QUYỀN TÀI

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tối qua Đổng Học Bân có hẹn chuông báo thức sáu giờ sáng, điện thoại vang lên ồn ào, hắn liền mở mắt, nhìn đồng hồ, đứng dậy mặc quần áo, vừa châm một điếu thuốc vừa gọi điện đến cơ sở gặp Bành Cương, xem tình hình giải quyết những thương hộ vi phạm kia thế nào.

Bành Cương đáp: “Bắt được mười người, trong đó có chín người đã cho câu lưu”.

“Tình hình ổn định chưa? Còn đến làm loạn ở đại viện khu ủy nữa không?”

“Tối hôm qua bắt người xong sau đó bọn họ tan ngay, hôm nay chưa thấy xuất hiện”.

“Thế là ổn rồi. Lão Bành, vất vả cho các anh rồi”.

“Nên mà”.

Đổng Học Bân bây giờ mới yên tâm. Tình hình có vẻ đã tạm lắng xuống, nhưng hắn không ngờ đến, thế cục vốn đã muốn dần dần bình phục xuống lại xảy ra biến hóa.

Trụ sở khu ủy.

Phó Trưởng phòng Tổ chức khu Nam Sơn Bành Khôn như ngồi trên đống lửa. Hôm qua, Bí thư Ủy ban kỷ luật quận đã một mình tìm hắn nói chuyện qua, hỏi hắn về chuyện văn phòng đường phố Quang Minh phát sinh ẩu đả ở ngõ Liễu sáng hôm qua. Bành Không biết mình lúc đó đã có chút hơi quá, giờ đây hắn thấy mình như đang ngồi cạnh tổ ong, cả đêm không tài nào chợp mắt nổi. Bây giờ hắn chỉ biết là bản thân tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì, tháng sau là bắt đầu lớp bồi dưỡng cán bộ ở trường Đảng rồi, tháng sau nữa, Bành Khôn sẽ được điều đến công tác ở khu Tây Bình, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Sự thay đổi công tác lần này đối với hắn cực kì quan trọng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Bành Không nghiến răng một cái, cầm di động ấn một dãy số, “Alo, Tổng biên tập Trần, tôi Bành Khôn!”

Sau khi gác điện thoại, Bành Không phát ra một tiếng cười lạnh.

Mười lăm phút sau, chuông điện thoại của Đổng Học Bân vang lên.

Hắn đang ở trong nhà bếp làm bữa sáng, nghe thấy chuông liền nhấc máy: “Ai vậy?”

“Là Đổng chủ nhiệm văn phòng đường phố Quang Minh?” Là giọng của một nam thanh niên, “Tôi là Lưu Cương, phóng viên Nam Khởi thần báo, muốn phỏng vấn anh một chút. Không biết sáng nay anh có thời gian không?”

Nam Khởi thần báo?

Tờ báo này hình như Đổng Học Bân đã nghe tên qua, chỉ là một tờ báo bình thường, sức ảnh hưởng cũng chỉ trung bình mà thôi.

Đổng Học Bân nhăn mặt nhíu mày nói: “Sáng nay tôi còn có việc, có chuyện gì cứ nói qua điện thoại đi!”

Lưu Cương giọng điệu hơi dừng chút, thản nhiên nói: “Sáng sớm hôm qua ở ngõ Liễu Hạng xảy ra vụ ẩu đả, nghe nói là người của văn phòng đường phố Quang Minh đánh người dân, có hai mấy người bị thương, hiện có hai người vẫn nằm viện điều trị. Vì một người có thể đánh hai mươi sáu người bị thương là chuyện khó tin nên trừ những người tận mắt chứng kiến đều cảm thấy nghi ngờ, sau khi đồn ra vẫn rất nhiều người không tin, tin đồn dần dần trở thành người của văn phòng đường phố Quang Minh đánh bị thương hai mấy người dân, như vậy có vẻ phù hợp hơn. Không biết chuyện này Đổng chủ nhiệm có giải thích gì không?”

Như thế nào lại là chuyện này?

Đổng Học Bân nghe đã cảm thấy phiền: “Lúc đó là có người xúi giục quần chúng nên mới dẫn đến chuyện thương hộ địa phương bao vây tấn công như vậy, chúng tôi phản kích cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi”.

Lưu Cương nói: “Nhưng các anh không nghĩ đến ảnh hưởng của việc ẩu đả với người dân sao?”

Hừ, ngươi còn còn dạy dỗ chúng tôi sao?

Đổng Học Bân lạnh lùng nói: “Là phóng viên Lưu đúng không? Tô nghe giọng điệu anh nói có chút không đúng. Tình hình cụ thể thế nào các anh tự mình tìm hiểu đi!”

Lưu Cương lạnh nhạt nói: “Chúng tôi đã tìm hiểu qua rồi, nhưng cũng phải có một chút tư liệu sống”.

“Nếu tìm hiểu qua rồi thì cuộc điện thoại này anh không nên gọi cho tôi mà nên gọi cho những thương hộ vi phạm hỏi họ tại sao lại bao vậy tấn công người của chính phủ, tại sao biết luật mà còn vi phạm, tại sao coi thường pháp luật!”

“Chúng tôi đã phỏng vấn vài người dân bị thương ở bệnh viện, họ đều rất bức xúc, họ đã mất hết lòng tin, sự tín nhiệm với các ngành chính phủ. Đổng Chủ nhiệm, anh nói tôi cũng không thể lý giải được, văn phòng đường phố Quang Minh các người cho rằng hành vi chính mình là chính xác?”

Ngươi đến đây bới lông tìm vết sao? Muốn làm gì đây? Chúng tôi vất vả vì sự an toàn tính mạng của nhiều người dân mà chỉnh đốn các công trình xây dựng vi phạm, đám thương hộ phạm pháp kiêu ngạo cầm dao cầm gậy tấn công chúng tôi, tại sao bây giờ mọi mũi nhọn đều hướng về phía chúng tôi? Chẳng lẽ bọn họ kinh doanh trái phép hắn là đúng? Bọn họ xây dựng công trình vi phạm hẳn là đúng? Chúng tôi làm trái lại là chúng tôi không đúng sao?

Đổng Học Bân nghe liền rõ ràng: “Tìm hiểu sự thật một cách sâu sắc, trung thành đưa tin sự thật, tôi nhớ không sai đó là chức trách của nhà báo đúng không? Nếu Nam Khởi thần báo các người đến sự thật còn không nắm rõ, vậy thì tôi cũng không thể nói cái gì khác với anh được!”

Lưu Cương nói: “Tôi biết tình hình là có có hai mấy người dân bị người văn phòng đường phố các anh đánh bị thương. Mọi người đều tiếng oán than dậy đất, tất cả mọi người đều…”

Cút con mẹ mày đi!

Đổng Học Bân không muốn tốn lời với tên này, trực tiếp cúp máy. Cái thứ gì vậy không biết!

Hắn không có thành kiến gì với giới phóng viên, nhưng tên Lưu Cương của Nam Khởi thần báo này làm hắn ghê tởm, cái gì cũng không biết, mù quáng nói cái này cái kia, chỉ trích cái này cái nọ, chỉ nghĩ đến có tin tức đăng lên là viết, làm thế nào thu hút người đọc thì viết? Với tiêu đề “Cán bộ nhà nước đánh quần chúng” nhất định sẽ thu hút người đọc. Nhưng đây là sự thật hay sao? Đúng là cắt xén xuyên tạc!

Ăn qua bữa sáng, Đổng Học Bân xem tin tức một chút.

Mười phút…

Hai mươi phút…

Nửa tiếng…

Kênh truyền hình khu Nam Sơn phát sóng về công tác triển khai chấn chỉnh toàn diện công trình xây dựng trái phép, nhưng xem ra bên quận cũng có ý kiêng dè, không hề nhắc đến chuyện xảy ra hôm qua của văn phòng đường phố Quang Minh.

Tám giờ rưỡi, Đổng Học Bân xách túi xuống lầu, đến văn phòng đường phố.

Văn phòng bí thư.

Đổng Học Bân vừa mới vào phòng một lúc thì Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính Chu Diễm Như vội vàng gõ cửa đi vào.

“Chủ nhiệm! Đã xảy ra chuyện!” Chu Diễm Như cầm một tờ báo trong tay.

“Sao vậy?” Đổng Học Bân hiện tại sợ nhất nghe thấy ba chữ “có chuyện rồi”, thật là đau đầu.

Chu Diễm Như mở tờ báo ra, chỉ chỉ vào chỗ dưới cùng ở trang nhất: “Đây là tờ Nam Khởi thần báo mới nhất, ngài xem xem, viết về văn phòng chúng ta”.

Đổng Học Bân sắc mặt biến đổi, cúi đầu càm lấy tờ báo đưa lên xem, nhất thời liền phát hỏa, trên đó lại có thể viết về chuyện cưỡng chế dỡ bỏ ở phường Quang Minh hôm qua, trên báo căn bản không có viết nguyên nhân, cũng không nói về sự xúi giục của Bành Khôn, chỉ nói trong quá trình cưỡng chế nhân viên công tác của văn phòng đường phố Quang Minh đánh bị thương hai mấy thương hộ và người dân, nói người dân tâm trạng rất phẫn nộ, trên đó còn có một bức ảnh người dân bị đánh mặt mũi bầm dập ở trong bệnh viện. Trang báo này mầu sắc lại rất đậm, ở cuối còn ghi là phóng viên Lưu Cương viết!

Cửa bồng nhiên lại mở ra!

Bí thư kỉ ủy Khúc Nghĩa Cường cầm một tờ báo bước nhanh vào “Nam Khởi thần báo thật là làm bừa! Thương hộ bao vây tấn công chúng ta thì không hề viết? Chuyện thương hộ dùng dao tấn công thì không viết? Việc mấy trăm người ở cái ngõ nhỏ vỗ tay trầm trồ khen ngợi thì không viết? Đây là cái loại báo gì chứ? Phiến diện bát nháo! Đây không phải là bôi tro trát trấu lên mặt văn phòng đường phố chúng ta hay sao? Thế này thì quần chúng sẽ nghĩ nghĩ như thế nào? Sự thật đâu chứ?”

Đổng Học Bân bình tĩnh nói: “Lưu Cương của Nam Khởi thần báo sáng nay có gọi điện cho tôi, lúc đó tôi nghe giọng điệu của hắn ta đã không đúng, đây là cố ý bới lông tìm vết!”

Chu Diễm Như phẫn nộ nói: “Như thế này là đi quá xa rồi! Đây là cố ý bẻ cong sự thật!”

Lúc này, Chủ nhiệm phụ trách tuyên truyền Vu Vinh Phong nghe được tin, lập tức đến phòng của Đổng Học Bân. Tờ báo này vừa ra đã làm cho tất cả mọi người ở văn phòng đường phố Quang Minh như ngồi trên lò lửa. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến danh dự mà còn hủy hoại nghiêm trọng đến hình ảnh của bọn họ!

Đổng Học Bân đập bàn một cái, “Vu Chủ nhiệm, anh liên hệ với phòng Tuyên truyền bên khu ủy một chút, xem xem có thể thông qua trên đó để đem kì báo Nam Khởi thần báo này rút về hay không!”

Vu Vinh Phong biết là không thể, nhưng mà vẫn đi.

Chu Diễm Như hỏi: “Chủ nhiệm, hiện tại phải làm sao?”

Đổng Học Bân nhìn nhìn tờ báo, vỗ mạnh lên mặt bàn, “Nam Khởi thần báo này từ trước tời giờ đều viết bài kiểu nhiễu loạn sự thật thế này sao?”

Chu Diễm Như suy nghĩ một chút: “Cùng không phải, nhưng so sánh với các tờ báo khác thì bọn họ quả thật cái gì cũng dám viết”.

“Đúng rồi” Khúc Nghĩa Cường bỗng nói: “Năm ngoái nhà chúng tôi đi nhà hàng, hình như có nhìn thấy Bành Trưởng phòng Tổ chức cùng Tổng biên tập Nam Khởi thần báo dùng cơm với nhau”.

Bành Khôn và Nam Khởi thần báo?

Đổng Học Bân liền hiểu ngay, hóa ra đây là giở trò quỷ?

“Bành Khôn?” Chu Diễm Như buồn bực nói: “Hắn là nhìn đại cục thế nào? Làm cho tòa soạn báo viết loạn như vậy? Đây không phải là hủy hoại danh dự của văn phòng chúng ta sao! Danh dự của khu cũng bị họ làm ảnh hưởng. Nói cho cùng thì chuyện này chính là do bên phòng Tổ chức khiêu khích ra. Nếu không phải do Bành Khôn nhúng tay loạn vào thì cơ bản sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bây giờ hắn làm mọi thứ loạn cả lên để đổ lên đầu chúng ta sao? Đây là thứ gì vậy!”

Đổng Học Bân tâm trạng cũng không tốt, khoát tay ra hiệu cho bọn họ trở về, một mình ngồi đó hút thuốc.

Bài báo này của Nam Khởi thần báo trong thời gian ngắn đã lập tức khiến cho dân chúng phản ứng mãnh liệt, rất nhiều người dân không rõ chân tướng sự việc gọi điện đến văn phòng đường phố Quang Minh, có người không phân tốt xấu liền mắng chửi, gây ảnh hưởng rất nhiều cho công việc của văn phòng bọn họ.

Mười giờ sáng, Đổng Học Bân gọi điện sang bên khu thăm dò, nhưng tin tức trở về lại làm cho Đổng Học Bân tức giận không thôi. Không biết lãnh đạo khu nào khơi lên, vốn dĩ hôm qua Ủy ban kỷ luật đã có ý dừng lại ở đây, nhưng mọi chuyện lại xuất hiện biến chuyển, bên khu hình như là muốn xử phạt Đổng Học Bân!

Con mẹ nó! Khinh người quá đáng!

Đây là muốn đem Nam Khởi thần báo mà đâm lao phải theo lao?

Đổng Học Bân đập bàn đứng dậy, hắn thừa nhận là hắn vẫn chưa có quan hệ tốt với mấy lãnh đạo bên khu, vậy nên mới gặp phải tình trạng tứ cố vô thân, hiện tại mới không có người giúp đỡ nói một câu công bằng, nhưng các người nha cũng không thể quá khi dễ người như vậy chứ? Tôi bảo vệ người của tôi, bảo vệ sự an toàn nhân viên công tác văn phòng đường phố chúng tôi! Tôi bảo vệ lợi ích, giải quyết khó khăn cho biết bao người dân bị xâm hại bởi những công trình xây dựng trái phép! Không có một câu khưn ngợi! Hiện tại ngược lại muốn xử phạt tôi? Bằng vào con mẹ nó cái gì!

Chỉ vì một bài báo hoàn toàn không phù hợp thực tế của Nam Khởi thần báo?

Cút con mẹ chúng mày đi!

Không để tôi yên à? Được! Ai không để tôi yên! Tôi con mẹ nó cũng sẽ không để người đó yên! Tôi cũng muốn nhìn xem ai đấu qua ai! Tôi cũng muốn nhìn xem ai con mẹ nó dám xử phạt tôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi