn năm người, cũng không tính ít.

Lúc này, người tài xế kia gấp gáp dẫn dắt cảnh sát nhân dân lên xe khách, hắn trước đó là sợ Đổng Học Bân ra tay với hắn, hiện tại có cảnh sát nhân dân bên cạnh, tài xế lo lắng cũng đủ, tàn bạo quay lại với cảnh sát nhân dân chỉ vào hàng ghế cuối cùng, "Cũng là người dựa vào cửa sổ kia!"

Cảnh sát nhân dân vừa nhìn, "Anh xác định?"

"Chính là hắn! Đánh người ném xuống xe! Còn uy hiếp tôi lái xe!" Tài xế giận dữ nói.

Cảnh sát nhân dân nhìn thấy Đổng Học Bân là một người gầy yếu vẻ ngoài xấu xí như thế, cũng là có chút ngoài ý muốn, bình thường loại xung đột đánh người này, bên ra tay tám phần mười đều là người có tính tình tương đối thối, nhưng người này nhìn qua vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn có chút tư văn nhã nhặn, thấy thế nào cũng không giống như người có thể đem người đá bay? Bất quá đã có người chỉ chứng, bọn họ cũng không nói cái gì.

Người cảnh sát nhân dân đi đầu tên Lưu Tinh đi tới, "Cũng là cậu?"

Đổng Học Bân nhìn hắn, "Cái gì cũng là tôi?"

"Có phải là cậu đánh người?" Lưu Tinh hỏi.

Đổng Học Bân rất thành thật nói: "Đúng vậy, tôi đánh."

Lưu Tinh liếc mắt nhìn hắn, trong lòng nói cậu thật đúng là thống khoái, vì vậy phất tay, "Vậy đi theo chúng tôi một chuyến! Theo chúng tôi quay về đồn công an xử lý!"

Đổng Học Bân cười nói: "Anh cũng không hỏi xem tôi vì sao đánh người?"

Lưu Tinh lạnh như băng nói: "Cậu đã tạo thành thương tổn đối với người khác, còn cần hỏi cái gì?"

Đổng Học Bân chỉ chỉ chiếc xe này, "Đây là xe dù biết chứ? Có cần lý giải một chút tình huống trước không? Sao vừa đến là nhằm vào tôi?"

Lưu Tinh bình tĩnh nói: "Cái này không về chúng tôi quản, cho dù là xe dù, cho dù là hoạt động phi pháp, ai quy định cậu có thể đánh người hả?"

Xe dù mặc kệ?

Đánh người muốn nhúng tay vào?

Đổng Học Bân vui vẻ, "Anh thật đúng là biết đùa, quan hệ đầu đuôi ra sao anh còn chưa có rõ ràng đã định tội tôi phải không?"

Lúc này, Đổng Học Bân và Tô Nham bọn họ cũng đều đã nhìn ra, mấy người này tuyệt đối là gã đàn ông kia tìm tới, mở đầu không cần phân biệt đúng sai mà chỉ muốn bắt người, ngay cả tình huống đều không biết một chút, không có ai tra án như thế cả, vì vậy Đổng Học Bân cũng không có thái độ tốt.

Đổng Học Bân không nói lời nào cũng may, cả người vẫn là rất nhã nhặn, nhưng lúc này mở miệng, liền toát ra khí chất rất là hỗn đản của thằng nhãi này, Lưu Tinh và mấy người cảnh sát nhân dân vừa nhìn, mới thật sự tin tưởng quả thật là người trẻ tuổi này ra tay đánh người, cảnh sát nhân dân bọn họ và xe cảnh sát đều tới còn không chịu thua?

Bên kia, có người nói cho Đổng Học Bân.

Một người phụ nữ nói: "Là bọn họ loạn thu phí trước!"

Ông lão cũng nói: "Không sai, hầu như là đoạt tiền, các người không thấy được thái độ của bọn họ, rất quá đáng, không trả tiền đem người đuổi xuống xe, còn là trên đường cao tốc, có ai làm chuyện như thế sao? Chúng tôi tất cả đều mua vé xe, hơn nữa tất cả mọi người đang ngồi có thể chứng minh, không phải tiểu tử này muốn động thủ trước, mà là người kia trước đó muốn túm lấy cổ áo của tiểu tử này, tiểu huynh đệ lúc này mới động thủ."

"Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy!"

"Là người nọ giở trò trước!"

"Đánh hắn cũng xứng đáng! Rõ ràng là uy hiếp người! Chúng tôi không đưa tiền thì bắt chúng tôi xuống xe? Đây là xảo trá vơ vét tài sản! Quá làm giận!"

"Cảnh sát nhân dân đồng chí, các người bắt sai người!"

"Bắt cũng có thể bắt gã tài xế kia!"

"Cái xe dù này, lần sau không bao giờ ngồi nữa!"

Tất cả mọi người ồn ào nói lên, rất hướng về Đổng Học Bân.

Tô Nham vừa nhìn, cũng là một lòng nhiệt tình, đem giấy chứng nhận của hắn ra đưa cho người cảnh sát nhân dân đi đầu nhìn thoáng qua.

Lưu Tinh vừa nhìn, "Tô... Khoa trưởng?"

"Đều là đồng sự trong cơ quan, việc này quả thật không trách hắn, tôi cũng nhìn thấy." Tô Nham nói.

Lưu Tinh đem chứng minh công tác trả lại cho hắn, nhưng vẫn không nể tình, nói: "Chúng tôi đã tiếp án, cái này khẳng định phải xử lý, việc này anh cũng đừng quản." Ý nói thật ra đã rất rõ ràng, Lưu Tinh cũng là nói cho Tô Nham, việc này anh muốn quản cũng quản không được. Lần này cảnh sát nhân dân tới phá án trong lòng thật ra đều có suy nghĩ, đó chính là nhiệm vụ đồn trưởng dặn dò xuống tới, mặc kệ chuyện tình thế nào, bọn họ khẳng định muốn đem người mang đi.

Lưu Tinh lần thứ hai nhìn về phía Đổng Học Bân, "Đi theo chúng tôi!"

Đổng Học Bân nói: "Vậy xe dù và chuyện loạn thu phí nói thế nào?"

"Cái này không cần cậu quan tâm, chúng tôi hiện tại điều tra cũng là chuyện cậu đánh người!" Lưu Tinh cũng phiền, người này quá không biết tốt xấu.

Đổng Học Bân cười cười, "Phạm pháp trước mắt các người các ngươi làm như không thấy? Ngày hôm nay cũng là tới bắt tôi? Tình huống trái pháp luật khác các người đều có thể dàn xếp?" Dừng một chút, "Tôi thật buồn bực, người nọ gọi điện thoại cho ai ở đồn công an các người? Đồn trưởng của các người?" Có vài lời là không thể nói, nhưng Đổng Học Bân không hề cố kỵ, trực tiếp nói ra, khiến cho mấy người cảnh sát nhân dân sắc mặt càng trầm.

"Lưu ca, đừng nhiều lời với hắn!" Một người cảnh sát nhân dân nói.

Một cảnh sát nhân dân trẻ tuổi cũng nói: "Đúng vậy, trực tiếp bắt đi!"

Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, "Hiện tại nhiều người như vậy giúp tôi làm chứng, chứng minh tôi đánh người là có nguyên nhân, chứng minh chiếc xe này là trái pháp luật, các người không chỉ ngay cả ghi chép cũng không làm, không chỉ ngay cả kẻ tình nghi cũng không xử lý, mà chỉ muốn bắt một mình tôi phải không? Ha ha, được đấy!"

Lưu Tinh nói thẳng: "Cậu đánh người còn có lý?"

Đổng Học Bân đáp lại một câu, "Bọn họ lái xe dù lừa đảo uy hiếp còn có lý?Ồ, cái xe này là các người che chở phải không? Tôi lý giải như thế có thể được chứ?"

Lưu Tinh cũng lười nhiều lời, vung tay lên nói: "Bắt người!"

Tới lúc này, Đổng Học Bân cũng là cười ha ha nói: "Anh xác định muốn bắt tôi đi?"

"Nói nhảm cái gì!" Lưu Tinh quát.

Đổng Học Bân nhún vai, "Tốt, vậy tôi đi với các người, bất quá đừng trách tôi hiện tại không nhắc nhở qua các người, tôi muốn xác nhận lại một lần, các người xác định?"

Lưu Tinh nghiêm mặt lạnh nói: "Rất xác định!"

Ai cũng không biết Đổng Học Bân vì sao nói lời này.

Đổng Học Bân đứng lên, "Được, vậy đi thôi."

Lúc đầu Đổng Học Bân trước đó vẫn là không muốn làm ra chuyện gì, dù sao thân phận của hắn cũng ở đây, tích cực cùng mấy người cảnh sát nhân dân ngược lại rất mất mặt mũi, nhưng cẩn thận suy nghĩ, Đổng Học Bân lại sửa chủ ý, hắn lần này tiền nhiệm muốn thay đổi phương thức, bởi vì hắn lần này là người đứng đầu, so với sau này bị người biết hắn là cái tính tình gì, còn không bằng hiện tại nói cho mọi người, Đổng Học Bân hắn là ai!

Bắt tôi?

Tốt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi