QUYỀN TÀI

Đổng Học Bân mang theo một túi đỏ lớn từ trong bách hóa tây đơn quân quá đi tới. lại vừa ngồi vừa đứng xe công cộng, vào tiêu khu Tây Tứ phụ cận nơi ở của một người bình thường. Đổng Học Bân nghĩ rất rõ ràng, mình đường đột đăng môn khắng định có chỗ không đẹp, cho nên nhất định phải mang cái gì đó, đây là lễ tiết, đã Lưu Hoa không thu tiền không thu rượu, chỉ có thể mang một ít đồ trang điểm cho thể tử Lưu Hoa, chi mong sẽ không bị cự tuyệt.

Tiểu khu không lớn, ước chừng chỉ có bảy tám khu vực.

Ở đây không phải khu nhà quốc an gia, cũng không cần đăng ký, ngoài cửa chỉ có một bảo vệ tại chỗ thu phí đỗ xe.

Đổng Học Bân lay tay vuốt vuốt tóc, vừa cất bước muốn đi đến bên trong, nhưng chán vừa gìơ lên một nữa, dư quang khóe mắt hắn đột nhiên kinh ngạc phát hiện một bóng người - lại là Quách Thuận Kiệt.

Lúc này hắn đang từ bổn hoa tiêu khu bên kia đi ra ngoài, trong tay mang theo một túi nhựa đựng táo, sắc mặt có điểm nhục nhã. Đổng Học Bân xem xét liên hiểu, người này khắng định cùng tìm đến quan hệ với Lưu Hoa.

Đổng Học Bân chạy nhanh rời khỏi cửa ra vào, núp dưới dưới một cây liễu.

Tâm tình Quách Thuận Kiệt thật sự không tốt, làm một lão nhân chờ đợi tại phòng tổng hợp đã nhiều năm, hắn đương nhiên tình tường Lưu Hoa cũng không thu lễ vật, cũng không cho rằng người ta làm việc nguyên tắc, nhưng Quách Thuận Kiệt dù như thế nào cũng không nghĩ đen, Lưu Hoa lại cố chấp đến bước này, ngay cả quả táo bình thường cũng không thu, khoát tay đã đuôi mình đi. A, chắng lẽ hắn nhìn thay dưới quả táo đè nặng một phong thư có một vạn đồng sao? Không thể nào?

Tức giận một lát, Quách Thuận Kiệt cũng nghĩ thông, Lưu Hoa đã không hướng về mình, khắng định cùng sẽ không thiên vị một bên Quách Phàn Vỹ, như vậy là được, chỉ cần Lưu Hoa một mực tiếp tục phong cách “vinh viễn bò quyền” hội trên Đảng ủy, Quách Phàn Vỹ không có khả năng áp đảo mình, chức Phó Chủ nhiệm này là do mình quyết định!

Nhìn Quách Thuận Kiệt dần dần đi xa, Đổng Học Bân mới từ dưóti bóng cây đi tới, trên mặt lường lự một lát, vẫn đi vào tiêu khu.

Nhà một, tầng năm.

Đổng Học Bân hít vào một hơi, ấn chuông cửa phòng 501.

Leng keng, leng keng, cửa mở, lộ ra khuôn mặt Lưu Hoa Văn bình tĩnh, “...Cậu tìm ai?”

Đổng Học Bân có diêm khân trương, vội hỏi: “Lưu Cục trưởng, ngài không có khả năng không biết tôi, tôi là Đổng Học Bân phòng tổng hợp, vốn nghĩ mười một tết tới bái phòng ngài, kết quả văn phòng trưởng phòng Lý bị cháy, tôi bị thương nhập viện, không tới kịp tói” Hắn nhắc qua công trạng một lần, muốn nhìn một chút xem Lưu Hoa có biết mình hay không.

Lưu Hoa không lộ ra chút biểu tình nào, nhìn hắn một chút, nhàn nhạt à một tiếng.

Thấy hắn không nói tiếp, Đổng Học Bân ngượng ngủng cười, đưa gói to không trong tay tới, “Cho a di chút đồ trang điểm, thật sự không là cái gì đáng giá, ngài nhất định phải nhận lấy” Sợ hắn không tin, Đông Học Bẳn còn mở gói to cho hắn nhìn rõ ràng. Tuy theo tuổi Lưu Hoa để phân tích, vợ hắn phòng chừng chi lớn hơn mười tuổi gì đó so với mình, nhưng người ta là lãnh đạo, cái âm thanh a di này cũng không đột ngột.

Lưu Hoa dáng vẻ mười phần thư sinh chán mày hơi nhắn nhắn, “...Tâm ý tôi nhận, cái gì đó lấy về”.

Đổng Học Bân không cam lòng nói: “Lưu Cục trưởng, tôi...” “Lấy đi” Lưu Hoa mất kiên nhẫn đẩy tay.

Không được sao? Đổng Học Bân thở dài một hơi trong nội tâm, xem ra muốn tiến công chiếm đóng cái Cục trưởng mở muối không vào này, quả nhiên rất khó khắn. Ài, cũng là mình nghĩ sự tình quá đơn giản, cho rằng cầm làm hộp trang phâm lại tìm cách tiếp xúc với thể tử Lưu Hoa, đi thoáng qua lộ tuyến cứu quốc đường cong là có thể thu phục, nhưng nào có dễ dàng như vậy? Nhìn thấy không? Người ta đến cửa cũng không cho mình tiến vào!

Ài, nhưng cái này thì làm sao?

Đổng Học Bân tin tưởng Lưu Hoa không thể nào không có chỗ cần cầu, mỗi người đều có thứ gì đó muốn tìm được hoặc là cần thìết, chỉ cần tìm được rồi cái diêm này thì dễ làm rồi.

Ví dụ như Dương Nhất Trung, hắn cần uy tín, chuyện hắn xấu hổ biết rất ít chừ, cho nên Đổng Học Bân dùng back tra ra bản thảo để cho hắn hài lòng, chiếm được hảo cảm của Dương phó cục trưởng.

Ví dụ như Chu Trường Xuân, hắn thích đầu tư cổ phiếu, cần tôn trọng, cho nên giúp hắn xào cổ phiếu hơn nữa sau này hắn khỏi bệnh trả lại cho hắn tôn trọng, Đổng Học Bân lấy được danh ngạch Chu Trường Xuân Phó Chủ nhiệm đề cử.

Ví dụ như Lý Khánh, cần né tránh khỏi trách nhiệm sự kiện cháy kia sinh ra, cho nên giúp hắn đưa văn kiện, Đổng Học Bân thắng được hảo cảm của Lý Khánh và đề danh Phó Chủ nhiệm. Ví dụ như Từ Yến, nàng muốn đả kích tĩnh địch, cho nên giúp nàng thắng trận đấu, Đổng Học Bân được Từ Yến tín nhiệm.

Nhưng... Lưu Hoa cân cái gì?

Mình làm sao biêt được hắn thích gì?

Reng reng reng, điện thoại vang lên trong túi áo ngủ của Lưu Hoa.

Lưu Hoa đưa mắt nhìn dày sổ, tiếp chuyện nói: “Tỷ phu? A... tôi ở nhà... phải không? Cha nói với mẹ... Biết rồi, ngày nào đó cụ thể... đi... đi... ừm...” Hắn một tay cầm điện thoại một tay sờ đầu, móc ra một quyền sổ màu đen tùy thân mang theo ghi việc cần nhớ, xoạt xoạt viết cái gì đó, “Được, tôi nhớ rồi, bên cạnh tôi còn có chút chuyện, cứ như vậy trước? Được, thôi nhé”.

Nhìn sang cái sổ ghi việc kia, Đổng Học Bân suy nghĩ đến xuất thần.

Quý nhân hay quên việc, rất nhiêu lãnh đạo tựa hồ cùng có thói quen ghi cái gì đó trên vở, xem ra Lưu Hoa cũng không ngoại lệ. Bình thường mà nói, cái loại vỡ này đều là rất quan trọng, giống loại nhật ký, sẽ không lấy ra cho người khác xem.

Như vậy, Đổng Học Bân muốn hiểu rõ Lưu Hoa cần gì đó... Có thể tìm tháy ở phía trên quyền vở kia hay không?

Rất có thể, phi thường có thể, ví dụ như Lưu Hoa thích đầu tư cổ phiêu mà nói, giá cổ phiếu thành phẩm và số hiệu cổ phiếu, tám phần sẽ ghi ở trên mặt, ví dụ như Lưu Hoa có cái sự tình gì phiền não mà nói, trên vỡ có lẽ sẽ không ghi rõ ràng rành mạch, nhưng chi nói qua qua chắc chắn là có, chỉ cần biết được Lưu Hoa có cái gì cần thìết, Đổng Học Bân có thể từ góc độ rất tốt để ra tay.

Lưu Hoa cúp điện thoại ngó ngó hắn, “Còn có việc sao?”

Đối với người khác mà nói, muốn thần không biết quý không hay xem xét lãnh đạo, cơ hồ là không có khả năng làm chuyện này.

Nhưng đối với Đổng Học Bân mà nói, cái này hoàn toàn không là vấn đề.

Hắn không chút khách khí vươn tay đoạt lấy bán ghi việc từ trong tay Lưu Hoa, tùy ý gìống như lấy của mình!

Lưu Hoa có chút há hốc mồm, chuyên sang gìận tím mặt nói: “Cậu làm gì!?”

Đổng Học Bân không nói gì, dùng tốc độ nhanh nhất xoạt xoạt gìở xem quyền vỡ ghi việc.

“Phòng tổng hợp khi nào thì có người như cậu? Được! Tôi nhớ kỹ cậu!” Lưu Hoa cũng không đoạt lại, đứng ở tại chỗ lạnh lùng cầm lấy điện thoại, gọi một cú điện toại, “... Alô, là Từ Cục trưởng sao? Có một người gọi Đổng Học Bân có phải là thuộc hạ của anh? Tôi thật sự muốn để cho ngài tới nhìn hắn một cái xem giờ đây đang làm gì! Không được tôi đồng ý...”

Khép sô lại, Đổng Học Bân thở phào một hơi, “Back!”

Hình ảnh trước mắt biến đổi!

“Được, tôi nhớ rồi, bên cạnh tôi còn có chút chuyện này, cứ như vậy trước nhẻ? Được rồi”.

Lưu Hoa thu hồi điện thoại, “Còn có việc sao?”

Đổng Học Bân rất dứt khoát nói: “Vậy ngài nghỉ ngơi, quấy rầy ngài”.

Ra khỏi tiểu khu, trong đầu Đổng Học Bân còn buồn bực vì dư vị ghi việc trong quyền vở.

Cuối cũng không một tờ nào quan trọng, chỉ là viết cái gì số 15 phải tới khách sạn Vương Phủ ăn cơm, tan tầm mang nửa cân món ăn mầm đậu và rau chân vịt, buổi chiều đẻn phòng họp số 2, vân vân... Đổng Học Bân chú ý là từ trang thứ hai bắt đầu đếm ngược thường xuất hiện một cái từ - sư tử đầu!

Đếm ngược trang 15: Những năm này đi theo mình khiến cho Điền Điềm chịu ủy khuất, sau này đối tốt với nàng.

Đem ngược trang thứ mười: Điền Điềm tìm đến kinh thành cũng không còn người chịu bán, nàng nói đặc biệt tường nhớ, muốn sư tử đầu, trang 4 trang 6.

Đem ngược trang thứ tám: Mua cho Điền Điềm sư tử đầu.

Đem ngược trang thứ bảy: Tháng sau trước ngày ký niệm kết hôn mua sư tử đầu, 46.

Đem ngược trang thứ năm: Còn có mười ngày, sư tử đầu 46, phải mua được.

Đem ngược trang thứ hai trò đi: Hôm nay! Mình cũng không tin không tìm thấy!

Đem ngược trang thứ hai đến trang một: sắp tới đã không kịp, tan tầm, sư tử đầu!

Điền Điềm hẳn là thê tử Lưu Hoa, đại khái ý tứ hắn là Lưu Hoa muốn tại ngày ký niệm kết hôn sau may ngày nữa thì tặng thể tử chút lễ vật. Nhưng Đổng Học Bân càng nghĩ càng chóng mặt, sư tử đầu? Cái này là cái gì vậy, không phải là một việc nhà hay món ăn sao? Huyên di hai ngày trước đã làm qua cho mình, dùng thịt vo biến thành viên lớn, lẫn vào chút hồ tiêu và muối, sau đó là dùng cải trắng!

Cùng một chỗ để vào trong nồi chưng, cái món ăn này đi ra đã kêu là hấp sư tử đầu, cái này có cái gì khó làm? Đổng Học Bân tự mình làm được mà, nhưng mà? 46? Bổn mươi sáu cái gì? Ta kháo, chính là cả bàn đầy người cũng không ăn hết bốn mươi sáu cái? Hơn nữa ngày ký niệm kết hôn nào có đưa cái khay món ăn này?

Không phải cái sư tử đầu này, khắng định không phải cái này!

Đổng Học Bân vò đầu, vừa đi vừa nghĩ.

Bỗng nhiên, chân hắn phanh lại, bông chôc đứng lại ở bên cạnh đường cái, nặng nề vỗ vào gáy mình một cái!

Đổng Học Bân à! Đổng Học Bân, thìệt thòi ngươi còn làm công ở thị trưởng đồ cổ nhiều năm như vậy! Ngươi ngốc sao? Đến sư tử đầu cũng không biết?

Đổng Học Bân rốt cuộc tìm được thứ Lưu Hoa cần!

Người kinh thành thích chơi cây hạch đào, sư tử đâu chính là một loại cây hạch đào, một loại cực kỳ quý nhất. Trong bản ghi việc 4 và 6 cũng không phải nói bốn mươi sáu hoặc là 6666, đây là ngôn ngữ trong nghề, đơn giản mà nói chính là ý tứ số đo, cho nên 4 và 6 chì là số đo của quả hạch đào, đơn vị centimet.

Tổng kết xuống, Lưu Hoa là muốn trước ngày ký niệm kết hôn tìm được một đôi sư tử đâu 4.6 cm đưa cho thể tử!

Nghĩ thông suốt việc này, Đổng Học Bân vốn hắn nên cao hứng, nhưng mặt hắn lại khô khô, căn bản không vui mừng được.

Sư tử đâu là loại quý nhất trong hạch đào, hổ đầu cùng cấp bậc cùng phàm cấp so ra căn bản cùng kém nó, một đôi sư tử đâu 40mm giá trị không nhỏ,44mm và 45mm càng cực phẩm, ghép thành đôi tốt nhất mà nói, không có một vạn ngươi đừng hòng có được!

Lưu Hoa cần gì? Đó là 46mm đó!!

46 và 45 không chỉ là một khái niệm, trong cây hạch đào cũng không tìm được một quả số do bằng nhau, đừng nói chỉ là còn muốn phối họp thành một đôi, rất khó khăn rất khó khắn!

Mặc dù là có người có trong tay, người ta cùng coi là bảo bối, sẽ không bán!

Chóng mặt, vậy phải làm sao bây giờ? Mình đi chỗ nào lấy 46mm cho hắn?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi