QUYỀN TÀI

Tan tầm.

Sắc trời còn chưa tối, mặt trời vẫn chưa lặn.

Một buổi chiều, văn phòng đường phố Quang Minh bao phủ trong bầu không khí khẩn trương, mọi người nói chuyện làm việc cũng cẩn thận rất nhiều, đều quan sát tình thế phát triển.

Reng reng reng, Đổng Học Bân đang ở phòng làm việc thu thập đồ chuẩn bị về nhà nhận được một cú điện thoại.

Là cảnh sát phân cục gọi tới "Xin hỏi là Đổng chủ nhiệm sao?"

Đổng Học Bân đáp "Là tôi, tra thế nào rồi?"

"Chúng tôi đi điều tra một chút tình huống, bất quá Quách Minh Phong và Tiết Hiểu Lượng vẫn giữ lời khai như cũ."

"Nói như vậy, nếu như bọn họ không thừa nhận, tôi phải chịu cái tiếng xấu này?"

"Xin lỗi, vật chứng không tìm được, hai người kia đều có cùng chung lời khai, cho nên chuyện tình rất khó có kết quả mới.”

"Vết thương trên mặt của Quách Minh Phong còn không nói rõ được sao?"

"Cái này chưa đủ, không có cách nào chứng minh đó là do Tiết Hiểu Lượng làm."

"Vậy chuyện nghiệm thương tạo giả? Có kết quả chưa?"

" Người của chúng tôi đang cùng ở bệnh viện Đệ Nhất điều tra Hiểu Lượng, nếu có tin tức chúng tôi sẽ liên hệ ngài trước."

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân trong lòng nói mấy giờ rồi? Còn đang ở bệnh viện nghiệm thương? Hiển nhiên là Tiết Khánh Vinh kéo dài thời gian, làm công tác tương quan muốn đem chuyện tình gạt qua một bên, bất quá Đổng Học Bân hiện tại quan tâm nhất không phải hai cha con Tiết Hiểu Lượng, hắn muốn giải quyết chuyện của Quách Minh Phong trước rồi mới đi xử lý bọn họ, ai cũng chạy không được!

Nhưng làm sao giải quyết Quách Minh Phong?

Ủy ban kỷ luật tra không được, điều động không phê được, chuyện làm cứ chứng giả lại không có chứng cứ, đi theo trình tự bình thường mà nói tựa hồ không biện pháp có làm gì Quách Minh Phong, thật đúng là không cách nào ra tay. Cái này cũng là tác hại của việc không làm tốt quan hệ với lãnh đạo khu Nam Sơn từ khi Đổng Học Bân tiền nhiệm, dưới tình huống như vậy, không có trợ lực của lãnh đạo khu Đổng Học Bân thật sự nửa bước khó đi, có lý cũng không có chỗ nói, chỉ có thể nhìn Quách Minh Phong hãm hại mình mà không có cách nào làm gì được? Đổng Học Bân chớp mắt, mình không có biện pháp? Sao có thể, nếu thủ đoạn bình thường không được, vậy tôi dùng thủ đoạn phi thường, đây chính là vốn ban đầu của anh em! Tôi muốn nhìn xem có thể động vào lão già ông hay không!

Đấu với tôi? Hãm hại tôi?

Vậy ông cũng đừng trách tôi không khách khí!

Chạng vạng.

Toà nhà văn phòng đường phố Quang Minh.

Ăn cơm xong Đổng Học Bân ghé vào cửa sổ hút thuốc, máy tính phía sau đang phát một ca khúc được yêu thích, ngón tay hắn đang để trên bệ cửa sổ mà gõ theo nhịp.

Một phút đồng hồ...

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Đột nhiên, một người thân ảnh của phụ nữ trung niên xuất hiện ở tại cửa khu, tay phải bà ấy cầm theo một giỏ rau xanh, hình như là vừa mua đồ ăn trở về, Đổng Học Bân biết người này chính là vợ của Quách Minh Phong, nghe nói không có công tác, sau khi nhà máy sau khi thì vẫn ở nhà.

Tới rồi!

Nhà của Quách Minh Phong ở tầng hai số 201.

Đổng Học Bân không nhanh không chậm dụi tàn thuốc, tắt nhạc, đi tới trước cửa mở cửa ra, xuống lầu.

Kịch kịch kịch.

Tiếng bước chân của vợ Quách Minh Phong càng ngày càng gần, tiếng cửa mở cũng bắt đầu.

STOP!

Thời gian dùng lại!

Bởi vì thời gian còn thừa không nhiều lắm, cho nên Đổng Học Bân cũng nhanh chân hơn, đi xuống lầu vừa nhìn thấy người phụ nữ trung niên mở cửa đi vào nhà, tay đang nắm lấy cửa, duy trì cái tư thế bất động này, Đổng Học Bân lập tức đi đến, thân thể hơi nghiêng vào trong, đưa mắt nhìn, chỉ thấy Quách Minh Phong đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, gạt tàn thuốc phía trước tất cả đều là tàn thuốc. Đổng Học Bân khóe mắt lạnh lẽo, không chậm trễ nữa cái gì, đi nhanh vào phòng ngủ, cánh cửa mở ra, Đổng Học Bân sau khi vào phòng ngủ thì mặc niệm một tiếng STOP giải trừ!

Thời gian khôi phục.

"Đã trở về?" Là tiếng của Quách Minh Phong.

"Tôi trở về hay không trở về ông không nhìn thấy à?" Vợ của ông ta mang theo cơn tức nói.

"Làm gì vậy? Không có việc gì tìm việc có phải không?"

"Dọc đường trở về ông biết người của cơ quan ông dùng ánh mắt gì nhìn tôi không? Hả? Ông thật là uất ức! Rõ ràng bị cái tên Tiết Hiểu Lượng đánh! Còn sống chết không thừa nhận! Còn đắc tội Đổng Học Bân! Hiện tại không ít người đều nói ông làm cứ chứng giả!"

"Bọn họ muốn nói gì cứ nói! Dù sao cũng không chứng cứ!"

"Ông nói ông không có việc gì đi đắc tội với người đứng đầu của văn phòng đường phố làm gì?"

"Bà thì biết cái gì? Hả? Tôi không đắc tội tên họ Đổng, lẽ nào kêu tôi phải đắc tội Tiết Khánh Vinh? Hai người bọn họ ai nặng hơn? Tiết Khánh Vinh gọi một cú điện thoại cho tôi ám chỉ tôi cắn chết Đổng Học Bân! Đó là bộ trưởng bộ tổ chức! Tôi có thể làm sao bây giờ? Bà nghĩ rằng tôi nguyện ý làm chứng cho Tiết Hiểu Lượng? Tôi hận không thể một cước đá chết thằng khốn ấy!" Ở nhà mình, Quách Minh Phong nói cũng không có kiêng kỵ.

"Nhưng Đổng Học Bân rõ ràng cứu ông, ông còn..."

"Hiện tại nói cái này hữu dụng sao? Hắn giải vây cho tôi cũng là không có ý tốt, là muốn mượn hơi tôi đến bên hắn, gây xích mích quan hệ của tôi và Tân Khoa, nếu hắn có mục đích của, tôi giúp Đổng Học Bân hắn được làm gì? Hơn nữa, có tên họ Đổng hắn ở tại văn phòng đường phố một ngày thì Tân Khoa bị đè một ngày, nếu Cảnh Tân Khoa không đi lên, vị trí của tôi làm sao lên? Cho nên tên họ Đổng là chổ cần đắc tội, tôi nghĩ nếu có thể đẩy hắn vào chổ chết, vị trí của tôi phỏng chừng có thể càng tiến thêm một bước, ai ngờ bên bệnh viện xảy ra vấn đề, Tiết Hiểu Lượng còn chơi nghiệm thương giả cái gì? Bây giờ xem ra là không làm gì được tên họ Đổng, coi như mạng hắn lớn." Quách Minh Phong cũng hiểu được mình tính sai, Đổng Học Bân không xuống đài, chuyện mình làm chứng cứ giả cũng là một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ, Quách Minh Phong tâm tình cũng không tốt.

Trong phòng ngủ.

Đổng Học Bân nghe được nổi nóng, hay lắm Quách Minh Phong, tôi con mẹ nó có ý tốt cản một gậy cho ông, cứu ông ra từ dưới tay của Tiết Hiểu Lượng, tôi còn bị nói là không có ý tốt? Ông còn không cần tốt giúp? Ông còn cho rằng tôi cứu ông là chuyện đương nhiên? Ông cho rằng mình là cái thá gì chứ? Thì ra Tiết Khánh Vinh cho ông áp lực chỉ là chuyện thứ hai, ngay từ đầu ông đã dự định hại tôi chết? Là vì chính ông thăng quan mới ở phía sau đâm tôi một đao? Hắc, cái này không phải muốn chơi tôi sao?

Ông đây là tìm đường chết!

Đổng Học Bân đưa tay lấy điện thoại di động ra, muốn ghi âm, mục đích lần này hắn tới cũng là vì thế, Quách Minh Phong vừa rồi nói đem chuyện làm cứ chứng giả nói ra, đủ để làm chứng cứ, nhưng chuyện tới trước mắt Đổng Học Bân đột nhiên nghĩ như vậy không thích hợp, nếu như đem băng ghi âm nặc danh cung cấp cho cảnh sát, ai cũng có thể nhìn ra tới chuyện này là mình làm, len lén lắp đặt máy nghe trộm trong nhà cán bộ? Cái danh tiếng này quá kém, đây là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, Đổng Học Bân cũng không muốn làm ra ấn tượng vì mục đích không từ thủ đoạn. Hơn nữa Quách Minh Phong làm cứ chứng giả, tình huống quả thật quá rất nhỏ, cho dù đem ghi âm đưa đến trong tay cảnh sát, Quách Minh Phong đến lúc đó cũng có thể nói hắn uống say nhớ không rõ chi tiết đánh người, đẩy qua đẩy lại, dù ủy ban kỷ luật có xuống tra, có Cảnh Tân Khoa ở sau lưng hỗ trợ, Quách Minh Phong cũng sẽ bị điều đến chổ khác, muốn bị cách chức thì cái chứng cứ này còn chưa đủ lực.

Không được.

Không chỉ không đạt được mục đích giết chết Quách Minh Phong, cũng có vẻ mình rất không có trình độ.

Đổng Học Bân chớp chớp mắt, bắt đầu suy nghĩ, sao mới có thể hoàn toàn đẩy ngã Quách Minh Phong toàn bộ? Khiến cho ông trở mình không được?

Chỉ nghe đối thoại bên ngoài còn đang tiếp tục.

"Đổng Học Bân hiện tại không có việc gì, sau này ông làm sao bây giờ?"

"..."

"Nói đi, làm sao bây giờ?"

"Nhìn xem đi, dù sao hắn cũng không có biện pháp làm gì tôi."

"Người ta là người đứng đầu, có thể không có cách làm gì ông?"

"Cái này thì bà không hiểu, nếu như những người khác thì còn đỡ, bất quá Đổng Học Bân còn kém lắm, thứ nhất hắn vừa tiền nhiệm không lâu quan hệ các phương diện chưa đủ, thứ hai, bà cũng nghe nói chuyện tiệc cưới lần trước? Đổng Học Bân một hơi đắc tội với Nguyệt Hoa khu trưởng và vợ của Vương An Thạch, hiện tại quan hệ của hắn cùng trong khu rất kém cỏi, đây là việc rất có thể muốn mạng của hắn, hơn nữa trên tôi còn có Tân Khoa, Tân Khoa sẽ không để cho Đổng Học Bân làm loạn, Đổng Học Bân muốn đụng đến tôi, không có chứng cứ, trong khu cũng không có khả năng đồng ý." Nói nói, Quách Minh Phong trên mặt cũng lộ ra biểu tình dễ dàng, không sai, Đổng Học Bân không làm gì được, nghĩ tới đây ông ta cũng yên tâm.

"Thật sự không có việc gì?"

"Khẳng định không có việc gì, đắc tội hắn cũng đã đắc tội rồi, hối hận cũng vô dụng, dù sao Đổng Học Bân hắn phân lượng còn kém, cùng lắm thì sau này tôi đổi đến cơ quan khác tách hắn ra là được, hắn còn có thể đánh chết không tha? Không thể trêu vào tôi trốn không được? Quan sát đi, không chừng lần này là một cơ hội Tiết Khánh Vinh trong chuyện này thiếu tôi một nhân tình, ông ta ở khu Nam Sơn nhiều năm như vậy, lần này chuyện giả tạo nghiệm thương phỏng chừng cũng không sinh ra ảnh hưởng quá lớn với ông ta, đến lúc đó nếu như ông ta giúp tôi ra sức, bên Tân Khoa tôi qua lại một chút, phỏng chừng qua một thời gian, không chừng tôi còn có thể thăng lên một cấp."

"A? Còn có thể đề bạt?" Vợ ông ta ngẩn người, có chút không tin, bà ấy cho rằng người đứng đầu sau này không xử lý chồng mình đã là chuyện tốt, sao còn có thể thăng chức?

Quách Minh Phong cũng là vừa nói vừa thu xếp suy nghĩ của mình, nghĩ tới, ông ta cũng có chút kích động lên "Tôi giúp con trai Tiết Khánh Vinh một việc lớn như vậy, chờ chuyện tình đi qua, Tiết Khánh Vinh sẽ không nhìn Đổng Học Bân làm tôi khó dễ, cái này gọi là luận công phát thưởng, tôi thật đúng là nhân họa được phúc!"

Đổng Học Bân trong phòng thiếu chút nữa bị ông ta chọc cho nở nụ cười, làm chứng cứ giả hãm hại tôi, ông con mẹ nó còn muốn thăng quan? Ông thật đúng là coi thường Đổng Học Bân tôi quá!

Hắn vợ nói: "Nói như vậy, ông đắc tội Đổng Học Bân là một bước cờ tốt?"

"Lạc quan mà nói thì như vậy cũng không sai." Quách Minh Phong cười nói: " Cái loại người như hắn đắc tội cũng đã đắc tội, hắn cũng không phải Vương An Thạch."

"Hừ, nếu như chọc Vương bí thư, tôi thấy ông sợ đến sớm đái trong quần rồi."

"Vương An Thạch làm sao?" Quách Minh Phong hờn giận nói: " Nói trắng ra cũng là một người bám váy, dựa vào quan hệ của nhà vợ mà ngẫu nhiên đi tới, bà nói ông ta thật sự có bản lĩnh sao? Tôi thấy không phải, vài năm nay nhìn ông ta bị Nguyệt Hoa khu trưởng đè, người đứng đầu và người đứng thứ hai sắp ngồi ngang hàng rồi."

" Đó là ông ghen ghét người ta."

"Ghen ghét ông ta làm gì?"

"Ghen ghét gia thế của vợ người ta tốt! Vóc người tốt hơn tôi!"

"Lời này cũng không đúng, năm ngoái có một lần tôi đi khu ủy, tại một góc không chú ý, đã đụng vào vợ của Vương An Thạch, cánh tay tôi vô tình chạm phải ngực của bà ta, khá mềm, bất quá rõ ràng là có chút hơi nhão, vẫn là vợ tôi tốt."

"Đừng sờ bậy."

"Chồng của bà ngay cả vợ của bí thư khu uỷ còn sờ qua, tôi còn không thể sờ bậy?"

"Cút đi, chỉ biết nói bậy."

Vợ chồng với nhau, nói chuyện cũng không có kiêng kỵ.

Có thể nói là người nói vô tâm người nghe hữu ý, nghe đến đó, Đổng Học Bân đột nhiên ánh mắt sáng ngời, một chủ ý cực kỳ thiếu đạo đức nổi lên trong đầu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi