QUYỀN TÀI

Buổi sáng.

Một góc ngõ nhỏ Liễu Hạng vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Đi ngang qua bên ngoài con phố, một sô người dân nghe được âm thanh đều hết sức kì quái.

“Có chuyện gì vậy? Ai đang hét lên vậy?”

“Không biết, hét đã lâu rồi. Đúng rồi, tôi nghe nói là hôm nay đầu đường bên đó cưỡng chế dỡ bỏ?”

“Đánh nhau? Nghiêm trọng như vậy à? Đi một chút! Đi xem thế nào!”

Trong đầu con ngõ nhỏ, những thương hộ kinh doanh bất hợp pháp lần lượt ngã xuống

Một người…

Hai người…

Ba người…

Bốn người…

Ngay từ lúc bắt đầu đã liên tục có người gào thét xông lên, vì bảo vệ cho sản nghiệp của mình mà ương ngạnh chiến đấu, thế nhưng dần dần, bước chân của mọi người càng ngày càng chậm lại, số người xông lên càng ngày càng ít đi. Những người không còn ý thức được gì nằm dưới đất đã lên tới 26 người, có người ôm bụng rên hừ hừ, có người bất tỉnh không một tiếng động, cục diện hỗn loạn làm cho mọi người đều chấn động. Ngoài những tiếng đau đớn kêu la thì trong ngoài con ngõ im lặng như tờ.

Đổng Học Bân phủi phủi đất bám trên người nói: “Còn nữa không?”

“............%!!”.

Không một tiếng người đáp.

Còn lại bảy tám cư dân cùng thương hộ phản đối cưỡng chế đã sớm choáng váng, hai mươi sáu người cứ như vậy mà nằm xuống? Không biết là ai dẫn đầu, leng keng, gậy gộc trong tay vứt xuống đất, leng keng leng keng, đám người đằng sau cũng lần lượt ném vũ khí xuống đất, tất cả đều không muốn xông lên mà chịu chết.

Ta đcm cả nhà hắn chứ!

Đây là đánh nhau hay là diễn trò?

Đến bây giờ thì họ cũng hiểu được, sức chiến đấu của người ta và bọn họ hoàn toàn không giống nhau. Bao nhiêu người xông lên cũng không đủ, chỉ có từng người ngã xuống!

Tiết Quý mặt mũi bầm dập ngồi trên mặt đất, thiếu chút nữa thì chửi má nó, đây là loại cán bộ gì?

Ai cũng không nghĩ tới một Chủ nhiệm Văn phòng đường phố lại quá có thể đánh như thế!

Đổng Học Bân nhìn xung quanh, không thấy có người xông lên liền lấy khăn giấy ra lau lau tay, sau đó vo lại, tiến hai bước quẳng vào thùng rác.

Càn gì phải như thế? Sớm như vậy có phải tốt hơn không?

Chu Diễm Như, Bành Cương và mấy người của văn phòng đường phố đều xuống xe, trân trối nhìn Đổng Học Bân. Đằng sau rất nhiều khoa viên cùng thành quản cũng đều trợn tròn mắt kinh ngạc, những người dân vây xem ở bên ngoài ngõ nhỏ đều cùng nhau nhìn về phía Chủ nhiệm mới của văn phòng đường phố này, ánh mắt đều lộ ra vẻ kinh dị.

Đổng Học Bân đi tới nói: “Chu Chủ nhiệm, Bành Sở trưởng, Vu Chủ nhiệm, mấy người không sao chứ?”

“A, không sao hết!” Chu Diễm Như vội đáp.

“Đi bênh viện kiểm tra xem thế nào! Lão Bành, anh đi tìm người đưa người bị thương đi bệnh viện. À, kêu mấy xe cấp cứu tới, thu don hiện trường sạch sẽ!” Đổng Học Bân bắt đầu công tác chỉ huy.

Bành Cương nhìn nhìn hắn: “Chủ nhiệm, ngài trước kia có phải đã luyện qua?”

Đổng Học Bân gật đầu: “Có luyện qua một năm. Sao vậy?”

Sao vậy? Ngươi còn nói sao vậy? Màn vừa rồi Bành Cương và mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nếu không tận mắt nhìn thấy thì hắn tuyệt đối không thể tin lại có người có thể đánh ngã hai mươi sáu người. Nếu một hai người thì không có vấn đề gì, ba bốn người thì vẫn có thể, tám đến mười người thì vẫn có người làm được, nhưng một người có thể đánh bại hai mươi mấy người? Mà lại còn không bị thương chút nào? Người khác ngay cả chạm vào một góc quần áo ngươi cũng chưa tới? Ta kháo! Bành Cương cùng mấy người công an đối với thân thủ của Đổng Học Bân đã chịu phục, đã từng thấy qua người có thể đánh nhưng chưa từng thấy qua người có thể đánh đến như vậy!

Mọi người Văn phòng đường phố cũng hai mặt nhìn nhau, đều không biết nên nói gì.

Câu này ở Huyện Duyên Đài đã rất nhiều người ở trong lòng đã nói rát nhiều lần rồi, cuối cùng lần đầu tiên cán bộ khu Nam Sơn đều phải thốt lên trong lòng.

Hai mươi sáu người!

Ngươi đây là con mẹ nó sức chiến đấu gì!

“Đúng rồi!” Đổng Học Bân nhìn xung quanh: “Bành Khôn đâu?”

Chu Diễm Như và những người khác đều nhìn xung quanh: “Vừa rồi còn thấy ở đây”.

Vu Vinh Phong nói: “Bành Trưởng phòng này cũng quá không đảm đương?”

“Chạy rồi sao?” Sắc mặt Đổng Học Bân trần xuống, con mẹ nó, mày gây ra rắc rối cho tao, trút gánh nặng lên vai tao rồi bỏ chạy sao? Cục diện rối rắm này đều giao cho bọn tao? Bành Khôn? Chuyện này tao sẽ không để yên! Mày cứ chờ đó cho tao!

“Mặc kệ hắn, trước đem công tác làm cho xong” Đổng Học Bân quay sang nói với mấy người đội thành quản chấp pháp: “Có thể phá rồi, vất vả cho các anh!”

“Không có vất vả gì, nên làm, nên làm” Mấy người thành quản đều phục sức chiến đấu của hắn, nói chuyện tỏ ra khách sáo hơn trước nhiều.

Bắt đầu cưỡng chế dỡ bỏ!

Những người bị Đổng Học Bân đánh ngã xuống đất đã được người khác dìu đi, cửa ngõ nhỏ chỉ còn lại vài chiếc xe nâng, một vài thương hộ khác đều đứng ở cuối ngõ nhìn sang bên này, có người còn hét to.

“Tôi xem các người có dám dỡ không!”

“Đều dừng tay lại!”

“Cửa hàng của tôi! Ai dám dỡ bỏ tôi liều mạng với người đó!”

Thấy bọn họ lại tiếp tục, mặt Đổng Học Bân sầm lại, không nói lời nào, đi bên cạnh xe nâng tiến vào trong ngõ, sau đó hướng vào chính giữa, vẫy vẫy tay chỉ huy xe nâng.

Ầm ầm ầm!

Quầy hàng bên ngoài nhất nhanh chóng bị phá sập!

Có một vài thương hộ lại bị kích động, nhưng khi nhìn thấy Đổng Học Bân đứng ngay phía trước, không ai dám bước lên. Đổng Học Bân đại phát thần uy của đã làm cho tất cả mọi người kinh sợ. Người ta có thể đánh bại hai sáu người mà không mảy may bị thương, vậy thì ba sáu, bốn sáu người sợ cũng không nói chơi. Thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít, bọn họ cho dù có xông lên cũng chỉ là rước thêm họa vào thân.

Rầm rầm rầm!

Quầy hàng thứ hai sập xuống!

Nhìn tiệm may mà mình cho thuê bị sụp đổ, trong lòng Tiết Quý như rỉ máu. Trước kia hắn đều nghĩ mình đã là người đủ độc, ai ngờ hôm nay gặp được kẻ còn ác hơn cả hắn.

Có người vui có người buồn!

“Tốt!”

“Dỡ rất tốt!”

“Đúng rồi! Sớm nên dỡ bỏ đi!”

Người dân bị ảnh hưởng bởi những công trình vi phạm đứng xung quanh nhất tề vỗ tay! Bốp Bốp Bốp! Tất cả đều vì hành động cưỡng chế lần này của văn phòng đường phố mà kêu tốt! Cũng là vì Đổng Học Bân mà trầm trồ khen ngợi! Cảnh tượng đánh nhau vừa rồi còn hay hơn trên phim ảnh rất nhiều!

Đổng Học Bân biết mình đánh nhiều người như vậy, nhất định sẽ dẫn đến rất nhiều thị phi, nhưng hắn không thẹn với lương tâm, hắn không cảm thấy bản thân mình làm có điểm nào sai, nghe thấy dân chúng vỗ tay, Đổng Học Bân lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, hắn thấy như vậy là đủ rồi, một người vĩnh viễn cũng không có khả năng làm vừa lòng tất cả mọi người, Đổng Học Bân hiện tại chỉ kiên định thật lòng thật tâm làm điều gì đó cho dân chúng, hắn vốn cũng không phải là một người sợ phiền phức.

Người của Văn phòng đường phố như trút được gánh nặng. Cuối cùng thì cũng dỡ bỏ được!

Ai ai đều biết, hành động lần này thuận lợi như vậy đều là nhờ công lao của Đổng Học Bân. Nếu không có Đổng Học Bân tại thời điểm mấu chốt đã lấy thân mình bảo vệ người của Văn phòng đường phố, đứng ra chặn những thương hộ đang phẫn nộ kia, thì hiện tại bọn họ không biết đã có bao nhiêu người bị thương, còn không biết cả đời này đến bao giờ mới có thể dỡ bỏ những công trình xây dựng phạm pháp đó. Lần đầu tiên, tất cả đều có một cảm nhận mới Đổng Học Bân Chủ nhiệm vừa mới nhận chức của Văn phòng đường phố này.

Không nói cái khác, chỉ là sức chiến đấu cá nhân này đã là quá con mẹ nó dọa người rồi!

Đó không phải là một, hai người! Không phải ba, bốn người!

Cứ như vậy mà đánh ngã hơn hai mươi người khỏe mạnh!

Sức chiến đâu này thì ai có thể chịu nổi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi