QUYỀN TÀI

Buổi trưa

Đường phía nam khu Đông Hải,

Trên đường ánh nắng gay gắt, Đổng Học Bân cuối cùng cũng lái xe đến nơi, nhìn bốn phía khu buôn bán phồn hoa, hắn nhìn địa chỉ, tiếp tục lái xe về phía trước. Từ khi tới nhậm chức ở trong thành phố, Đổng Học Bân rất ít tới khu Đông Hải, không thuộc đường, chỉ có thể đi theo xe hướng dẫn, quẹo đông, quẹo tây qua hai con đường và một ngõ nhỏ, lúc này mới thấy được một khách sạn treo biển Trừng Hải, không nằm ở trên đường lớn, nhìn qua thoáng có chút hẻo lánh, 6, 7 tầng năm tuổi của kiến trúc cũng không ngắn, hình dáng có cảm giác bình thường.

Đây lại có thể không phải là ở hình dáng.

Ai có thể nghĩ ra một khách sạn phổ thông bình thường như vậy, trong phòng còn lắp đặt máy ảnh, từng giờ từng phút theo dõi những người ở trong khách sạn.

Khách sạn Trừng Hải chính là ở đây.

Đổng Học Bân dừng xe ở ven đường, kéo cửa xe đi xuống, ngắm nhìn trên dưới khách sạn.

Mới vừa rồi, Cảnh Tân Khoa làm loạn như vậy, làm tăng cơn tức giận của Đổng Học Bân. Không phải là tức em trai của Cảnh Nguyệt Hoa, mà là nỗi căm tức đối với người kia ngáng chân sau lưng càng sâu đậm, người ta trai chưa vợ gái chưa chồng, anh nguyện lòng tôi đồng ý thuê phòng, có liên quan gì đến các ngươi? Hừ, các ngươi vụng trộm đặt máy quay theo dõi người ta vi phạm pháp luật không nói thì thôi, còn dám trắng trợn gửi cái thứ ghê tởm đó đến cho chúng ta? Các ngươi có ý gì chứ? Cũng quá kiêu ngạo đi? Không từ một thủ đoạn không nói thì thôi, cách này cũng quá bỉ ổi đi.

Nhằm vào Cảnh Tân Khoa, vậy chính là nhằm vào Cảnh Nguyệt Hoa.

Nhằm vào Cảnh Nguyệt Hoa của nhà ta, vậy chính là con mẹ nó nhằm vào tao rồi.

Còn dám nhằm vào tao? Chia rẽ quan hệ người nhà của Cảnh Nguyệt Hoa và tao? Cho các ngươi biết mặt. Đổng Học Bân đóng sầm cửa xe lại, liền mặt lạnh nhìn phương hướng của cửa lớn, cất bước đi vào.

Đổng Học Bân tức giận.

Hắn vốn nghĩ muốn nói cho tốt, làm việc cho tốt, tâm tình bĩnh tình sờ ra đến tận cùng cái khách sạn này, sau đó còn nghĩ biện pháp giải quyết, đem sự việc làm rõ. Nhưng bây giờ? Không cần phải như vậy, anh em cũng muốn xem các ngươi có ba đầu sáu tay gì, muốn nhìn thấy mục đích của các ngươi, đây chính là chiêu thức ngầm của các ngươi đánh trước với ta, vậy các ngươi cũng đừng trách anh em đây trở mặt.

So với ai thiếu đạo đức? Vậy ta phải thử một lần.

Đổng Học Bân đã đem chuyện của Cảnh Tân Khoa đảm nhận trên vai mình.

Đại sảnh khách sạn, Đổng Học Bân tuỳ tiện đi vào.

Ngồi nghỉ ở trên sô pha có người đang hút thuốc, có người đứng ở quầy đang làm thủ tục thuê phòng, làm ăn chưa coi như khí thế ngất trời, nhưng cũng không xem như vắng vẻ lắm.

Đảo mắt qua xung quanh, Đổng Học Bân nhìn thấy một người đàn ông mặc vest cầm một cái bộ đàm.

Nhìn cách ăn mặc, người kia chắc là đứng đầu, ít nhất cũng là quản lí gì đó của khách sạn.

Xác định mục tiêu, Đổng Học Bân bước tới, thấy hắn không chú ý gì, đưa lưng về phía mình, Đổng Học Bân vỗ vỗ bả vao hắn nói: “Gọi ông chủ của anh ra đây”.

Người kia vừa quay đầu lại, ngạc nhiên nói: “Anh nói gì?”

Đổng Học Bân lặp lại một lần nữa: “Gọi ông chủ của các anh lại đây”.

“Anh là ai?” Người kia nhăn mặt nhíu mày nói: “Có hẹn trước sao?”

Đổng Học Bân lạnh mặt nhìn hắn nói: “Anh không cần quan tâm việc tôi là ai, tôi nói một lần cuối cùng, gọi ông chủ của các cậu xuống gặp tôi, nghe rõ chưa?”

Người nọ không biết nên khóc hay cười, giọng điệu cũng không khách khí nói: “Ông chủ bề bộn công việc, chỉ sợ thật sự là không gặp được anh”.

Đổng Học Bân nhún nhún vai nói: “Được, tôi đi gặp ông ta, người ở đâu?”

“Thật buồn cười. Anh tới kiếm chuyện phải không?”

Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Ha, anh nói đúng rồi, tôi chính là đến kiếm chuyện, con mắt không tồi, đều bị anh nhìn thấy hết rồi?”

Khụ, còn thối cái gì chứ. Người nọ sắc mặt hung ác, cầm bộ đàm gọi người đến.

Đổng Học Bân lại đột nhiên túm tóc hắn một cái, hung hăng túm một cái, ấn đầu tên nọ lên tường: “Người phụ trách khách sạn ở tầng mấy? Đừng nhiều lời với tôi, được không người anh em”.

Tên kia mắng một câu thô tục, không nghĩ tới còn có người dám đến nơi này phá rối, liền giãy ra.

Đổng Học Bân tay nhanh mắt lẹ vặn cánh tay của hắn, hầu như nghe được cả tiếng gãy.

Tên nọ kêu thảm thiết một tiếng, thật không nghĩ tới đối phương nói động thủ liền động thủ: “Dừng tay dừng tay, ông chủ ở… ở tầng 6. Lên thang máy rẽ trái tới phòng cuối cùng”.

“Cảm ơn, người anh em” Đổng Học Bân buông hắn ra, phủi phủi tay, đi thẳng lên thang máy.

Lúc này, đã có không ít người chú ý tới tình huống bên này, đều sửng sốt một chút, vài tên bảo vệ hét lớn một tiếng, chạy nhanh về phía này.

“Đứng lại”.

“Còn dám đánh Quản lí Từ”.

“Cỏ rác, chạy tới đây giương oai”.

“Bảo ngươi đứng lại, nghe thấy không?”

Đổng Học Bân căn bản là không coi ra gì thanh âm phía sau, không chút hoang mang bấm một nút thang máy, sau đó liền lẳng lặng chờ, không thèm để ý đến bọn họ.

Có ba người bảo vệ, nói xong liền vọt tới gần đấy.

Đổng Học Bân mặt hướng về phía thang máy cũng không quay đầu lại, đột nhiên hắn hơi hơi nghiêng một bên đầu, tránh được một quyền từ phía sau bay tới. Thân mình nghiêng một bên, tránh được một gậy từ đằng sau đánh tới, sau đó Đổng Học Bân nhẹ nhàng duỗi hai tay ra, một tay bắt lấy cổ tay của một tên bảo vệ, vặn thật mạnh, thân mình dựa vào đỉnh đầu, đinh, hai bảo vệ phía sau trước hết vọt tới tên bảo vệ bị mất trọng tâm, Đổng Học Bân lúc này khuỷ tay thúc một cái, đầu gối nâng lên, hầu như giống như là đầu không ngoảnh lại đã biết tình hình phía sau rồi, chân phải đột nhiên dùng sức hướng về phía sau đạp một cái, một phát liền dẫm lên giày của tên bảo vệ thứ ba, đối phương dưới chân pha vừa quỵ. Đổng Học Bân lập tức nghiêng người là cho đối thủ ở đằng sau sử dụng lực đẩy vào phía sau tên bảo vệ kia một cái, bụp, tên bảo vệ bay nhanh về phía thang máy, rầm một tiếng nằm ở trên mặt đất, chậm rãi, tên thứ ba cũng bị tê liệt ngã trên mặt đất.

Đinh.

Cửa thang máy mở ra.

Đổng Học Bân vẻ mặt thong dong, chậm rãi đi qua thân thể mấy tên bảo vệ bị ngất, lấy ra một điếu thuốc từ trong bao ra châm lửa hút một hơi, đi vào thang máy, bấm tầng sáu.

Đinh, cửa thang máy từ từ khép lại, chỉ để lại vẻ mặt trợn mắt há mồm của mọi người.

Đổng Học Bân cùng bảo vệ đánh qua, toàn bộ quá trình chỉ cần có ba giây.

Ba giây! Ba người! Thậm chí ngay cả ngẩng đầu cũng không liền nhẹ nhàng, thờ ơ đánh ngã ba bảo vệ từng trải qua huấn luyện. Sức chiến đấu này doạ tất cả mọi người trong sảnh đều nhảy dựng cả lên

Tôi ngất.

Con mẹ nó đây là thân thủ gì vậy?

Bên ngoài, tên quản lí vừa bị Đổng Học Bân xử lí cũng trợn tròn mắt, vốn dĩ còn nghĩ vài tên bảo vệ có thể cùng xông lên bắt người, nhưng ai có thể ngờ, trong chớp mắt công sức lại ngược lại bị người ta bắt lấy. Một chút cho đường sống đều không có, quản lí Từ trong lòng chấn động, vội vàng dùng điện thoại báo cáo tình huống.

Cùng lúc đó, phòng theo dõi bên kia cũng phát hiện ra tình huống.

Trong nháy mắt đã đánh ngã được ba người?

Người này có lai lịch như thế nào? Đến đây làm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi