QUYỀN TÀI

Hậu Hải.

Đầu ngõ phía tây.

Đều hơn nửa đêm, Đổng Học Bân và Loan Hiểu Bình vốn tưởng rằng trên đường chỉ có hai người bọn họ, ai cũng không ngờ vào lúc này lại có người, càng không ngờ Tạ Tuệ Lan lại có thể tới.

"Tuệ Lan?"

"Sao em lại tới đây?"

"Ai da, sao còn ôm đứa nhỏ vậy?"

Đổng Học Bân hai mẹ con đều sửng sốt một chút, Loan Hiểu Bình nhanh chóng đi tới tiếp đứa nhỏ, từ trong lòng con dâu ôm lấy. Tiểu Đổng Trọng đã ngủ, hơn nữa ngủ rất say, cái miệng nhỏ nhắn thổi khí vù vù, lắc lư như thế cũng không bị đánh thức, mặt ngủ cực kỳ khả ái.

Tạ Tuệ Lan cũng ngồi chồm hổm xuống, lúc này quần áo của cô ấy cũng thay đổi, trên người không có áo ngủ, mà là mặc một bộ vận động bình thường, "Ngày hôm nay là ngày giỗ của ba, con đương nhiên phải đến, mẹ, ngày lớn như vậy mẹ cũng không gọi, cái này cũng quá khách khí với con rồi?"

Loan Hiểu Bình nhanh chóng nói: "Không phải cái ý kia."

Đổng Học Bân nói: "Mẹ sợ nhà em chú ý nhiều, kiêng kỵ cái này."

Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ nói: "Cái này kiêng kỵ cái gì? Không thể nào."

Loan Hiểu Bình bổ sung nói: "Cũng là nhìn con mệt nhọc, tiểu Trọng Trọng cũng phải có con lo mới chịu ngủ, mới không nói với con."

"Ngủ lúc nào ngủ đều được, ngày giỗ của ba chuyện lớn như vậy sao có thể không tới, may mà hai người buổi tối nói chuyện con ở trong phòng nghe thấy được, nếu không con còn thật không biết." Thì ra là Tạ Tuệ Lan tự mình nghe, thảo nào cô ấy đến đây muộn như thế. Tứ Hợp viện cái gì cũng tốt, duy nhất hiệu quả cách âm kém một chút, cửa sổ đều là dùng giấy, trong sân hơi lớn tiếng một chút, trong phòng đều nghe rõ ràng. Tạ Tuệ Lan nói: "Mẹ, sau này có chuyện gì mẹ nên nói với con, đừng đem con là người ngoài."

Loan Hiểu Bình ừm một cái, "Được."

Tạ Tuệ Lan cũng bắt đầu đốt vàng mã, vừa đốt vừa nói: "Ba. Hôm nay là lần đầu tiên đến thăm ba, ba có thể còn không nhận ra, ha ha, con tự giới thiệu một chút, con là Tạ Tuệ Lan."

Loan Hiểu Bình cười nói: "Đúng vậy, đây là con dâu ông, thế nào lão Đổng, có phải là như tôi nói không, lớn lên rất đẹp? Khi còn nhỏ tôi đã nói với ông vành tai con trai chúng ta rất có phúc khí. Ông còn không tin, còn nói tôi phong kiến mê tín, hiện tại thế nào? Tin chưa?"

Đổng Học Bân không thích nghe nói: "Cái gì gọi là có phúc khí, có thể gả cho con, đó là phúc khí của cô ấy."

Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: "Đúng vậy. Là phúc khí của con, Tiểu Bân và mẹ với con đều đặc biệt tốt, ba, ba yên tâm đi, sau này con cũng khẳng định làm tròn trách nhiệm của một người con dâu, chăm sóc tốt cho mẹ và chồng con."

"Ha ha, nhìn xem con dâu ông thật hiểu chuyện." Loan Hiểu Bình ôm cháu trai nói: "Còn nữa. Cháu trai của ông ngày hôm nay cũng tới nè, ông nhìn xem ông nhìn xem, vẫn là rất giống Tuệ Lan chứ? Lớn lên chắc chắn rất đẹp."

Đổng Học Bân chen vào nói: "Mũi giống con."

Loan Hiểu Bình nói: "Tiểu Trọng Trọng đang ngủ, nên không cho nó nói với ông được. Ài, mới ba tháng hơn, cũng không nói được, chờ tiểu tử kia lớn một chút rồi sẽ cho nó nói với ông. Cho nên, trong nhà tất cả đều tốt. Chúng tôi thân thể khỏe mạnh, bọn nhỏ công tác thuận lợi, hiện tại ngay cả cháu trai cũng có, nên ông cái gì cũng đừng lo lắng, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt mình." Mỗi lần ngày giỗ cha, mẹ già phần cuối sẽ nói tất cả cái này.

Đã đốt vàng mã xong.

Loan Hiểu Bình nói: "Đi thôi."

Đổng Học Bân gật đầu, "Ba, con và mẹ đi đây."

Ba người đứng lên, ôm đứa nhỏ trở về Tứ Hợp viện.

Loan Hiểu Bình nhìn đứa nhỏ vẫn đang ngủ say trong lòng mình một chút, nói với con trai và con dâu: "Cũng không sớm, đều mười hai giờ hơn rồi, hai đứa nhanh chóng nghỉ ngơi đi, đứa nhỏ ngày hôm nay ngủ với mẹ, dù sao tên nhóc này ngủ cũng không cần lo lắng tỉnh dậy." Bà lo lắng Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan thời gian dài không gặp, muốn để cho vợ chồng bọn họ được thế giới hai người.

Tạ Tuệ Lan nói: "Vậy được, phiền phức mẹ."

"Bọn con đi ngủ đây mẹ, mẹ cũng sớm nghỉ ngơi." Đổng Học Bân nói.

...

Trong phòng.

Hai vợ chồng vào chăn.

"Ngày hôm nay lúc anh tới sao không nhìn thấy Tiểu Nhiên và Tiểu Linh?" Đổng Học Bân ôm vợ, rất thoải mái.

Tạ Tuệ Lan cười cười, "Anh tới lúc mấy giờ, lão gia tử lúc đi là Tiểu Nhiên Tiểu Linh đưa đi, phỏng chừng chính là chú và thím chọn ngày đính hôn quá muộn, hai người này sốt ruột sợ đêm dài nhiều mộng, muốn dời ngày lại cho gần hơn, tự nhiên muốn ông nội nói giúp vài lời."

Đổng Học Bân cười nói: "Hai người này cũng quá nóng nảy, không đến mức chứ?"

Tạ Tuệ Lan nói: " Vợ chồng người ta như keo như sơn, mỗi ngày đều hận không thể kết hôn, nếu không phải trong nhà có quy củ, bọn họ thậm chí ngay cả đính hôn đều muốn giảm."

"Vậy ngày đính hôn nói thẳng là còn chưa có đặt?" Đổng Học Bân nói.

Tạ Tuệ Lan lắc đầu, nói: "Tiểu Nhiên không phải tìm lão gia tử đi sao, còn chưa biết."

Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: "Thật ra muộn một chút cũng không có gì không tốt, tốt nhất hai tháng sau đi."

Tạ Tuệ Lan nói: " Chuyện của hai người bọn họ không phải do anh tác hợp sao? Vừa cho biệt thự vừa cho sính lễ."

"Anh không phải tác hợp, là trong nhà cứ muốn anh trở về làm đại biểu, hơn nữa anh không phải cái ý kia, anh nói đính hôn muộn anh có thời gian trở về, hai tháng này trong huyện anh có việc, hơn nữa anh căn bản không đi được, ngày hôm nay có thể trở về đều đã làm lỡ không ít chuyện của anh rồi, lần sau khẳng định không được, anh làm bí thư huyện uỷ, cũng không thể khiến cho tất cả mọi người bận rộn còn mình thì đi nghỉ ngơi? Hai tháng này có lẽ ngay cả cuối tuần đều rất khó được nghỉ ngơi." Đổng Học Bân cảm khái nói: "Nếu như không có việc gấp, anh ngày mai phải đi, sai, qua mười hai giờ, đã tính ngày hôm nay, buổi tối ngày hôm nay phải ngồi máy bay quay về trong huyện, bên kia làm lỡ không được."

Tạ Tuệ Lan hỏi: "Em làm bí thư thị ủy còn không bận như anh? Một huyện nhỏ như bên anh có thể có chuyện gì?"

Nhắc tới cái này, Đổng Học Bân liền vui vẻ, bận không sợ, mệt không sợ, bởi vì thu hoạch cũng thật lớn của, "Cái này không phải mấy ngày trước trong huyện vừa phát hiện cổ mộ sao."

"Sao?" Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, "Còn có chuyện này?"

Đổng Học Bân nói: "Không có cổ mộ thì trộm mộ tới làm gì? Bọn họ ăn no rững mỡ rồi đi sống mái với bên anh sao? Lần kia anh trở lại từ kinh thành, ngày hôm sau trên núi Thanh Loan có thôn dân ngoài ý muốn đào ra một món đồ cổ, chuyện sau đó cũng đơn giản, phong tỏa núi, tìm chuyên gia, xác định cổ mộ, hiện tại đội khảo cổ bên kia đã xuống rất nhiều người, đã bắt đầu công tác khai quật, đào ra ba mộ chôn cùng."

Tạ Tuệ Lan nói: "Sao em không biết?"

Đổng Học Bân nói: "Tin tức đều đang bảo mật, không dám công bố, chính là sợ biện pháp phòng hộ không được đưa trộm mộ tới, kết quả ngày hôm qua vẫn tới, nếu không phải anh đúng lúc chạy trở về, hậu quả không thể lường được."

Tạ Tuệ Lan nói: "Xem ra vẫn là một mộ táng quan trọng?"

Đổng Học Bân cười nói: "Đâu chỉ là quan trọng, em đến lúc đó chờ xem tin tức đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi