QUYỀN TÀI

Một ngày...

Hai ngày...

Ba ngày...

Đảo mắt một tuần trôi qua, cuối tuần này, công tác ở Chiêu Thương Cục đâu vào đấy triển khai, dưới sự cố gắng của các nghành, từng từ hợp đồng đầu tư bày tại văn phòng Đổng Học Bân, hợp đồng cũng không phải là hợp đồng chính thức, chỉ là một kế hoạch, nhưng là khoảng cách đến ký hợp đồng cũng không xa, đối với chuyện này, Đổng Học Bân lại mở một lần họi nghị toàn thể cục Chiêu thương, đem cơ quan Chiêu Thương bên ngoài cũng triệu tập trở về, đối với thành tích công tác của mọi người cũng tán thành, một mớ nhiệm vụ cũng bố trí xuống, cần phải để hợp đồng nhanh chóng biến thành thực tế.

Buổi chiều Thứ sáu.

Ký túc xá huyện ủy.

Hết giờ làm về nhà, Đổng Học Bân mệt phờ râu, vừa vào nhà liền nằm xuống trên ghế sa *** ngủ gà ngủ gật, tuy rằng bụng có chút đói, bất quá đã không còn khí lực nấu cơm.

Reng reng reng, di động vang lên, là số điện thoại của Tạ Tuệ Lan.

Đổng Học Bân mệt mỏi bắt máy, “Tuệ Lan...”

“Ha ha,sao ỉu xìu như vậy? Mấy ngày nay mệt nhọc lắm sao?”

“Ừ, theo hạng mục chạy xuống nông thôn, đừng nói nữa”.

Tạ Tuệ Lan cười ừ một tiếng, “Vất vả Tiểu Bân nhà ta, như vậy, anh lại đây với tôi một chuyến”.

“A có chuyện gì sao?”Cho dù là Tạ tỷ mời, Đổng Học Bân cũng thật không muốn động, định nằm ngủ một giấc, dù sao mai cũng nghỉ ngơi.

“Anh lại đây đi, được không?”

“... Được rồi, tôi đây tắm rửa một cái”.

Miễn cưỡng từ trên ghế salon đứng lên, Đổng Học Bân ngáp một cái, không tình nguyện địa vào buồng vệ sinh, cởi y phục xuống vọt vào tắm, hong khô tóc, thay một bộ quần áo sạch sẽ, Đổng Học Bân mới một bên gãi đầu một bên xuống lầu, nhìn ngó xung quanh một cái, rồi đi vào một tòa nhà bên cạnh, lên thang máy, đi tới cửa nhà Tạ tỷ.

Leng keng, leng keng, leng keng.

Cửa mở, Tạ Tuệ Lan một thân âu phục đang đứng ở phía sau cửa.

“Tạ...” Chữ tỷ còn không có kêu ra miệng, Đổng Học Bân chợt thấy trong phòng khách còn có một người.

Là Phó Huyện trưởng chủ quản khoa giáo Trình Khắc Lượng! Tên này nghe nói gần đây luôn theo đuổi Tuệ Lan!

Thấy là Đổng Học Bân, Trình Khắc Lượng cũng ngẩn ra, nhưng không có đứng lên, vẫn ngồi đó uống trà, Đổng Học Bân cấp bậc còn chưa đủ.

Đổng Học Bân lập tức thay đổi cách nói, “Tạ Huyện trưởng, ta tới cùng ngài báo ccáo hút công việc, cái này...”

Tạ Tuệ Lan cười một cái, “Được rồi Tiểu Đổng, vào đi, không cần thay đổi cách nói”.

Đổng Học Bân biết, nếu Trình Huyện trưởng đã đến từ trước, lúc Tạ Tuệ

Lan gọi điện thoại cho mình khẳng định liền đã nói, nói cách khác là

Trình Khắc Cường vừa mới đến, chính mình vừa rồi tắm rửa một chút, xem chừng họ Trình tám phần là đến trong lúc đó. Người nầy, ngay cả Tuệ Lan cũng dám đánh chủ ý? Còn mặt dày mày dạn chạy đến trong nhà Tạ tỷ? Ngươi muốn làm cái gì?

“Trình Huyện trưởng, chào ngài”. Đổng Học Bân giả cười chào hỏi.

Trình Khắc Cường máy móc gật đầu, không nói gì, trong lòng thật ra có điểm phản cảm, cấp bậc hắn dù sao cũng cao hơn, còn Đổng Học Bân ngươi, ngươi thấy ta đang ở còn vào nhà? Ngươi có ý tứ gì? Lúc này lẽ ra ngươi nên lấy cớ lần này bận khi khác sẽ đến mới đúng, ngươi còn làm ngược lại, không không khách khí liền hướng trong này? Ngươi đây là không đem ta để vào mắt? Nghĩ rằng ở phe Tạ Huyện trưởng là có thể không coi ai ra gì sao?

Hắn cũng Không biết Đổng Học Bân đối với hắn cũng cực kỳ phản cảm.

Vào phòng, Đổng Học Bân đầu vẫn còn ong ong, xoa nhẹ cặp mắt buồn ngủ, câu được câu chăng cùng Tạ Tuệ Lan nói tình huống của Chiêu Thương.

Tạ Tuệ Lan khẽ gật đầu, tử tế lắng nghe, “Tốt, công tác triển khai không tệ lắm”.

Vừa nói chính là mười mấy phút đồng hồ, trực tiếp đem Trình Khắc Lượng quẳng ở một bên.

Ở trước mặt nữ nhân, Đổng Học Bân da mặt luôn luôn rất mỏng, nhưng dưới loại tình huống này, da mặt hắn lại không phải là dày bình thường, ríu rít nói chuyện không ngừng, một chút cũng không có ý tứ rời khỏi, giống như nói đến sáng ngày hôm sau cũng sẽ không kết thúc.

Trình Khắc Cường nhíu mày một cái, cuối cùng thật sự chịu không nổi, vừa lúc nhận cuộc điện thoại, liền nói: “Tuệ Lan Huyện trưởng, tôi đi về trước, bên phòng giáo dục có chút việc”.

Tạ Tuệ Lan quay đầu lại, cười nói: “Được rồi, cần đưa tiễn không?”

“Không cần, không cần, cô còn chưa có dùng cơm đi? Không quấy rầy cô ăn cơm”.

Cửa đóng, Trình Khắc Cường đi rồi.

Đổng Học Bân hầm hừ nói: “Hắn tới làm gì vậy?”

“Tìm tôi nói chuyện công tác”.

Đổng Học Bân thầm nói cái gì công tác, khẳng định là rắp tâm bất lương đây.

Tạ Tuệ Lan vẫn xinh đẹp như vậy, cặp mắt đẹp lấy mất trái tim người khác, quả thật không cần phải nói. Bất quá bởi vì cái gọi là có thực mới vực được đạo, Đổng Học Bân hiện tại vừa đói vừa mệt, thật sự không tâm tình thưởng thức khuôn mặt Tạ tỷ, ánh mắt liền rơi xuống phòng ngủ, hiện tại Đổng Học Bân lại cảm thấy giường so với Tạ tỷ còn dễ coi hơn, cần phải ngủ một giấc.

Ô, mùi gì thế?

Đổng Học Bân nháy mắt, hít hít cái mũi, tầm mắt rơi xuống trong phòng bếp, sau đó liền lặng đi một chút, trên thớt dĩ nhiên đã có ba bốn phần đồ ăn nóng hầm hập, cơm cũng đã chín.

Đây là...

Tạ Tuệ Lan cười híp mắt nhìn hắn một chút, “Vừa trên lầu thấy xe của anh đã trở lại, nhà của anh đèn cũng không sáng, khẳng định anh cũng không có làm cơm, này, ăn cơm đi, mấy tuần này tôi cũng rất bận, không ăn ở nhà lần nào, ngày hôm nay thật vất vả về sớm được liền làm vài món đồ ăn” Trình Khắc Cường đi rồi, Tạ Tuệ Lan cũng vào nhà bếp đem mấy món đồ ăn bưng ra, còn có hai cái chén và hai đôi đũa.

Đổng Học Bân ngạc nhiên, “Chị vẫn ở trên lầu nhìn tôi sao?”

Tạ Tuệ Lan cười dài nói: “Ngẫu nhiên nhìn thôi, vừa lúc thấy anh trở về, ha ha”.

Đổng Học Bân nhất thời tinh thần đại chấn, ngẫu nhiên một cái liền nhìn thấy? Làm gì có trùng hợp như vậy, ta nói anh em như thế nào mới vừa đến nhà điện thoại liền vang lên đây, thì ra Tuệ Lan vẫn luôn từ cửa sổ nhìn chằm chằm dưới lầu, Tạ Tuệ Lan là Huyện trưởng, trăm công ngàn việc, công tác so với chính mình còn muốn bận hơn, vậy mà sau khi hết giờ làm về nhà lại lên cửa sổ chờ trở về, còn làm cho mình một bữa tối thịnh soạn như vậy, việc làm cảm động này để Đổng Học Bân xua tan mệt mỏi, trong lòng đã bị cảm giác thỏa mãn lấp đầy”, “Đồ ăn... đều là chị làm?”

Tạ Tuệ Lan cười cười, “Tôi nấu nướng cũng bình thường, thôi ăn đi”.

Đổng Học Bân cầm đũa xong liền ngồi xuống, hự hư ăn hai miếng, hương vị quả thật bình thường, Tạ tỷ quả thật không có thiên phú nấu cơm, bất quá Đổng Học Bân lại ăn rất nhiều, miệng còn ngô ngô nói: “Ăn ngon... ừm.... ngon”

Tạ Tuệ Lan cũng ngồi xuống, cùng hắn động đũa, “Ăn nhiều một chút, về sau nếu quá mệt mỏi, anh có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi nấu cơm cho anh, ha ha, Tạ tỷ này tài nấu nướng nếu anh chướng mắt, vậy thì hai chúng ta mua từ ngoài về cũng được, không được nhịn cơm, công việc cũng không thể quan trọng hơn ăn cơm được, anh nếu suy sụp, tôi cũng rất đau lòng đó, đúng không?”

“Ừm” Đổng Học Bân hạnh phúc, cũng không có thể nói thêm gì.

Sau khi ăn xong.

Đổng Học Bân động tình, đánh bạo ôm Tạ Tuệ Lan trên ghế sa ***, “Vậy, tôi hôm nay ngủ nhà chị được không?”

Tạ Tuệ Lan cười, “Tiểu tử cậu lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi có phải hay không? Ha ha, chờ anh lên được phó sở, anh muốn ngủ với Tạ tỷ như thế nào đều được, hiện tại à, anh cảm thấy thích hợp sao?”

Đổng Học Bân đành lui bước, “Mệt quá, khụ khụ, tôi ngủ trên đùi chị một lát được chứ?”

Tạ Tuệ Lan ừm một cái, cười nói: “Có thể, ha ha, có cần lấy cho anh cái gối không?”

“Không việc gì, gối lên đùi thoải mái hơn”.

“...Phải không?”

“Ừm”.

“Vậy tùy tiện, bất quá Tạ tỷ của anh còn có chút văn kiện chưa xử lý xong, nếu anh bị đánh thức thì tôi không chịu trách nhiệm”.

“Không có việc gì, chị đem văn kiện để trên đầu tôi viết cũng không sao, ân, tôi ngủ, mệt quá”.

Đổng Học Bân nghiêng người nằm xuống, đem đầu hướng lên cặp đùi căng tròn của nàng khẽ dựa, mềm, co dãn mười phần, trên đùi còn tràn ra một mùi thơm của nữ nhân thành thục, Đổng Học Bân tâm thần rung động, nhắm mắt lại, một tay ôm lấy eo Tuệ Lan, bàn tay mơ hồ mò tới một tầng hoa văn hơi mỏng dưới quần của nàng, bên mép quần lót có điểm cong cong, hình như là viền tơ lụa.

Da đầu ngứa ngáy, một bàn tay phụ nữ nhỏ bé sờ lên vuốt vuốt đầu.

Đầu Đổng Học Bân vẫn thật mẫn cảm, thoải mái, không bao lâu đã tiến vào giấc mộng.

Nửa giờ...

Một giờ...

Cũng không biết trải qua bao lâu, bên tai tựa hồ nghe được Tuệ Lan gọi điện thoại.

“Ngày mai cần xuống nông thôn… Ừm, ngày mốt thành phố có hội nghị, có thể trở về không được... Ha ha, con trước tiên chúc mẹ sinh nhật vui vẻ... Hả, Tiểu Đổng? Hắn đang ngủ trên đùi con đây, mấy ngày nay hắn mệt nhọc quá... A, hình như đã tỉnh, để con gọi hắn?” Đẩy bả vai Đổng Học Bân, Tạ Tuệ Lan lấy điện thoại nhét vào trong tay hắn, “Mẹ của tôi gọi anh, ngày mốt sinh nhật bà, hỏi anh có đi hay không”.

Đổng Học Bân vội cầm di động, dụi mắt làm cho mình thanh tỉnh một chút, cung kính nói: “Bá mẫu, là con Tiểu Đổng”.

Thanh âm Hàn Tinh hiền lành vang lên, “Tiểu Bân, chủ nhật là sinh nhật năm mươi lăm tuổi của bá mẫu, Tuệ Lan bận công việc cũng không về, con có thời gian hay không? Bá mẫu chính thức mời con”.

“Ai ui, sinh nhật ngài con đương nhiên phải đến, chủ nhật con sẽ mang theo lễ vật mừng thọ chúc thọ ngài”.

“Cái gì lễ vật mừng thọ, không cần, người nhà mình không cần chú ý nhiều như vậy, con tới là được rồi, ha ha...”

Đổng Học Bân gần đây tương đối bận, nhưng nếu Tạ Tuệ Lan không đi được, mình cũng phải đi qua, xem như đại biểu Tạ tỷ tham dự.

Cúp máy, Đổng Học Bân hỏi: “Chị xem tôi nên tặng bá mẫu chút lễ vật nào là tốt nhất?”

Tạ Tuệ Lan thu lại điện thoại, tiếp tục để cho hắn nằm trên đùi mình, cười nói: “Cũng không phải thọ yến tuổi chẵn, hẳn chỉ là mấy người thân trong nhà ăn cơm thôi, không có người ngoài, lễ vật cũng không cần quá nặng, như vậy, để tôi đi mua, xem như quà của hai chúng ta, anh đến lúc đó tặng cho mẹ tôi là được”.

Đổng Học Bân lắc đầu nói: “Chị làm gì có thời gian đi, thôi để tôi đi mua, ngày mai tôi trở về Bắc Kinh chuẩn bị”.

“Ừm, cũng được”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi