QUYỀN TÀI

Buổi tối.

Chưa tới tám giờ.

Từ nhà của Ngu Mỹ Hà lái xe ra tiểu khu, Đổng Học Bân cảm thấy tinh thần sảng khoái, hắn mặt mày hồng hào vừa lái xe vừa hát dân ca, đột nhiên, chuông điện thoại reo, là điện thoại của nhà Tạ tỷ.

“A lô. Tuệ Lan, vừa tan tầm à?”

“Vừa về một lát, ha ha, anh đang ở đâu vậy?”

“Ra ngoài làm chút việc, sẽ về ngay đây”.

“Vậy được, tới chỗ tôi đi”.

“Chị hãy nói trước là chuyện gì đi, tôi thật không dễ dàng gì mới được nghỉ ngơi hai ngày, nếu bàn chuyện công việc thì tôi không tới đâu”.

“Ha ha, anh thật phí lời quá đấy, không phải chuyện công, mấy hôm trước có đặt cho anh bộ đồ tây, hôm nay mới làm xong, anh qua đây thử xem có vừa không, được không?”

“Ồ, xem chị kìa, lại còn mua quần áo cho tôi nữa, được được, tôi sẽ tới ngay, chị đợi tôi chút”.

Tắt điện thoại, tâm trạng Đổng Học Bân rất tốt, đây là lần đầu tiên Tuệ Lan tặng đồ cho anh mà.

Lúc trước cùng đi tới xưởng thủy tinh cô đã tặng cho hắn một chiếc ly pha cà phê, nhưng đó nhiều lắm cũng chỉ là lễ tiết mà thôi, xuất phát từ ý muốn đáp lễ. Bây giờ thì lại không giống như vậy, hơn nữa đây là quần áo, lại còn là đặt may nữa, không phải là vấn đề tiền bạc bao nhiêu mà nghĩ tới Tạ tỷ ngay cả chiều cao số đo của hắn mà cô cũng biết rõ mồn một, Đổng Học Bân có thể cảm nhận được sự quan tâm trong đó, thật ấm áp.

Đi mất mười phút, Đổng Học Bân nhanh chóng lái xe tới chỗ khu tập thể.

Đi thang máy lên lầu, hắn bấm chuông cửa, đợi một lát, bên trong không có ai trả lời, Đổng Học Bân đành lấy chìa khóa ra tự mình mở cửa nhà cô. Vừa mới bước vào, mùi hương sữa tắm xông vào mũi anh, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào bên tai, ánh mắt Đổng Học Bân liền dừng lại trên lớp thủy tinh mờ mờ ảo ảo của phòng tắm, trong lòng xao động, Tuệ Lan đang tắm sao? Bước tới vài bước, anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm.

“Tiểu Bân à?” Tiếng nước ngừng lại.

“Là tôi đây, chị tắm à?”

“Ừm, anh ở ngoài đợi tôi một lát, bộ đồ tây tôi để trên sô pha đó, anh thử mặc xem”.

“Ừm, chị cứ tắm đi”.

Giọng nói của Tạ Tuệ Lan nhỏ nhẹ hơn các cô gái khác rất nhiều, không phải là nhẹ nhàng kiểu đó, cũng không phải là dễ nghe, nếu thực sự phải dùng một từ để hình dung thì đại khái là giọng nói đi vào lòng người, thanh âm từ miệng cô đi tới tai người khác giống như có thể sinh ra một loại cộng hưởng nào đó, đi vào lòng người, là một loại rất đặc biệt, một loại âm thanh rất có sức cuốn hút kết hợp với hương thơm ngào ngạt của sữa tắm, thanh âm của Tạ Tuệ Lan bồng bềnh làm Đổng Học Bân có điểm thất thần.

Tỉnh lại anh em.

Đổng Học Bân cảm thấy có chút mất mặt, ngay cả da thịt Tuệ Lan hắn cũng chưa nhìn thấy, tại sao mới chỉ có hai ba câu nói đã bị cuốn hút như vậy rồi, bình tĩnh lại đi nào.

Sau khi lấy lại tinh thần, Đổng Học Bân liền lấy bộ quần áo tây trên ghế sô pha lên thử.

Màu đen, trông kiểu dáng có vẻ rất thoải mái, nhưng mà bên trên toàn là tiếng anh, cũng không biết là của hãng nào nữa.

Đừng nhìn Đổng Học Bân trên người có hai trăm triệu, nhưng đối với mấy đồ hàng hiệu này hắn lại không biết nhiều lắm. Nhìn ngược nhìn xuôi một lát, Đổng Học Bân không chịu nổi nữa mà cởi ngay quần áo mình ra rồi thử bộ quần áo tây đó lên người. Soi gương một lát, Đổng Học Bân gật gật đầu, cũng không biết Tạ tỷ dùng thị giác hay lấy tay đo nữa mà kích cỡ rất phù hợp, không chênh lệch là bao, rất vừa vặn.

Đột nhiên, núm cửa phòng tắm bị người từ bên trong xoay ra, khóa đã mở, làm hở ra một khe hở ở cửa.

“Thế nào? Có vừa không vậy?”

“Kiểu dáng rất vừa vặn lại đẹp nữa, cảm ơn chị”.

“Ha ha, đợi để tôi xem đã”.

Xung quanh cửa phòng tắm bị bao trùm bởi hơi nước và mùi thơm sữa tắm, không lâu sau, một bàn tay nhỏ nhắn khẽ kéo chiếc cửa ra, sau đó là đôi chân vẫn còn dính đầy bọt nước đi dép lê ra.

Tạ tỷ chỉ choàng một chiếc khăn tắm trên người.

Không phải áo tắm mà chỉ là một chiếc khăn, một chiếc khăn chấm trắng bao bọc xung quanh bờ ngực, khoảng một phần ba bộ ngực chị lộ ra ngoài như ẩn như hiện, có thể nói là toàn bộ chiếc khăn tắm đã bao trọn lấy cặp mông kiều diễm của Tuệ Lan, đôi chân dài mượt cũng được lộ ra, dù sao thì cũng gần như có thể nhìn thấy được bộ phận quan trọng nhất… nhưng lại không nhìn rõ hẳn.

Ta ngất!

Chị như vậy không phải là đẩy tôi vào sai lầm sao!

Đổng Học Bân thấy nóng cả người lên, hắn cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân của cô.

Tạ Tuệ Lan ung dung vẩy vẩy bộ tóc dài ướt sũng của mình, cô cười cười, cô vừa vuốt mái tóc ướt của mình vừa đi tới trước mặt Đổng Học Bân, vuốt ve bộ quần áo của hắn, nhéo nhéo cằm hắn rồi nhìn hắn gật đầu cười: “Đúng là rất hợp, ha ha, rất đẹp trai”.

Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: “Đẹp trai gì mà đẹp trai?”

“Tôi nói đẹp trai là đẹp trai” Tạ Tuệ Lan tủm tỉm cười rồi lại nhìn bộ trang phục trên người hắn, không kềm được mà gật đầu nói: “Không tồi, xem ra tôi mua chuẩn rồi, ha ha”.

Đổng Học Bân cũng rất thích: “Tại sao lại muốn mua quần áo cho tôi vậy?”

“Ngày lễ lao động mà, mua cho anh ít quần áo còn vì cái gì nữa?”

“Khụ khụ, sớm biết vậy tôi cũng mua cho chị một bộ. Không được, ngày mai tôi sẽ đi mua đồ, nhất định phải chọn cho chị một bộ mới được. Đúng rồi, số đo ba vòng của chị là bao nhiêu vậy?”

Tạ Tuệ Lan cười nói: “Anh tự xem đi”.

Nuốt nước bọt, Đổng Học Bân cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính nhìn lên ngực cô, đường rãnh giữa ngực rõ ràng là sâu không thấy đáy, nhìn tới hắn rất muốn đưa tay vào sâu trong đó, còn cái eo kia nữa, thật nhỏ, lại thêm cái mông này nữa, vừa ẩn vừa hiện lại còn đàn hồi nữa, bởi vì chiếc khăn tắm ôm sát người nên vòng cung đó đều có thể nhìn rõ mồn một, “Cái này là bao nhiêu? Tôi làm sao mà nhìn ra được, cái này, bằng không tôi lấy thước đo một lần?”

“Anh đang nghĩ cách để chiếm tiện nghi Tạ tỷ đấy à”.

“Tôi không có, không phải là muốn mua quần áo cho chị sao?”

“Anh còn nói nữa à, mua quần áo cũng không phải nhất định phải có số đo ba vòng” Tạ Tuệ Lan lau lau mái tóc, “Được rồi, anh hãy xem ti vi trước đi, được không? Tôi đi sấy tóc cho khô đã, còn chưa cả mặc quần áo đây”.

Đổng Học Bân mặt dày nói: “Như thế này rất tốt mà, chị không cần mặc đâu”.

Tạ Tuệ Lan cười cười: “Anh rõ ràng là không thương tôi mà, vẫn còn chưa tới mùa hè, trong phòng rất lạnh đó”.

“Ô, vậy thì phải nhanh chóng mặc thôi, không lại lạnh bây giờ” Đổng Học Bân sao không thương nàng chứ? Vừa nghe thấy câu này hắn liền giục cô đi vào phòng tắm, cuối cùng ngay cả hắn cũng ưỡn ngực đi vào trong nói: “Để tỏ lòng cảm ơn, hôm nay tôi sẽ sấy tóc giúp chị, nào, đưa máy sấy cho tôi, chị muốn để kiểu gì nào?”

“Thôi tự tôi làm được rồi”.

“Không cho tôi lại cáu lên giờ, nào, nhanh lên, chị muốn để kiểu gì nào?”

Tạ Tuệ Lan lắc đầu cười, cô ngồi lên chiếc ghế tựa đối diện với chiếc gương nói: “Sấy khô là được rồi, tóc của Tạ tỷ nhà cậu bình thường đều chải bình thường, sấy kiểu gì cũng vậy thôi”.

“Như vậy đâu có được, để tôi thiết kế giúp chị”.

Lúc đùa nghịch mái tóc của cô, Đổng Học Bân nhân tiện vuốt ve khuôn mặt mĩ miều của cô, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nếu như có thể cưới nàng thì đời này cũng không uổng phí rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi