QUYỀN TÀI

“Không thể nào! Gạch đâu rồi?”

“Đúng rồi, sao có thể bỗng nhiên biến mất được?”

“Để tôi xem xem bên dưới cái bục có gì không!”

“Có phải là giấu cái gì đó không? Đúng là biến mất cả rồi, tiết mục này có đem chiếu trên truyền hình trung ương cũng không vấn đề gì”

Đổng Học Bân tươi cười nhìn khán giả dưới khán đang không tin vào mắt mình, tay duỗi ra, đứng lên bục phát biểu kéo tấm vải trên ở bên trên ra đểu lộ cái bàn không, nhưng ở bên trên trừ lớp bụi mà mấy viên gạch để lại ra, làm sao còn có bóng dáng mười viên gạch? Đổng Học Bân nhanh chóng đập xuống hết chỗ bụi đó, bang bang bang, cái bàn không có lỗ thủng cũng không có cơ quan nào cả, hắn sợ tự mình kiểm tra không đử sức thuyết phục, liền gọi người dẫn chương trình Tô Giai đến kiểm tra.

Tô Giai kinh nghi bất định đi tới, sờ sờ cái bàn, nhìn kĩ cái bàn, thậm chí còn muốn đem khăn trải bàn xốc đứng lên

Máy quay nhanh chóng ghi lại cho mọi người, cái bàn gỗ vẫn giữ nguyên hiện trạng, chỉ là một cái bàn thông thường.

Đổng Học Bân lại dời cái bàn ra chỗ khác, lộn ngược nó và đặt xuống, bên trong trống rỗng, không có gì cả.

“Không vấn đề, đúng là không có vấn đề gì cả, trời, vậy mấy viên gạch biến đi đâu? Chẳng lẽ tôi bị hoa mắt sao?” Tô Giai phối hợp rất ăn ý, làm ra vẻ kinh ngạc, lại quay lại tìm kiếm trên bục đấy, “Không thể nào, điều này thật quá thần kì”, làm người dẫn chương trình, cô ta nhất định phải yểm trợ cho diễn viên, dù biết đây là trò bịp bợm thì cô cũng phải cố tỏ ra kinh ngạc, nhưng lần này Tô Giai đúng là ngạc nhiên thật, trong số tất cả khán giả trong hội trường thì cô là người gần Đổng Học Bân nhất, mà còn đứng ngay cạnh nhìn vào, ai có thể ngờ chính cô cũng không nhìn ra chút manh mối nào.

Phía cánh gà, người phụ trách và những người đang làm việc đều ngẩn ngơ, họ biết là cái bàn đó không vấn đề gì, vì hội trường của trường luôn dùng cái bàn đó, cũng đã hai năm rồi, sao có thể có vấn đề gì được, càng không có khả năng bị người khác động tay động chân vào, mà những viên gạch kia cũng được họ lấy từ một công trường xây dựng, không phải đạo cụ diễn ảo thuật, do vậy trong tình hình này, họ nhìn thấy mấy viên gạch đều biến mất, họ đều không thể tin.

Tất cả cán bộ bên dưới đều có chung một biểu hiện.

Ồ lên một mảng!

Một mảng ồ lên!

Tiết mục ảo thuât của Đổng Học Bân đã làm tất thảy mọi người sững sờ, khiến cho những người quay phim từ các phía quay ống kính vào, khiến cho hàng trăm người nhìn không chớm mắt vào tấm vải đều không phát hiện ra kĩ xảo ảo thuật, Đổng Học Bân này căn bản không phải là ảo thuật gia chuyên nghiệp, thế nhưng làm biến mất mười viên gạch trước mắt mọi người, “đập” rất đẹp, “đập” một cách rất tao nhã, đúng là không thể để người khác thốt lên lời nào, cả hội trường của trường đều im bặt trong

2,3 giây.

Bốp bốp bốp bốp!

Tạ Tuệ Lan là người vỗ tay đầu tiên, “Hay!” khóe môi mỉm cười rạng rỡ.

Hoàng Lập vỗ đùi bốp bốp cười ha hả nói: “Hay cho tiết mục dùng một tay bổ gạch!”

Canh Ngọc Siêu Lương Thành Bằng và Tần Dũng đều nhất nhất khen hay, khen đẹp, quá đẹp!

Âm thanh của tiếng vỗ tay vang dội cả hội trường, tiếng vỗ tay với tiếng khen không ngừng bao phủ cả hội trường.

Tiếng vỗ tay vang dội, vượt qua tất cả các tiết mục trước đó!

Lữ Đại Phát và Vu Trinh Trí cùng một vài người nữa không giám tin vào mắt mình, màn trình diễn trước mắt khiến họ không thể tiếp nhận, rất êm đẹp nhẹ nhàng, mấy viên gạch đều biến mất? Đổng Học Bân không phải là bị Cục trưởng cục chiêu thương tiền nhiệm Mạnh Tường Lân chơi cho mất mặt sao, hắn không phải là không chuẩn bị tiết mục nào cả sao? Tại sao bỗng nhiên lên sân khấu, với sự không chuẩn bị sao có thể biết làm ảo thuật?

Tên nhóc này năng lực ứng biến quá con mẹ nó lợi hại đi? Bị ép tới nước này rồi mà Đổng Học Bân vẫn có thể khởi tử hồi sinh!?

Nhìn Đổng Học Bân trên sân khấu, Tạ Ân Lan và Hoàng Lập đều khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên nét vui mừng.

Đúng, Đổng Học Bân đã giải quyết vấn đề một cách gọn gẽ ngay trên sân khấu.

Trong tình huống này, không ai nghĩ Đổng Học Bân có thể làm được tới mức này, bởi vì tiết mục sử dụng khí công dùng một tay bổ gạch rất ảnh hưởng hình ảnh của nhân viên Cục chiêu thương, cũng không sát đề, đập thì không được rồi, nhưng bỏ tiết mục cũng tốt, lâm thời đổi tiết mục cũng thế, đúng là có chút ảnh hưởng nhất định, chỉ hơi mất mặt một chút, nhưng vẫn là sẽ đối với uy tín của Đổng Học Bân có điểm đả kích cùng mất mát, sao có thể có chuyện tốt như thế.

Nhưng ngược lại Đổng Học Bân lại làm được!

Đúng là làm cho mọi người hết sức ngạc nhiên!

Đổng Học Bân không chỉ không đổi tiết mục một tay bổ gạch, ngược lại đâm lao phải theo lao tiếp tục xuống, khôn ngoan đổi tiết mục bổ gạch thành tiết mục ảo thuật, khiến cho tất cả mọi người không thể không vỗ tay cổ vũ, lần này, Đổng Học Bân không những không bị mất mặt, sau khi diễn một tiết mục quá đặc sắc, hắn càng được thêm tiếng tăm, càng được nở mày nở mặt, khiến cho toàn thể cán bộ đều có ấn tượng sâu sắc với hắn.

Rât nhiều người trong lòng đều tán đồng, đúng là một tay bổ gạch có thể là tiết mục ảo thuật thật, đúng là tiết mục đặc sắc!

Hay cho một tay bổ gạch!

Hay cho Đổng Học Bân!

Bị người khác ép, dù không biết gì vẫn phải lên biểu diễn vậy mà có thể biểu diễn được ảo thuật?

Đây là gì? Đây chính là bản lĩnh! Khả năng ứng biến như thế này ai có thể so được??

Trong hội trường đúng là có nhiều người được mở rộng tầm mắt, không chỉ là được chứng kiến một tiết mục trước nay chưa từng được xem mà còn vì

Đổng Học Bân bỗng nhiên biến nguy thành an biểu hiện rất đặc sắc, rất nhiều người đến lúc này mới phát hiện, tên Đổng Học Bân tuổi còn trẻ này làm sao giống trí tuệ chính trị thấp như trong đồn đãi nói? Cũng không giống một kẻ chỉ biết đánh đánh giết giết như người ta nói? Lúc người khác dở thủ đoạn vẫn có thể làm được như thế này!

Tiết mục ảo thuật quá đặc sắc, khiến mọi người đều kinh ngạch

Canh Ngọc Siêu cũng hiểu tại sao Tạ Ân Lan lại trọng dụng tên tiểu tử này, hắn ta đúng là có bản lĩnh thật sự.

Trên sân khấu, Đổng Học Bân cũng rất hài lòng với những biểu hiện hôm nay của mình, phá hỏng nước cờ của Mạnh Tường Lân, còn thắng ngược lại nữa, việc này có lợi cho hình tượng của Đổng Học Bân trong mắt mọi người, cũng tức là có lợi trong công việc sau này trong Cục chiêu thương, vì thế, hắn cầm micro và nói lời cảm ơn: “Cảm ơn mọi người rất nhiều, cảm ơn, cảm ơn!”

“Đổng Cục trưởng, tiếp tục đi!”

“Đúng, biến nữa đi”.

“Nếu không thì nói cho mọi người biết kĩ xảo cũng được”.

“Đúng rồi, ảo thuật này biến thế thế nào thế?”

Đổng Học Bân toát mồ hôi, bí mật với kĩ xảo cái nỗi gì, ảo thuật gia khác làm ảo thuật, đấy mới chính là ảo thuật, dù là lừa bịp biến mất một vật bằng cơ quan nào đấy cũng không giống với tiết mục của tôi, tôi đúng là thật làm biến mất một vật, các người muốn tôi nói bí quyết hay kĩ xảo nào đây, hắn đành phải cười gượng, “Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, tôi không biểu diễn nữa, sau đây còn rất nhiều các tiết mục khác đang đợi được biểu diễn cho mọi người, các tiết mục đều hay hơn của tôi” Nói xong hắn liền đi xuống

Có vài người còn tiếc hận, tiết mục của Đổng Học Bân thật ra có thể đem chiếu trên tivi, tiết mục của hắn diễn xong, tiết mục đằng sau thì chẳng có chút thú vị gì nữa? Không ai nghi ngờ điều này, “một tay bổ gạch” đúng là tiết mục hay nhất mà các cán bộ được xem, nghĩ lại đúng là buồn cười, đường đường là tiêt mục khí công, bỗng nhiên biến thành tiết mục ảo thuật đặc sắc, mấy phút trước ai đoán được kết cục này? Tất cả đều không thể đoán được.

Ở tại chỗ ngồi phía sau.

Sau khi trở về chỗ ngồi, Đổng Học Bân vẫn được những cán bộ xung quanh vỗ tay.

Đổng Học Bân cười với những người ấy và cảm ơn rồi ngồi xuống

Tần Dũng giơ ngón tay cái ra hiêu: “Đổng lão đệ, hôm nay tôi phục cậu rồi, một tay bổ gạch, ha ha ha, đúng là tuyệt diệu, bổ thật là khéo!”

“Anh quá khen rồi, tôi cũng là bị ép nên mới không còn cách nào nữa thôi” Đổng Học Bân cười khổ, “Nếu đổi thành tiết mục khác, đổi thành gì bây giờ? Hát sao? Tôi cũng chỉ biết hát Quốc ca, nếu là hát thật thì tôi không biết nên chốn đi đâu cho đỡ mất mặt”.



Cùng lúc đó.

Trong phòng bệnh bệnh viện Nhân dân của huyện Mạnh Tường Lân nhìn đi nhìn lại điện thoại di động trên bàn, trên mặt cười lạnh lùng.

Reng reng reng, cuộc điện thoại hắn đợi cuối cùng cũng đến

Mạnh Tường Lân biết Đổng Học Bân chắc đã diễn xong rồi, liền cầm điện thoại lên nghe, “Alo, thằng ngóc họ Đổng sao rồi, bổ gạch xong chưa?”

Đầu dây bên kia rất ầm ĩ, chỉ toàn âm thanh trong buổi tiệc, “Bổ rồi, nhưng…”

“Ha ha ha ha, hắn bổ thật sao? Đập được mấy viên?” Miệng cười không ngớt mấy giây liền cứng ngắc, Mạnh Tường Lân tức giận nói: “Cái gì? Đều đập hết sao? Đập hết cả đống gạch đấy sao? Rốt cục là cậu nói gì… ảo thuật?

Ảo thuật gì… cậu nói lại lần nữa xem? Dùng tay bổ gạch biến thành biểu diễn ảo thuật hả? Biểu diễn thành công rồi sao!?” Hắn cũng không biết mình gác máy lúc nào nữa.

Lúc này, Mạnh Tường Lân suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.

Hắn vẫn cho rằng chính mình não tụ huyết là bị Đổng Học Bân giở trò quỷ dọa ra, thù này hắn sao có thể quên, do vậy sau khi nghỉ để dưỡng bệnh cũng cũng đã dùng sức ảnh hưởng chốn quan trường của mình, trực tiếp để

Đổng Học Bân lên biểu diễn, muốn báo thù, nhưng không ai nghĩ Đổng Học Bân lại hóa nguy thành an, không những thế còn thắng ngược lại đạt được sự ủng hộ của mọi người, không mất mặt chút nào, không mất chút uy tín nào, điều này đã khiến ông ta không thể tin nổi!

Đổng Học Bân!

Đổng Học Bân!

Cục diện này mà hắn ta vẫn hóa giải được!?

“!”Đầu Mạnh Tường Lân bỗng đau nhức, đau đến mức kêu lên, vừa chuyển mình một cái lại là tái phát!

Bên ngoài cô y tá nghe thấy, đi vào phòng xem, lập tức chạy đi báo cho bác sĩ.



Hơn mười giờ tối, bữa tiệc kết thúc.

Bên ngoài Hội trường trường Đảng, Đổng Học Bân phát hiện có điều không giống lúc đầu, đó là có nhiều cán bộ chào hỏi hắn hơn, có những người chính Đổng Học Bân cũng không biết cũng hẹn hắn đi ăn cơm vào một hôm nào đấy, Đổng Học Bân biết tiết mục ảo thuật đấy đã phát huy hiệu quả, không giống với hình ảnh chém giết đầy bạo lực khi trước, lần này đã lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người

Đột nhiên, vai hắn bị vỗ một cái

Đổng Học Bân quay lại nhìn cười nói: “Chào anh”.

Hoàng Lập mỉm cười vỗ vai hắn và tán thưởng: “Một tay bổ gạch rất hay, tiểu tử làm tốt lắm, ha ha!” nói xong hắn đi đến chiếc xe riêng đang đợi mình.

Đổng Học Bân đến Duyên Đài rất lâu rồi, nhưng ít khi nhận được sự công nhận của lãnh đạo, bỗng nhiên được khen bỗng nhiên hắn thấy ngại ngùng.

Trên đường lái xe về nhà, di động của Đổng Học Bân vang lên.

Là điện thoại của Tạ Tuệ Lan, cô ta chỉ nói một câu: “Anh, luôn làm được điều mà không ai ngờ được,ha ha, nhưng hôm nay biểu hiện rất tốt, chính trường càng ngày càng thành thục rồi”.

Đổng Học Bân có chút lâng lâng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi