QUYỀN TÀI

Trong phòng càng ngày càng nóng.

Bầu không khí cũng càng ngày càng khổ.

Trương Đông Phương ngẩng đầu nói: "Tôn chủ nhiệm à, cô nói chúng ta đi đến đó chờ một chút? Chờ chủ nhiệm Lý ra về, chúng ta hẹn ông ấy ăn..."

Tôn Lệ Hàm xua tay nói: "Không thể thực hiện được, bên kia là quốc vụ viện, tại Trung Nam Hải, cho dù người đứng cửa hông, võ cảnh cũng đến hỏi, tình huống của chỗ đó hoàn toàn không giống với cơ quan khác, đừng nói có một đám người đến đứng, cho dù mang khẩu trang đi qua, võ cảnh cũng sẽ kêu đưa ra giấy chứng nhận, bởi vì thấy không rõ ngũ quan, cho nên đừng để đến lúc đó chuyện tình không hoàn thành còn xảy ra chuyện gì."

Phiền phức như thế?

Quả thật là nước quá sâu!

Trương Đông Phương và Từ Trang cái gì cũng không nói.

Tôn Lệ Hàm mỉm cười nói: "Các người buổi trưa còn chưa có ăn, như vậy, tôi mời các người đi Toàn Tụ Đức ăn một lần đi, vịt nướng chỗ đó mùi vị cũng không sai."

Trương Đông Phương cười khổ nói: "Nào có cái tâm tình này."

Tôn Lệ Hàm nói: "Vậy cũng phải ăn Trương huyện trưởng à, chúng ta vừa ăn vừa nghĩ, nhìn xem có biện pháp khác không, tôi cũng nhờ người."

"Lần này thật sự là phiền phức cô." Trương Đông Phương cảm ơn nói.

Tôn Lệ Hàm cười nói: " Giao tình bao nhiêu năm, không phiền phức gì."

Đúng lúc này, reng reng reng, điện thoại di động của Trương Đông Phương vang lên, lão Trương cúi đầu vừa nhìn, liền nói: "Tôi đi ra ngoài tiếp điện thoại." Mở cửa đi trong hành lang.

Điện thoại thông.

Âm thanh của Đổng Học Bân vang ra, "A lô, lão Trương."

"Đổng bí thư." Trương Đông Phương tinh thần rất kém cỏi.

Đổng Học Bân nghe ra, "Thế nào? Chuyện tình làm xong chưa?"

Trương Đông Phương ài một tiếng, "Đừng nói nữa, tới hai ngày, hẹn vài lần, ngay cả mặt của chủ nhiệm Lý đều không thấy. À, chủ nhiệm Lý cũng là người phụ trách xét duyệt của huyện chúng ta, bên tôi cũng suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đồng chí của phòng tạm trú kinh thành cũng giúp rất lớn, nhưng vẫn không thấy được người, cho nên hiện tại trong lòng tôi bồn chồn, căn bản không biết thái độ của văn phòng bên kia là cái gì, ai cũng không thụ lí rút huyện lập thị của chúng ta?"

Nghe vậy, Đổng Học Bân một trận không nói gì."Lão Trương, tôi không phải nói có trở lực thì gọi điện thoại cho tôi sao? Hắc, ông hai ngày nay không có tin tức, tôi còn tưởng rằng ông làm rất thuận lợi, cũng không hỏi qua. Không ngờ vẫn là không quá thuận lợi?" Hắn hai ngày nay bận như điên, Trương Đông Phương không ở, chuyện gì đều rơi xuống trên đầu Đổng Học Bân, cũng căn bản Trương Đông Phương quên, cho nên vẫn không liên hệ.

Trương Đông Phương thở dài, "Bên này nước quá sâu, tôi đánh giá thấp trắc trở. Cũng không không biết xấu hổ liên hệ cậu." Ông ta thật ra là cảm thấy Đổng Học Bân cũng không nhất định có biện pháp.

Đổng Học Bân trầm ngâm chốc lát, nói: "Như vậy đi, ông trước chờ một chút, tôi gọi điện thoại hỏi một chút. Có tin tức tôi nói cho ông, trước như vậy."

"Được." Trương Đông Phương cúp điện thoại.

Đầu kia, Đổng Học Bân trong phòng làm việc bí thư huyện Tiêu Lân cũng không bận, mà là lật tìm danh bạ điện thoại. Hắn đã nói không cho lão Trương đi, nhưng Trương Đông Phương không nghe. Sống chết muốn đích thân đi qua, hiện tại... Ài, quên đi, không nói cái này, chuyện tình đã xảy ra vậy phải giải quyết, tâm của lão Trương cũng là tốt, đều là vì công tác. Đổng Học Bân đang nghĩ nên gọi điện thoại cho ai.

Cho cha vợ Tạ Quốc Bang? Không thích hợp.

Hỏi tứ gia gia một câu? Cũng không được.

Chuyện này thật đúng là không dễ liên hệ, bởi vì cấp bậc người trong nhà thì được rồi, một người có phần lượng hơn so với một người, nhưng dù sao cũng là quốc vụ viện, Tạ gia cũng không có người ở bên kia, tìm ai cũng không thích hợp. Nếu như là Đổng Học Bân tự mình đi, vậy cái gì cũng không cần nói, Trung Nam Hải Đổng Học Bân vẫn có thể tiến vào, hắn đi vào cũng không phải một lần, hơn nữa chút việc nhỏ ấy rất nhiều lãnh đạo bên trong cũng sẽ cho hắn cái mặt mũi này, Đổng Học Bân trực tiếp đi văn phòng gọi một cú điện thoại là có thể đem chuyện tình làm xong. Nhưng vấn đề là, đó là Đổng Học Bân, hắn đi được, nhưng Trương Đông Phương và Từ Trang bọn họ cũng không có mặt mũi như Đổng Học Bân, ai nhận thức bọn họ? Tạ gia nếu như thật sự có người ở bên trong cũng dễ nói, Đổng Học Bân gọi điện thoại tìm người liên lạc một chút cũng là hiệu quả như nhau, mang Trương Đông Phương bọn họ đi là có thể, nhưng hiện tại... Tạ gia cũng không có người, quốc vụ viện chỗ đó vẫn đều là của Phương gia.

Đúng rồi!

Phương gia!

Đổng Học Bân mới nhớ tới cái này, lật danh bạ, hắn trong lòng cũng có tính toán, trực tiếp gọi cho Phương Thủy Linh -- Cháu gái Phương gia.

"A lô, Đổng ca." Phương Thủy Linh cười tiếp điện thoại.

Đổng Học Bân mỉm cười nói: "Tiểu Linh, đang bận cái gì à?"

Phương Thủy Linh nói: "Ở trường học, trò chuyện luận văn cùng thầy giáo, có thể muốn liên hợp phát biểu, mấy ngày này đều làm cái này, mệt thật."

Đổng Học Bân nói: " Bận như thế? Còn muốn nhờ em chút chuyện."

Phương Thủy Linh chớp mắt, "Vậy anh nói đi, còn khách khí với em cái gì, em rãnh mà, cũng là nói như vậy mà thôi, chuyện của anh không phải là chuyện của em sao."

Đổng Học Bân cũng không khách khí, "Là như thế này, huyện bên anh không phải muốn xin huyện cấp thành phố sao, đơn xin đã đưa lên rồi, hiện tại là văn phòng quốc vụ viện xét duyệt, người của anh đã đi kinh thành hoạt động, bất quá lăn qua lăn lại hai ngày cũng không thấy người phụ trách, cho nên muốn em giúp đỡ liên hệ một chút."

Phương Thủy Linh vô cùng kinh ngạc nói: "Cái này coi là chuyện tình hả? Anh tới kinh thành một chuyến, ai không cho anh vài phần mặt mũi? Chút việc nhỏ như thế còn gọi là chuyện gì hả?"

Đổng Học Bân nói: "Anh cái này không phải đi không được sao."

Phương Thủy Linh chợt nói: "Thì ra là thế, em cũng xem tin tức của cổ mộ, chổ anh cũng đủ bận, vậy em rõ ràng, được, cứ để em lo."

Đổng Học Bân nói: "Vậy ` cho em một số điện thoại, là huyện trưởng Trương Đông Phương, em liên hệ với bọn họ đi, quay đầu lại anh mời em ăn."

"Đừng, anh lần trước cho tiền biếu em và Nhiên ca, em hiện tại nghĩ lại còn quáng mắt, gần cả trăm triệu, em và Nhiên ca còn chưa có mời anh ăn cảm ơn anh nữa, làm sao còn có thể khiến cho anh mời em, huống chút chuyện nhỏ như vậy cho là cái gì." Phương Thủy Linh nói.

Sau một lúc lâu.

Phương Thủy Linh và Trương Đông Phương liên hệ điện thoại với nhau.

"A lô, là Trương Đông Phương Trương huyện trưởng sao?" Phương Thủy Linh nói.

"Là tôi, cô là?" Trương Đông Phương sửng sốt một chút.

Phương Thủy Linh cười nói: "Đổng ca vừa gọi điện thoại cho tôi, khiến cho tôi liên hệ với ông, như vậy, các người ở nơi nào? Tôi đi tìm các người."

Đổng ca?

Đổng Học Bân à?

Trương Đông Phương rõ ràng, biết là Đổng bí thư tìm người, lập tức đem địa chỉ nói cho cô ấy, bên kia Phương Thủy Linh cũng không nói cái gì, để Trương Đông Phương chờ cô ấy một lát, sau đó thì cúp điện thoại. Nghe âm thanh, Trương Đông Phương biết cô gái bên kia của điện thoại có lẽ cũng là hai mươi tuổi hơn mà thôi, trong lòng cũng rất là buồn bực, Đổng bí thư sao tìm một tiểu nha đầu như thế hả? Một cô gái nhỏ có thể làm chuyện gì hả??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi