QUYỀN TÀI

Hai ngày sau.

Mưa phùn kéo dài cả một đêm, đến buổi sáng cuối cùng cũng đã dừng, cầu vòng rực rỡ hiện ra dưới đám mây.

Đổng Học Bân ngày hôm qua đã trở về gia thuộc viện cục công an ở, bởi vì còn có vài thiết bị điện gia dụng chưa đưa tới, hơn nữa Ngu Thiến Thiến đang thi cuối kỳ, Đổng Học Bân không cho Ngu Mỹ Hà đến đây làm cơm, mà là kêu cô ấy ở tiểu khu Hoa Mỹ mấy ngày nay, chăm sóc cho cái nhà cũng như đốc xúc Thiến Thiến học tập. Buổi trưa, Đổng Học Bân mở tủ lạnh, kiếm một ít thức ăn lót cho cái bao tử của mình, rồi trở về ghế sô pha ngồi, xem tin tức phát lại trên TV. Khó có được một ngày nghỉ, Đổng Học Bân cần phải nghĩ ngơi và hồi phục.

Tích tích tích, tích tích tích, âm thanh nhắn tin của điện thoại di động vang lên, cầm lấy nhìn, Đổng Học Bân nhất thời sửng sốt, bởi vì dãy số là của Tạ Tuệ Lan, Tạ tỷ có việc bình thường đều gọi điện thoại, chưa từng thấy cô ấy gửi tin nhắn tin, lại nhìn nội dung tin tức, Đổng Học Bân càng có chút ngơ ngác, bên trong ghi là, "Ôn thần Tiểu Đổng, cái biệt hiệu này cũng ngầu nha!"

Đổng Học Bân nghĩ thầm bên kia khẳng định không phải là Tạ Tuệ Lan, gửi tin nói: "Tiểu hạo?"

Quả nhiên, tin nhắn trả lời: "Hắc hắc, anh rể, anh biết là em sao?"

Đổng Học Bân bó tay, nhắn tin nói: "Em thấy chị của em nói tục bao giờ cưa, cái biệt hiện ôn thần này em nghe ai nói?"

Tạ Hạo: "Hắc hắc hắc, đương nhiên là nghe chị của em nói, nghe chị nói, anh ở bên ấy gây ra động tĩnh không nhỏ."

Đổng Học Bân vỗ ót, ặc, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm, sao tiểu Hạo và Tạ tỷ đều biết? Vì vậy gửi tin nói: "Chị của em đâu?" Tạ Hạo: "Chị của em đang ở trên lầu, được rồi, cô ấy kêu em nói với anh một tiếng, chị ấy hai ngày nữa đi huyện Duyên Đài."

Đổng Học Bân: "A? Đến du ngoạn? Bên này có cái gì để chơi đâu? Đi cùng ai tới?" Tạ Hạo: "Chị ấy đi một mình.”

Đổng Học Bân: "Không phải đi công tác chứ?" Tạ Hạo: "Bảo mật trước, hắc, chờ chị em tới tới anh sẽ biết." Cuối cùng còn gửi qua một khuôn mặt cười. Tạ Tuệ Lan muốn tới? Đổng Học Bân âm thầm may mắn, cái chuyện mua nhà ở này mình đã có dự kiến trước, nếu không Tạ tỷ tới đây, thấy trong nhà còn có Ngu Mỹ Hà Ngu Thiến Thiến một lớn một nhỏ hai mỹ nhân như vậy thì còn không biết Tạ tỷ sẽ có phản ứng gì, hiện tại hai mẹ con vừa dọn ra, mình cũng không có gì phải sợ, du ngoạn? Đi công tác? Mặc kệ, nói chung là Tạ tỷ tới đây là tốt rồi, hai ngày nghỉ này, có thể đi chơi với cô ấy.

Nghĩ đến Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân có chút suy nghĩ xấu xa, lại muốn đem tất chân của cô ấy làm chuyện xấu.

Lúc này, điện thoại trong tay lại vang lên, người gọi điện là thư ký của Cù Vân Huyên tiểu Đào.

"A lô, Đổng ca, chị Cù kêu tôi đưa xe tới cho anh."

"Ấy, nhanh vậy, phiền em quá."

"Không phiền, em đang ở ngã tư phố thương nghiệp, anh tới chổ em là được"

"Được, em ở đàng kia chờ anh một chút, anh lập tức đi qua."

Đổng Học Bân xốc lại tinh thần, lấy túi tiền và điện thoại di động, mang giầy vào rời cửa đón xe đi đến phố thương nghiệp.

Lúc hắn đến tiểu Đào đang gọi điện thoại, vừa nhìn Đổng Học Bân tới, tiểu Đào liền đem chìa khóa hóa đơn và một ít thủ tục văn kiện cho hắn, sau đó thì chào tạm biệt rời khỏi, nói là đến tỉnh làm việc, trước buổi tối còn phải trở lại kinh thành. Đổng Học Bân trong lòng biết bán đấu giá xuân phách Vân Đức sẽ bắt đầu, đang tự lẩm bẩm, cũng không lưu ý tiểu Đào rời đi, Đổng Học Bân lập tức đem ánh mắt dừng lại trên chiếc Mercedes Benz màu trắng mới cáu.

Đường cong ưu nhã, dáng vẻ cao quý, quả thật tựa như một đại mỹ nhân.

Thứ chói mắt như vậy, đương nhiên có không ít người chú ý tới chiếc xe này, bắt đầu chỉ trỏ đánh giá.

Đổng Học Bân biết xe xịn tại huyện Duyên Đài không nhiều lắm, lái Benz đi thì có vẻ hơi phô trương, lên xe, cầm lấy tay lái yêu thích không buông tay, nhìn nhìn cái chổ ngồi, cuối cùng nhấn ga, lái xe ra ngoài ngoại ô, vì không bị kẹt xe cho nên đi đường rất thuận tiện, mà tốc độ của chiếc xe này so với xe của Huyên di cũng không khác biệt lắm, đều là cái loại tốc độ cao, hơn hẳn mấy loại xe thương vụ khác.

Đã ghiền thật!

Đổng Học Bân phải lái xe đến bên cơ quan quản lý thủ tục giấy phép, tốt xấu cũng là một người của hệ thống, Đổng Học Bân làm thủ tục đương nhiên không cần phiền phức như vậy, lãnh đạo cơ quan còn tự mình xuống bắt chuyện với Đổng Học Bân, bởi vì đang nhàn rỗi, Đổng Học Bân tùy tiện nói chuyện vài câu với bọn họ, trò chuyện trò chuyện, trọng tâm câu chuyện liền đi đến biến động của lãnh đạo huyện Duyên Đài lần này, bí thư huyện ủy bị điều đi, bộ trưởng bộ tuyên truyền bị té ngựa, tất cả mọi người đang nghĩ xem để ai đứng ra, hình như thành phố ngày hôm nay sẽ hợp thường ủy, đề tài nghị của hẳn cũng là chuyện này.

Loại điều động này rất mẫn cảm không thể nghi ngờ, tác động đến thần kinh rất nhiều người, Đổng Học Bân cũng không ngoại lệ.

Trên đường về nhà, Đổng Học Bân suy nghĩ rất nhiều, từ ngày đầu tiên đến huyện Duyên Đài cho tới bây giờ, mỗi một sự kiện hắn làm đều không thuận, gập ghềnh, khó khăn, tuy rằng cuối cùng đều là hữu kinh vô hiểm, thậm chí còn ngoài ý muốn lật ngã bộ trưởng bộ tuyên truyền và bí thư huyện ủy, nhưng việc này cũng đủ để Đổng Học Bân nhìn ra, không có hậu trường là không được, nếu không làm chuyện gì cũng luôn luôn bó tay bó chân, cái gì cũng không dám làm.

Hậu trường? Đi tìm hậu trường?

Đổng Học Bân gần nhất qua lại cùng Lương Thành Bằng rất gần, đáng tiếc Lương cục trường không phải huyện ủy thường ủy, cái này về sau là sẽ kém không thể nghi ngờ.

Đúng rồi, phía sau Lương cục trường không phải có huyện trưởng Hướng Đạo Phát sao? Ông ta lúc này hẳn là ổn ngồi vị trí bí thư huyện ủy, huống chi ông có thể lên làm người đứng đầu là do công lao của mình, không có mình tra Kim Đế sơn trang, không có ảnh chụp và chứng cứ, Thường Lỗi cũng sẽ không rơi đài, mà chứng cứ này tất cả đều là một mình Đổng Học Bân truy ra, Hướng Đạo Phát hẳn là sẽ lĩnh tình của mình? Nếu có thể dựa vào ông ta, con đường làm quan sau này cũng thuận lợi hơn!

Đổng Học Bân nghĩ trí tuệ chính trị của mình lại một lần nữa đề cao lên, đó là một cơ hội tốt!

Đem xe dừng lại, Đổng Học Bân gọi điện thoại cho Lương Thành Bằng.

"Lương cục trưởng, tôi là Tiểu Đổng."

"À, Học Bân à."

"Cái kia, ông xem, nếu như có thời gian tôi có thể báo cáo công tác với huyện trưởng được hay không?"

Lương Thành Bằng là ai chứ, nói một chút đẵ rõ ràng ý tứ của Đổng Học Bân, đây là muốn tạo quan hệ với huyện trưởng, "Ha ha, tôi sẽ hỏi cho cậu một chút." Lương Thành Bằng đối với Đổng Học Bân rất có hảo cảm, lần kia mẹ đi đến kinh thành phẫu thuật, tất cả đều là nhờ trợ giúp của Đổng Học Bân, cho nên dù Đổng Học Bân không nói, Lương Thành Bằng cũng có tâm tư tiến cử hắn cho huyện trưởng, trước đây không có cơ hội, hiện tại đã cái cớ xử lý bí thư huyện ủy, nói chuyện cũng dễ rồi.

Cúp điện thoại Đổng Học Bân thấp thỏm bất an chờ đợi, nghĩ thầm chỉ cần huyện trưởng chịu gặp mình, vậy mình sẽ tỏ lập trường với ông ấy, đứng về hàng của ông ta.

Cùng lúc đó, Lương Thành Bằng gọi điện thoại cho Hướng Đạo Phát.

Lương Thành Bằng đi thẳng vào vấn đề nói: "Hướng huyện trưởng, Đổng cục trường của cục chúng ta trong chuyện của Kim Đế sơn trang đã lập không ít công, từ bắt cờ bạc đến bắt người hay chứng cứ. Hầu như tất cả đều là một mình hắn ra sức, nghe nói cái vụ án này được thành phố quan tâm, tôi thấy tiến triển cụ thể của vụ án này nên để cho Tiểu Đổng báo cáo với ngài." Lương Thành Bằng không có nói giúp Đổng Học Bân, mà là cho hắn một cơ hội, có thể làm cho hướng huyện trưởng lưu lại ấn tượng tốt, vẫn phải để Tiểu Đổng tự mình làm.

Hướng Đạo Phát nhíu mày, "Tiểu Đổng? Là người tra vụ án ban đầu?"

Lương Thành Bằng nói: "Đúng vậy, chứng cứ và những cái khác đều là hắn tra được."

Hướng Đạo Phát lắc đầu, "Chuyện Thường bí thư muốn tra cái vụ đập xe, chính là hắn sao? Tuổi còn trẻ quá."

Lương Thành Bằng hơi trầm ngâm, nói: "Cái này tôi thừa nhận, Tiểu Đổng trong vài phương diện còn chưa thành thục, nhưng năng lực phá án và thủ đoạn tuyệt đối không kém, không chỉ vụ án kia, mà vụ việc trang web chính phủ bị công kích của, cũng là Tiểu Đổng cục trường phá án và bắt người, người này rất có năng lực."

Hướng Đạo Phát suy nghĩ một chút, "Vụ án của Kim Đế sơn trang đã kết, dừng ở đây, không cần báo cáo."

Lương Thành Bằng sửng sốt, "Vậy Tiểu Đổng... Ngài có phải là..."

Hướng Đạo Phát nói: "Không gặp, sau này còn cơ hội.”

Lương Thành Bằng coi như đã nhìn ra, tuy rằng lập đổ bí thư huyện ủy là công lao của Đổng Học Bân, nhưng Hướng Đạo Phát cũng có ấn tượng không tốt đối với Đổng Học Bân. Rơi vào đường cùng, Lương Thành Bằng cũng không nói gì, gọi điện thoại cho Đổng Học Bân: "Học Bân, Hướng huyện trưởng gần đây hơi bận, không có thời gian, hôm khác đi."

Đổng Học Bân nãy giờ vẫn còn đang kích động chờ đợi, vừa nghe lời này, nhất thời hít một hơi: "Tôi hiểu."

Lương Thành Bằng hơi chần chờ, sợ trong lòng Đổng Học Bân sinh ra suy nghĩ gì, giải thích: "Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt trong lúc điều chỉnh vị trí lãnh đạo, sau này tôi sẽ giúp cậu liên hệ”

Đổng Học Bân vô tình nói: "Lương cục trường, cảm ơn ông, không cần."

Lương Thành Bằng trong lòng biết tính tình của Đổng Học Bân, thở dài, không nói cái gì. Chuyện này, Lương Thành Bằng cũng cho rằng Hướng Đạo Phát xử lý quá qua loa, chỉ bằng yêu thích cá nhân mà từ chối một cán bộ chủ động dựa vào mình? Cái này rất có thể làm ảnh hưởng đến tâm của người ta, có thể Hướng huyện trưởng nghĩ rằng mình sắp là người đứng đầu rồi, loại cán bộ này có cũng được không có cũng không sao, dù sao sau này cũng phải nghe lời của mình, cho nên lười gặp Đổng Học Bân, nhưng Lương Thành Bằng biết, Tiểu Đổng cục trường cũng không phải người bình thường, năng lực cũng tốt, bối cảnh cũng tốt, đều là như vậy, danh hiệu ôn thần Tiểu Đổng không phải là nói chơi.

Thu hồi điện thoại di động, sắc mặt của Đổng Học Bân trầm xuống, cái lão già chết tiệt Hướng Đạo Phát, đây là chướng mắt mình? Nếu như bình thường còn chưa tính, mình quá trẻ, quá xúc động, cái này Đổng Học Bân đương nhiên rõ ràng, có thể làm cho bí thư huyện ủy bị điều đi, mình đã tướng giúp Hướng Đạo Phát một đại ân, nếu không chờ năm sáu năm nữa Hướng Đạo Phát cũng làm không được người đứng đầu đâu, mẹ nó, ông không chỉ không lĩnh tình của tôi, ngay cả gặp cũng không gặp tôi? Ông tưởng ông là cái thá gì hả!

Đổng Học Bân cũng là một người kính ta một thước ta kính lại một trượng, nếu Hướng Đạo Phát đã có loại thái độ này, Đổng Học Bân cũng không cần vội vàng nịnh bợ ông ta, với cái tính tình thối tha của ông ta, không cần phải làm những việc như vậy... Đổng Học Bân thù rất dai, sau này nếu Hướng Đạo Phát muốn gặp hắn, muốn mượn hơi hắn, Đổng Học Bân cũng tuyệt đối không phản ứng ông ta, ai cũng có tôn nghiêm, không có ông tôi con mẹ nó vẫn sống tốt đấy thôi, ông cho rằng ông rất giỏi sao?

Lái xe vào gia thuộc viện cục công an, Đổng Học Bân suy nghĩ xem nên tìm chổ dựa ở đâu

Thế nhưng những thường ủy huyện ủy khác Đổng Học Bân đều không quen, cũng không có cơ hội, mù quáng đi tới cúi lạy người, cũng chỉ rơi xuống vai nhỏ.

Hậu trường... Hậu trường... Rốt cuộc là tìm ai đây?

"Này, Đổng cục trường?" Xa xa, Tần Dũng và vợ của gã đi tới.

Đổng Học Bân thu hồi phiền muộn trên mặt, cười xuống xe, đóng cửa xe cộp một tiếng, "Tần cục trưởng, chị dâu, vừa đi làm về?"

Tần Dũng kinh ngạc nhìn chiếc Mercedes Benz, "Hôm nay tôi nghỉ ngơi, ồ, mới mua xe?"

Vợ của Tần Dũng cũng nhìn chiếc xe, cho dù cô ấy không hiểu nhiều về xe, cũng biết loại xe này tuyệt đối không dưới một triệu, cừ thật, vợ của Tần Dũng thầm giật mình không ngớt, lão Tần nhà cô một tháng tiền lương cũng không hơn năm ngàn, tưởng mua loại xe này, thì phải để dành bao nhiêu năm?

Đổng Học Bân nói: "Xe của bạn, mượn chạy đỡ."

Tần Dũng tán thưởng nói:, "Xe tốt đấy, một triệu à?"

Đổng Học Bân cười nói:, "Không biết nữa, tôi cũng không rõ ràng lắm."

Tần Dũng nhìn hắn, dưới đáy lòng một lần nữa so sánh Đổng Học Bân một chút, trước không nói hắn làm sao có được một chiếc xe như thế, nói về can đảm của Tiểu Đổng cục trường, vậy thì tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh được, dù Tần Dũng có tiền có thể mua được Mercedes Benz, gã phỏng chừng cũng không dám mua, không có biện pháp, thật sự quá thu hút sự chú ý, nhìn một cái, bên cạnh có không ít cán bộ quốc gia tan tầm về nhà, người nào đi ngang qua mà không kinh ngạc mở to hai mắt? Phỏng chừng đều bội phục can đảm của Tiểu Đổng cục trường?

Tần Dũng nghĩ mình càng ngày càng thích tính tình của Đổng Học Bân, dám làm dám chịu, dám yêu dám hận, vô cùng hợp với sở thích của mình. Kết quả là, Tần Dũng kéo hắn đi" "Đổng cục trường, ngày hôm nay tôi muốn tiếp đãi cậu, ha ha, đi một chút đi, đến nhà tôi ăn, nếm thử tay nghề của chị dâu cậu, không phải là tôi khoác lác với cậu, đầu bếp của khách sạn năm sao bình thường cũng không cách nào so sánh được với chị dâu của cậu đâu, cô ấy làm cơm vài chục năm rồi."

Vợ của Tần Dũng cười cười ngượng ngùng, "Không cần nghe lão Tần nói lung tung."

Đổng Học Bân thấy thịnh tình không thể chối từ, nên đáp: "Vậy quấy rối một chút, chờ tôi về nhà đem bình Mao Đài qua, chuyện ngày hôm qua tôi còn chưa có cảm ơn Tần ca nữa." Xung quanh không người, Đổng Học Bân nói chuyện cũng không có cố kỵ, nếu không coi như là tại một gia thuộc viện, cho dù là đồng sự quan hệ tốt, bình thường nói chuyện cũng sẽ chú ý một ít, dù sao đây cũng là cơ quan nhà nước, nếu như thương lượng chuyện quan trọng gì, mọi người thường sẽ lựa chọn một tiệm cơm hay một khách sạn nào đó, chứ không phải là đến nhà.

Tần Dũng biết hắn nói chính là chuyện giúp Lưu Lập chuyển lên chính thức, "Trời, đây chỉ là một việc nhỏ thôi."

Tần gia.

Vợ của gã đi làm cơm, Tần Dũng và Đổng Học Bân ngồi tại phòng khách hút thuốc.

"Nghe nói chưa?" Tần Dũng nhỏ giọng, cười nói: "Thành phố vừa họp thường ủy, bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện Duyên Đài đã chọn người rồi, là một phó huyện trưởng tới làm, tư cách có đủ, cấp trên cũng không có làm gì bất ngờ." Tần Dũng là từ sở công an tỉnh xuống tạm giữ chức, có người trong thành phố cũng không kỳ quái, tin tức của gã hẳn là linh thông hơn người khác rất nhiều.

Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái, "Bí thư thì sao?"

Cho dù xung quanh không người người ngoài, thảo luận loại đề tài mẫn cảm này cũng là rất kiêng kỵ, cho nên Tần Dũng dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Đương nhiên là Hướng huyện trưởng lên rồi."

Đổng Học Bân cảm giác rất cay cú, mẹ nó, tới cuối cùng vẫn để cho cái lão già chết tiệt này lên làm người đứng đầu!

Tần Dũng nhìn hắn, "Đổng lão đệ, làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Đổng Học Bân đem cái mặt nóng đi dán vào cái mông lạnh của Hướng Đạo Phát, loại chuyện mất mặt này đương nhiên là không thể nói ra được.

Tần Dũng phà khói ra, nói: "Tác động toàn thân, không ít người đều bởi vì chuyện này mà manh động, ha ha, theo tôi thấy. Bọn họ đều cảm ơn đổng lão đệ cậu." Tiểu Đổng cục trường một thân một mình quét ngang Kim Đế sơn trang. Bắt Tiễn Sâm, lật đổ Thường Lỗi, cái này đã có thể nói là một truyền kỳ.

Đổng Học Bân trong lòng nói cảm ơn cái rắm, Hướng Đạo Phát không hận tôi đã là không sai rồi.

Đổng Học Bân nói tránh đi: "Vậy chọn người làm huyện trưởng..."

Nói đến đây, sắc mặt của Tần Dũng có chút cổ quái, "Mấy cái kia ai cũng vui vẻ làm cả, nhưng chỉ có huyện trưởng ở đây là rất quái."

Đổng Học Bân hiện tại đã có suy nghĩ muốn tìm chỗ dựa vững chắc, nếu bí thư huyện ủy không phản ứng mình, vậy chỉ có huyện trưởng là người thích hợp nhất, cho nên Đổng Học Bân nóng lòng tìm hiểu huyện trưởng mới là ai, để chuẩn bị sẵn sàng, "Quái? Vì sao lại quái? Không phải là người trong huyện chúng ta?"

Tần Dũng ừ một tiếng, "Cấp trên có thể có chút bất mãn đối với huyện của chúng ta, lúc này cho một huyện trưởng nhảy dù xuống.”

Đổng Học Bân nghi hoặc nhìn gã, nhảy dù xuống có cái gì kỳ quái? Mình lúc trước làm quốc an, làm cục trưởng cũng là nhảy dù xuống vậy.

Tần Dũng giải thích nói: "Không phải là nhảy dù từ thành phố xuống, cũng không phải từ trong tỉnh, mà là từ chổ cao hơn."

Đổng Học Bân kinh ngạc, " Trung ương?"

Tần Dũng cười khổ gật đầu.

"Cơ quan gì?"

"Tình huống cụ thể thì không rõ ràng lắm, tôi cũng chỉ nhận tin vỉa hè."

Đổng Học Bân trong lòng có chút trầm trọng, cán bộ làm việc tại các cơ quan và uỷ ban trung ương, lòng dạ bình thường đều tương đối cao, nếu như mình chủ động cúi đầu, người ta có thể tiếp thu hay không? Nghĩ nghĩ, Đổng Học Bân lắc đầu, cúi đầu cũng cần phương pháp và thời cơ, mình điên điên khùng khùng chạy tới, cho dù người ta chịu tiếp nhận mình, phỏng chừng cũng sẽ không coi trọng mình, cái này so với không cúi đầu cũng không khác biệt lắm, Đổng Học Bân hiện tại muốn chính là một chỗ dựa vững chắc, cũng là cái loại này mặc kệ mình làm sai chuyện gì, đối phương cũng có thể giúp đỡ mình,, bất quá cái này cơ bản không có khả năng, người ta dựa vào cái gì chứ, giống cái lão khốn nạn Hướng Đạo Phát đản, mình đối với ông ta có ân mà ông ta còn không thèm phản ứng mình, thì đừng nói là những người khác.

Đổng Học Bân âm thầm thở dài, nếu như không phải cái loại chỗ dựa vững chắc, vậy không bằng không có.

Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động của Tần Dũng vang lên.

"Xin lỗi đổng lão đệ, cậu uống trà trước đi, tôi tiếp điện thoại." Tần Dũng quay đầu đi vào trong phòng.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, Tần Dũng từ trong phòng ngủ đi ra, lúc này, vợ của gã cũng bưng thức ăn lên, vì vậy Tần Dũng liền dọn bàn cho Đổng Học Bân, mở bình rượu Mao Đài do Đổng Học Bân, lấy một ly nhỏ, uống rượu, ăn cơm, nói chuyện phiếm.

"Tay nghề của chị dâu thật là tốt, mạnh hơn em gấp trăm lần." Đổng Học Bân khen nói.

Vợ của Tần Dũng cười xấu hổ nói: "Quá khen, cũng là chút việc nấu nướng thôi."

Tần Dũng kêu lên một tiếng" "Đổng cục trường còn có thể làm cơm?"

Đổng Học Bân cười nói: "Cũng có gì đâu, trước đây ở trong kinh mỗi ngày tôi đều phải tự mình làm cơm, có thể nuốt được, chỉ là mùi vị thì kém một chút, ha ha, chị dâu thật lợi hại, hôm nào tôi cũng nên học tập tay nghề của chị dâu một chút”

Vợ của Tần Dũng cười nói: "Tôi cũng chỉ biết làm cơm, chăm lo nhà cửa, đàn bà mà, ngoại trừ mấy cái này thì cái khác đều không biết làm”

Tần Dũng lắc đầu nói, "Em nói như vậy cũng không đúng, đàn bà thì làm sao? Có bản lĩnh là được."

Đổng Học Bân gật đầu biểu thị tán thành.

Tần Dũng uống một ngụm rượu, nói cũng nhiều lên, "Đổng lão đệ, vừa rồi có người nói với tôi, huyện trưởng huyện Duyên Đài chúng ta lúc này hình như cũng là một người đàn bà."

"A?" Đổng Học Bân rất bất ngờ, đàn bà mà có thể đi tới vị trí cấp chính xử, xác thực không nhiều.

Tần Dũng cười ha ha nói: "Các người đoán xem huyện trưởng mới của chúng ta bao nhiêu tuổi?"

Vợ của gã nói: "Năm mươi?"

Tần Dũng lắc đầu.

Đổng Học Bân nói: "Bốn mươi?"

"Để tôi nói." Tần Dũng vươn ba ngón tay: "Mới ba mươi tuổi, tôi nghe mà sửng sốt hơn nửaa ngày, ba mươi tuổi cấp chính xử, là đàn bà, cậu nói cái này... Ha ha … không dám nói toàn quốc, nhưng... ít nhất... trong toàn bộ tỉnh, cô ấy khẳng định là cán bộ cấp chính xử trẻ tuổi nhất, hơn nữa không phải đoàn ủy, không phải làm trong cơ quan nhà nước bình thường, mà là huyện trưởng, cái này còn có hàm lượng cao hơn nữa, cũng không biết cấp trên nghĩ như thế nào."

Đổng Học Bân kinh ngạc, huyện trưởng ba mươi tuổi? Xác thực quá phận quá!

Vợ của Tần Dũng chen vào nói: "Tôi thấy Học Bân khi ba mươi cũng khẳng định có thể là cấp chính xử."

Đổng Học Bân vội vàng xua tay: "Chị dâu, chị nói quá lời rồi, cái ghế phó khoa tôi còn chưa có ngồi ổn, thiếu chút nữa còn bị mất luôn, đúng rồi Tần ca, huyện trưởng của chúng ta từ cơ quan nào đến?”

Tần Dũng nói: "Hình như là trong bộ tuyên truyền."

"A?" Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, cảm thấy có chút không thích hợp, "Anh biết cô ấy tên gì hay không?"

Tần Dũng suy nghĩ một chút, "Có nói qua rồi mà tôi đã quên mất tiêu, họ... Tạ thì phải? Tên cái gì Lan đó?"

Vừa nghe, đầu óc của Đổng Học Bân liền đơ ra, cả kinh nói: "Tạ Tuệ Lan?"

Tần Dũng cũng là sửng sốt, nâng ly rượu lên uống, "Đúng đúng, là tên này, cậu quen sao?"

Đổng Học Bân kêu một tiếng má nó, hắn đương nhiên quen, đó là bạn gái hắn mà. Nhưng mà Đổng Học Bân không uống nhiều, biết loại sự tình này không thể nói lung tung, đó là có nguyên tắc tị hiềm ở bên trong, tuy rằng hắn không phải người của cục tài chính, không phải ủy ban kỷ luật, nhưng phương diện này cũng có không ít vấn đề, nếu như bị người ta biết Tạ Tuệ Lan là bạn gái của mình, vậy chẳng phải mình sẽ bị điều đi?

Đổng Học Bân vội nói: "Không nhận ra không nhận ra, nghe nói qua mà thôi."

Tần Dũng bừng tỉnh đại ngộ, "Ừ, tôi đã quên Đổng lão đệ trước đây là làm việc tại kinh thành, Tạ huyện trưởng rất nổi tiếng sao?"

"Chỉ là có biết mà thôi, khụ khụ..." Đổng Học Bân trong lòng nói đương nhiên là nổi tiếng rồi, ba của Tạ huyện trưởng là uỷ viên cục chính trị, ông nội là tổng bí thư đời trước, chưa đến ba mươi tuổi mà nhậm chức phó trưởng phòng bộ tuyên truyền kinh thành, có thể không nổi tiếng sao, bất quá Đổng Học Bân không nói thêm gì, thái độ làm người của Tạ tỷ coi như cúi thấp, người biết cô ấy có liên quan đến người nhà họ Tạ cũng chẳng nhiều

Sau khi ăn cơm nhà Tần Dũng xong, Đổng Học Bân bước nhanh trở về nhà mình, thất thần ngồi xuống ghế sô pha, trừng mắt đờ ra!

Cái chuyện gì đang diễn ra thế này!

Tạ tỷ sao lại đến huyện Duyên Đài làm huyện trưởng? Quá đột nhiên!

Đổng Học Bân hiện tại mới suy nghĩ qua chút, Tạ Hạo nhắn tin không phải nói Tạ Tuệ Lan hai ngày nữa sẽ đến sao, thì ra không phải du ngoạn, không phải đi công tác, mà đi tới nhậm chức! Đổng Học Bân vừa rồi còn có chút hối hận vì đã tra bằng chứng của bí thư huyện ủy, nên cho mới khiến cho lão khốn nạn Hướng Đạo Phát trở mặt làm giá, nhưng hiện tại, Tạ Tuệ Lan đến khiến cho Đổng Học Bân vui mừng vô cùng, tâm tình nhất thời vui sướng lên!

Bạn gái mình làm huyện trưởng đại nhân, nói cách khác, Đổng Học Bân căn bản không cần lo lắng vấn đề có chỗ dựa vững chắc hay không có chỗ dựa vững chắc nữa!

Cái này không phải là có sẵn rồi sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi