QUYỀN TÀI

Phòng họp số 1.

Kì đại hội này đã tiến hành được hơn phân nửa, lúc này, sau hai lần thử bỏ phiếu biểu quyết, Tạ Tuệ Lan không đề xuất ý kiến gì nữa, với những đề án phía sau mà Hướng Đạo nêu ra cũng không có phản đối gì cả, khiến người ta nghĩ rằng cô ta đã biết đường mà lui rồi, những những người trong phe Hướng Đạo vẫn truy cùng giết tận, chỉ cần Canh Ngọc Siêu và

Hoàng Lập đứng lên nói, không cần biết là họ nói cái gì thì đám người

Trần Đồng Binh và Liêu Nham Sơn đều phản đối, nhất là Hùng Chí Dũng, hắn không cố kỵ như đám người Dịch Đào và Liêu Nham Sơn, trực tiếp phản đối Tạ Tuệ Lan, rõ ràng là muốn thông qua lần đại hội này hạ thấp uy tín và ảnh hưởng của Tạ Huyện trưởng, muốn cô ta phải chuyển hướng, Hướng Đạo rất ít lên tiếng, nhưng hắn đã sắp xếp mọi thứ trong kì đại hội này rồi.

Canh Ngọc Siêu và Hoàng Lập chịu áp lực lớn, mấy lần bị phản đối thẳng thừng, mặt cũng không mấy dễ coi.

Nhìn thấy tình thế này, Tạ Tuệ Lan không nói gì, chỉ nhắm mắt lại mỗi lúc một nhỏ hơn.

Mười phút…

Nửa giờ…

Một giờ…

Đại hội sắp tới lúc kết thúc.

Trong phòng hội nghị rộng lớn, Trưởng ban vũ trang Hùng Chí Dũng giọng nói oang oang từng đợt một vang lên, “Tôi không đồng ý cách nói của Tạ

Huyện trưởng” Câu nói này không biết hôm nay hắn ta đã nói mấy lần rồi,

“Trung ương luôn đề cao việc phát triển kinh tế, tại sao đến chỗ chúng ta lại không thể thành hiện thực được? Cần cán bộ liêm khiết, còn cần gì nữa, hậu phương đã loạn lên cả rồi, còn phát triển cái gì nữa? không phải là đánh mất sự tích cực của cán bộ sao?”

Hướng Đạo cười nói: “Tạ Huyện trưởng là muốn cán bộ chúng ta nâng cao cảnh giác”.

Hùng Chí Dũng liền cúi đầu, cầm chén trà lên uống và không nói gì nữa.

“Được rồi, chuyện này bỏ qua đi” Hướng Đạo không để cho Tạ Tuệ Lan có cơ hội phát ngôn.

Canh Ngọc Siêu và Hoàng Lập nhìn thấy vẻ mặt của Hướng Đạo và Hùng Chí

Dũng một xướng một họa, trong lòng cảm thấy thật khó chịu, bọn họ biết bên phe mình không thể tạo ra những phản kích có tác dụng, đợi tin này trong đại hội truyền ra, uy tín của Tạ Huyện trưởng nhất định chịu ảnh hưởng lớn, lại thêm mới nhận chức không lâu, tương lai việc triển khai công việc chắc chắn sẽ gặp trở ngại lớn.

Quay lại nhìn Tạ Tuệ Lan thì vẻ mặt của cô vẫn vững như Thái Sơn.

Hoàng Lập âm thầm gật đầu, riêng về mặt định tâm này thì ít ai đọ được với Tạ Huyện trưởng.

Lúc này, vấn đề quan trọng nhất của đại hội cuối cùng cũng được nêu ra.

Hướng Đạo đã là người nêu ra vấn đề này, chớp mắt rồi ngẩng đầu nhìn Tạ

Tuệ Lan, rồi thản nhiên nói: “Sức khỏe của lão Mạnh Cục trưởng Cục chiêu thương không tốt, nên đã cáo bệnh nghỉ ngơi rồi, vị trí cục trưởng này rất quan trọng, việc phát triển kinh tế, thu hút đầu tư là một nhiệm vụ hết sức quan trọng, mọi người xem ai thì hợp với vị trí này” Hắn ta quay đầu nhìn về phía Trưởng phòng Tổ chức Dịch Đào, “Lão Dịch, kết quả khảo sát của phòng tổ chức thế nào rồi?”

Nghe thấy thế, mọi người đều lấy làm lạ.

Đây chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của kì đại hội này, theo lẽ thường, đề án đầu tiên của Tạ Huyện trưởng đã rất nhạy cảm rồi, nhưng đề án đó vẫn còn không bằng đề xuất lần này, ai cũng biết là Hướng Đạo có ý động đến Đổng Học Bân, tín hiệu này sớm có trong lúc điều tra tình hình kinh tế của Đổng Học Bân rõ ràng là không có gì và phải bỏ qua, nhưng ngay sau đó Tạ Tuệ Lan lại chỉ đích danh Đổng Học Bân, rõ ràng là muốn đối đầu với bí thư Hướng, lần đối đầu này có thể nói là quyết định được rất nhiều việc, các phòng ban lớn nhỏ trong huyện Duyên Đài đang có không biết bao nhiêu con mắt đang nhìn vào.

Không khí trong phòng hội nghị chợt ngưng lại.

Dịch Đào chỉnh lại giọng sau đó lật từng trang lại liệu ra nói: “Theo sự chỉ đạo của bí thư Hướng và bí thư Tào, chúng tôi đã có cuộc khảo sát với hai cán bộ, người thứ nhất là Cục phó Cục chiêu thương Lữ Đại, người thứ hai là Cục phó Cục công an Đổng Học Bân, trong thời gian công tác đồng chí Lữ Đại biểu hiện rất tốt, tính cách điềm đạm, có tầm nhìn, lại thêm nhiều lần…” Dịch Đào giới thiệu đơn giản về hai người Đổng Học Bân và Lữ Đại, đều là lời nói xuông chốn quan trường, anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt, không có ý nghĩa thực tế gì hết.

Hướng Đạo ừm một tiếng.

Canh Ngọc Siêu liền nói: “Tôi thấy Đổng…”

“Lão Dịch, anh xem ai thích hợp” Lời Hướng Đạo nói ra liền ngắt lời của Canh Ngọc Siêu.

Canh Ngọc Siêu đành phải im lặng không nói nữa, sắc mặt rất không ổn.

Bên cạnh Liêu Nham Sơn thấy người gặp họa thì vui sướng.

Dịch Đào định thần lại nói: “Tôi vẫn thấy đồng chí Lữ Đại hợp hơn, bí thư Hướng nói đúng, vị trí Cục trưởng Cục chiêu thương rất quan trọng, lúc trước chúng ta cũng bàn qua vấn đề này, mục tiêu trọng điểm của huyện trong năm sau chính là thu hút đầu tư, muốn làm được việc này, cần những người kiên định vững vàng như Lữ Đại, năng lực thu hút đầu tư của Tiểu Đổng thì tôi không biết, nhưng chỉ với độ tuổi hai mươi bốn của cậu ấy thì không phù hợp với vị trí này, sẽ không quản lí được mọi việc” Thân là Trưởng phòng tổ chức, thật ra Dịch Đào cũng không phải là người phe Hướng Đạo, nhưng trong lòng hắn cũng không tán thành Đổng Học Bân vì tuổi cậu ta còn quá trẻ.

Hướng Đạo khẽ gật đầu.

Tạ Tuệ Lan nghiêng đầu nhìn xuống Canh Ngọc Siêu.

Canh Ngọc Siêu lập tức nói: “Cục phó Đổng đúng là còn trẻ, điều này tôi thừa nhận, nhưng ai nói tuổi trẻ thì không quản lí nổi một cục? Ai bảo là tuổi trẻ thì hoàn toàn không có năng lực? Tôi thì lại nghĩ ngược lại, người trẻ như Tiểu Đổng có ưu thế, quyết đoán, có tinh thần, tình hình năm rồi mọi người đều biết, Cục chiêu thương huyện không thấy khởi sắc gì hết, so sánh với các huyện khác lượng vốn đầu tư còn thấp hơn rất nhiều, đây là vấn đề khách quan, tôi tin rằng nếu đưa cục phó Lữ lên thay thì cục diện cũng không thay đổi quá nhiều, đây là vấn đề góc nhìn, bây giờ là lúc cần thay máu cho cục, tôi thấy nhiệm cụ này cục phó Đổng có thể hoàn thành tốt được”.

Chủ nhiệm văn phòng huyện Liêu Nham Sơn phản bác: “Phó chủ tịch Canh nói cũng không sai! Lí lịch của Cục phó Đổng tôi biết, sau khi gia nhập cơ chế, đã làm việc ở cục quốc an sau đấy điều đến cục công an, hai vị trí này đều thuộc bên cảnh sát, phá án, hình sự, tôi không nghi ngờ gì năng lực làm việc của cục phó Đổng, phá án bắt kẻ bắt cóc, bản lĩnh của Cục phó Đổng ai cũng biết, nhưng nói đến việc làm ăn chiêu thương, thì khác nhau chứ? Thử hỏi một đại sư võ thuật bỗng nhiên đi làm ăn, đây có phải nực cười không? Trong chuyện này cũng vậy”.

Hoàng Lập nói: “Không cần chỉ trích người ta nhiều như vậy chứ, cái này thì ai cũng biết rồi? Chủ nhiệm Liêu, lúc đầu chẳng phải ông cũng là người thuộc quân đội sao? So sánh với chức vụ bây giờ thì thế nào?”

Hoàng Lập ngừng một chút rồi nói: “Theo tôi biết, lúc mới nhận việc ở cục quốc an thì Tiểu Đổng làm việc bàn giấy, phụ trách toàn bộ công việc của phòng tổng hợp, trong việc này cậu ta cũng có kinh nghiệm, tôi tin

Tiểu Đổng có thể làm tốt việc của cục chiêu thương”.

Trần Đồng Binh lắc đầu mạnh, “Cậu ta có thể sao? Ai cũng chưa từng chứng kiến năng lực của Tiểu Đổng trong việc của cục chiêu thương, đây là đánh bạc làm liều chứ không phải giao nhiệm vụ”.

Giọng Liêu Nham Sơn lạnh lùng vang lên: “Trưởng ban Trần nói rất đúng, lần khảo sát doanh nghiệp Nhật Bản đầu tư vào huyện lần trước không phải chúng ta để Tiểu Đổng làm sao? Từ đó mà chúng ta có thể thấy cậu ta không có kinh nghiệm, nhiệm vụ quan trọng này không thể để cậu ta làm được? Cục phó Lữ mới là thích hợp, thứ nhất là có kinh nghiệm, thứ hai là vốn là người làm việc trong cục chiêu thương đã lâu, đều thành thục mọi công việc, đối nhân xử thế cũng không tệ, tất cả cộng lại thì chỉ có anh ta mới thích hợp cho vị trí này”.

Hoàng Lập cau mày nói: “Chuyện khảo sát doanh nghiệp Nhật Bản thì chính bên họ đã có lỗi trước, Tiểu Đổng đã phá án theo lẽ công bằng, không thỏa đáng sao? Lúc đó cậu ta là lãnh đạo cục công an, không phải cục chiêu thương, nếu theo ý của ông, Tiểu Đổng có thể nói là vừa phá án vừa làm công tác chiêu thương rồi?”

Liêu Nham Sơn nhìn Hoàng Lập: “Tôi muốn nói Đổng Học Bân làm việc rất thô và cứng nhắc!”

Hoàng Lập trào phúng nói: “Bản chất của luật pháp chính là nguyên tắc và nghiêm khắc, chẳng lẽ dùng lòng tốt để đối xử với những kẻ phạm tội sao, không truy cứu trách nhiệm sao?”

Mấy người cứ cãi vã liên tục không ngừng.

Bọn họ cứ cãi nhau, còn Hướng Đạo và Tạ Tuệ Lan thì lại không nói gì.

Qua được khoảng vài phút, Hướng Đạo lại nhấc chén lên uống một ít trà, tay vừa đặt chén trà xuống bàn thì phát ra tiếng động nhỏ.

Mọi người đều ngừng tranh luận, nhìn lên ông ta, biết là bí thư muốn nói điều gì.

Hướng Đạo nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, chỉnh lại giọng với bề ngoài một chút rồi nói: “Thế thì cứ để Cục phó Lữ làm đi, Đổng Học Bân còn quá trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, vẫn còn phải rèn luyện thêm”.

Lần này Hướng Đạo không đề xuất là bỏ phiếu biểu quyết, trực tiếp lên tiếng sắp xếp mọi việc, hơn nữa câu nói này vừa nói đến Đổng Học Bân cũng như vừa động chạm vào Tạ Tuệ Lan, ai cũng biết là Tạ Huyện trưởng cũng chỉ xấp xỉ ba mươi tuổi.

Canh Ngọc Siêu và Hoàng Lập có chút biến sắc.

Bên kia Liêu Nham Sơn và Trần Đồng Binh ra vẻ chế giễu.

Lúc này, Tạ Tuệ Lan sau một hồi trầm mặc đã lên tiếng, ánh mắt cô hướng về Hướng Đạo, khẽ cười nói: “Tôi lại thấy Tiểu Đổng thích hợp hơn, hay là biểu quyết xem”.

Không khí chợt ngưng đọng.

Từ đầu đại hội đến giờ đây là lần đầu tiên Tạ Tuệ Lan kiên quyết đứng dậy phát biểu.

Liêu Nham Sơn nhìn thấy cô ta như vậy liền nghĩ có phải là đang muốn phản kích? Nhưng không biết cô ta còn lấy đâu ra phần thắng nữa mà phản kích! Tình thế trong hội đồng chẳng lẽ cô ta không hiểu sao?

Trần Đồng Binh có vẻ biết nhiều hơn, trong lòng chợt cười, không có gì là ngoài dự liệu cả.

Hướng Đạo cũng không chút hoang mang gì nhìn cô rồi cười nói: “Được, vậy thì biểu quyết”.

“Tôi ủng hộ bí thư Hướng!” người đầu tiên biểu quyết là Liêu Nham Sơn,

“Đồng chí Lữ mới là người đảm đương được chức cục trưởng!”

Canh Ngọc Siêu nói: “Tôi ủng hộ Tạ Huyện trưởng, bây giờ cục chiêu thương cần là một cán bộ trẻ tuổi quyết đoán!”

Hoàng Lập cũng nói ngay theo sau: “Tôi đồng ý với Tạ Huyện trưởng Tuệ

Lan, năng lực làm việc của Tiểu Đổng xuất chúng, với những cán bộ như vậy thì nên để họ đảm đương công việc!”

Dịch Đào nhìn bọn họ rồi nói, “Tôi vẫn giữ ý kiến của mình, để đồng chí Lữ làm”.

Trong một phút ngắn ngủi, số phiếu 2 bên là 3-3, vẫn chưa phân thắng bại.

Nhưng đây chỉ là thế cân bằng trước mắt thôi, Trần Đồng Binh nói một tiếng thì đã phá vỡ cục diện, “Tôi ủng hộ ý kiến của bí thư Hướng, Tiểu

Đổng còn quá trẻ, công việc trong cục chiêu thương nên để người có kinh nghiệm đảm đương, tôi chọn đồng chí Lữ Đại”.

Phe Hướng Đạo 4 phiếu, cục diện đã nghiêng về một phía

Trong lòng Canh Ngọc Siêu đã xao động, liên tiếp nhìn lên phía Tạ Tuệ

Lan, những ủy viên còn lại, ngoài phó chủ tịch Chu Bình Chí ra, bọn họ không thể kiếm thêm được tấm phiếu nào nữa, nếu vẫn không có phản kích thì chắc chắn 100% là thua, không những thế còn thua rất thảm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi